“Anh này, chúng tôi không phải anh em, đây là vợ tôi.” trans: Yu Yin Những ngày hạnh phúc luôn ngắn ngủi, sáng sớm chủ nhật, khó có một lần Lục Tuấn Tự được Kỳ Mộ hầu hạ mà tâm trạng lại rầu rĩ vô cùng. Không chịu nổi anh thế này, Kỳ Mộ đành phải an ủi, “Đâu phải em không về nữa, chỉ còn hai tháng thôi, nhanh lắm.” Hai giờ chiều nay cậu lên máy bay, phải về thành phố X rồi, dù sao cũng đâu thể vì chuyện của hai người mà làm chậm trễ công việc được. “Tận hai tháng nữa…” Lục Tuấn Tự vẫn rất ai oán, hai tháng, thật sự quá dài. “Được rồi được rồi, dậy ăn cơm.” Kỳ Mộ đẩy đẩy anh, không nói chuyện này nữa. “Lưng đau… không động đậy được.” “Vậy em mang vào cho anh?” Lục Tuấn Tự uể oải bất lực như thế làm Kỳ Mộ cũng đau lòng. “Tiểu Mộ, em đút anh đi, cử động tay là lưng lại đau.” Lục Tuấn Tự trông mong nhìn Kỳ Mộ, vẻ mặt anh thật khiến người ta không nỡ cự tuyệt, hôm nay hai người lại phải tách ra hai nơi rồi, Kỳ Mộ mềm lòng, đồng ý, hoàn toàn quên mất lúc đánh răng rửa mặt sáng nay ai còn hăng hái quấy rối mình trong toilet. Cho nên mới nói, yếu lòng thì đầu óc dễ mất linh hoạt. Nhìn bóng Kỳ Mộ ra ra vào vào dọn thức ăn vào phòng ngủ, Lục Tuấn Tự cười như con hồ ly. Thật ra không nghiêm trọng đến thế, ba Lục có nặng tay mấy thì cây gậy vẫn bằng gỗ, vết thương không quá nặng, huống chi nửa đêm Kỳ Mộ còn dậy bôi thuốc cho anh mấy lần, tuy miệng vết thương còn đó nhưng không đau nhiều nữa rồi. Chỉ là ít khi người yêu dịu dàng như thế, không tận dụng sao được. Khi thật sự cầm muỗng đút cháo cho Lục Tuấn Tự, Kỳ Mộ mới thấy ngại ngùng, là đàn ông cả, Lục Tuấn Tự cũng đâu bị nặng đến mức không cầm được muỗng, nhõng nhẽo đòi đút ăn vầy là sao đây… Có phải phim thần tượng đâu! Hơi hối hận, nhưng khi thấy ánh mắt Lục Tuấn Tự là lại không sao nói lời phản đối được. Bỏ đi… Chỉ lần này thôi, nể mặt thương binh! Lục Tuấn Tự ngoan ngoãn ăn cháo, nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chăm Kỳ Mộ không chút che giấu, khiến người ta càng lúc càng mất tự nhiên. Hiếm thấy, có chút ngại ngùng. Thấy cậu như vậy, ai đấy đắc chí quá độ chống nửa người lên, hôn lên vành tai đỏ bừng của đối phương một cái. … Ai kia nhướng mày, để bát xuống kệ đầu giường, phát ra một tiếng cách, không to không nhỏ, chỉ đủ để ai đấy giật thót. “Ngồi lên nhanh nhẹn lắm mà, tự ăn!” Từ đó ta thấy được, không thể đắc ý quá độ. Đến trưa, Kỳ Mộ lại do dự, cậu vẫn không yên tâm Lục Tuấn Tự, anh bị thương trên lưng, không biết có tự bôi thuốc được không. “Anh tự bôi thuốc được không?” Đây là lần thứ tư cậu hỏi rồi. Lục Tuấn Tự: “…” Anh không trả lời lần thứ tư, mà trực tiếp kéo Kỳ Mộ ra đứng trước gương, thị phạm cho cậu xem một lần. “Bây giờ yên tâm rồi chứ?” Kỳ Mộ: “… Yên tâm rồi.” Ngừng lại một chút rồi bổ sung, “Thì ra cánh tay anh dài thật…” Lục Tuấn Tự: “…” Anh nhìn đồng hồ, lại ai oán, “Mười hai giờ rồi.” Thật ra trong lòng Kỳ Mộ cũng không nỡ, tâm trạng lần này hoàn toàn khác lần trước, hai người vừa làm hòa, đang lúc khắng khít, “Hay là, cuối tuần sau em lại về?” Lục Tuấn Tự không nói gì, anh chỉ nhìn Kỳ Mộ, trong mắt đầy quyến luyến. Kỳ Mộ ngước mắt, liền bắt gặp ánh mắt của anh. Ngay giây sau đó thì không cách nào rời ra được. Không biết ai chủ động trước, khi Kỳ Mộ hoàn hồn lại, đôi môi hai người đã chạm vào nhau rồi. Nụ hôn không kịch liệt, lại dịu dàng triền miên vô tận, như muốn truyền hết tình yêu mênh mông cho đối phương. Khi tách ra, hai bên cùng thở phì phò. “Nếu không phải không đủ thời gian…” Lục Tuấn Tự không nói hết câu, mắt anh rực lửa, nóng bỏng sôi trào, dồn hết lên người Kỳ Mộ. Mấy chữ đầy mùi ám chỉ này phối hợp với ánh mắt của Lục Tuấn Tự khiến Kỳ Mộ cũng có cảm giác. Cậu vội rời mắt không nhìn Lục Tuấn Tự nữa, “Em đi xem còn gì cần mang theo không.” Nói rồi vào phòng ngủ. Nhìn theo bóng lưng cậu, có một giây lát, Lục Tuấn Tự rất muốn mua vé máy bay theo Kỳ Mộ đến thành phố X. Mặc xác công việc gì gì đó, chỉ sớm chiều ở bên Tiểu Mộ nhà mình. Kỳ Mộ lo cho vết thương trên lưng Lục Tuấn Tự, vốn không định để anh tiễn, Lục Tuấn Tự giờ chỉ lo không được ở bên cậu lâu sao chịu chứ, đừng nói là lưng đau, chấn có gãy thì anh cũng nhất định phải tiễn, thêm được chút nào hay chút đó. Nhưng Lục Tuấn Tự không lái xe được, tuy đã bớt đau nhiều rồi, nhưng giữ một tư thế cố định quá lâu vẫn sẽ khó chịu, cuối cùng hai người bắt xe đến sân bay. Suốt đường đi không phải người này dặn giờ nào ăn cơm giờ nào ăn vặt (…) thì là người kia bảo phải bôi thuốc nhiều vào không được lười biếng. Lúc xuống xe trả tiền, anh tài xế bảo: “Hai anh em các cậu thân thiết quá.” Cầm lấy tiền thừa, Lục Tuấn Tự cười chói lóa hơn cả mặt trời, “Anh này, chúng tôi không phải anh em, đây là vợ tôi.” Tài xế: “…” Kỳ Mộ cắn răng niệm đi niệm lại không nên hơn thua với người tàn tật mới miễn cưỡng ép mình không đá Lục Tuấn Tự một cái. Không nỡ rời gì gì đó, đây không có! Hai người đàn ông, lại giữa thanh thiên bạch nhật, tuy rất nquyến luyến, nhưng cũng không đến cảnh đi ba một lần quay đầu. Nhưng khi Kỳ Mộ lên máy bay chuẩn bị tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn của Lục Tuấn Tự. “Tiểu Mộ, anh nhớ em rồi.” … Thấy gớm quá đi! Đầu vừa nghĩ tay vừa mất khống chế hồi âm “Em cũng vậy.” Gửi đi rồi mới tắt máy. Đúng là càng già càng trẻ con… Vô thức đưa tay xoa xoa gò má nóng hổi, cô tiếp viên đi ngang quan tâm hỏi: “Anh ơi, anh thấy khó chịu à?” “Tôi không sao, cảm ơn.” Lịch sự từ chối xong, bạn nhỏ trong ngoài bất nhất Kỳ Mộ của chúng ta lại âm thầm “thăm hỏi” Lục Tuấn Tự 100 lần. Lục Tuấn Tự: … Vầy có tính là nằm cũng trúng đạn không?