Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 5 : Trúc mã này ta không cần nữa

Lưu Trạch Hằng gọi điện thoại báo cho Lưu Tiêu Di, phòng thí nghiệm có một số việc, muốn xử lý một chút, có lẽ mấy ngày sau mới có thể trở về quê. Vài ngày sau, ngay cả sinh nhật Hằng ba, Lưu Trạch Hằng vẫn là không có trở về. Các gia trưởng cũng nhìn ra được cô mất mát, an ủi cô: “Trạch Hằng đứa nhỏ này chính là như vậy, quá mức chuyên tâm công tác, bất quá hắn cũng là vì tương lai mà cố gắng.” Về chuyện giữa Lưu Trạch Hằng cùng Trần Tuyết Lộ, cô không có hiểu lầm, cô tin tưởng nhân phẩm của hắn. Lưu Trạch Hằng là một nam nhân có trách nhiệm, năm đó hai người ngủ qua một đêm, cho dù là hắn biết cô là cố ý thiết kế, trước nay đều không có lời trách móc cô, còn mang cô về nhà thỉnh cầu hai bên cha mẹ đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Nếu hắn là cái loại đàn ông có vợ  còn muốn tam thê tư thiếp, vậy thì năm đó đã không làm điều thừa, hoàn toàn có thể không cần gánh vác trách nhiệm, trực tiếp cùng bạch nguyệt quang ở bên nhau. Đêm khuya, Lưu Trạch Hằng kéo thân hình mệt mỏi về đến nhà, mấy ngày nay phòng thí nghiệm có chuyện cấp bách cần xử lý. Hắn phát hiện trong phòng ánh đèn sáng lên, Lưu Tiêu Di ở sô pha phòng khách mở TV, người lại ngủ rồi. Cô như thế nào đã trở lại? Không phải ở quê sao? Ngày mùa hè nóng nực, nhiệt độ bên ngoài thật nóng, trong phòng điều hòa mở lại lạnh. Người phụ nữ kia lại mặc bộ áo ngủ mỏng manh ngủ ở trên sô pha. Có đôi khi, cô chính là người bất cẩn như vậy. Vừa mới hết bệnh, hiện tại lại không chú ý giữ ấm. Mấy ngày nay dì cả của cô chuẩn bị tới, hệ miễn dịch suy giảm, phải chú ý hơn mới đúng. Lưu Trạch Hằng bế cô quay về phòng ngủ, nhẹ đặt ở trên giường. Tiểu bạch thỏ tự động đưa tới cửa tới, Lưu Trạch Hằng tự nhiên sẽ không bỏ qua, tắm xong bắt đầu hưởng dụng mỹ thực. “Ân……” Lưu Tiêu Di mơ mơ màng màng mà thấy mình bị người mút cắn toàn thân, nhiều năm qua cũng thành thói quen, cô duỗi tay ôm thân thể đối phương. “Tỉnh?” Lưu Tiêu Di mở đôi mắt mơ hồ hồ nhìn người đang đè nặng cô: “Ân……” Lưu Trạch Hằng duỗi tay tới tủ đầu giường, lấy ra một cái áo mưa nhỏ. “Trạch Hằng, ba mẹ bọn họ nói phải mau chóng sinh con……” Lưu Trạch Hằng mở ra áo mưa nhỏ, mặc vào rồi nói: “Sang năm đi……” Đã nói vô số lần sang năm, cô cảm thấy sang năm rất lâu. Năm này sang năm nọ chờ đợi, cho dù là ai đều cảm thấy mệt mỏi. “Trạch Hằng, em mệt mỏi quá……” Lưu Tiêu Di thích cùng hắn làm chuyện  cá nước thân mật, nhưng mà hiện tại lại chán ghét, cảm thấy hết thảy không có ý nghĩa. Ác ma trong lòng cô thậm chí muốn cô nói ra “Nếu không sinh con thì từ nay về sau không cần làm tình!” Cô không có can đảm để yêu cầu hắn. Cô đã quen hạ thấp chính mình để làm hài lòng hắn. Lưu Trạch Hằng rất quan tâm tình trạng sức khỏe của cô, ngay cả khi cô bảo mệt, cũng muốn tìm kiếm nguyên nhân: “Có phải dì cả tới rồi?” “Ân.” Cô đơn thuần chỉ là tâm lý chán ghét, không dám nói, chỉ có thể dùng cái cớ này. Lưu Trạch Hằng cũng không có cưỡng bức, ôm thân thể mềm mại của cô, chờ đến khi ham muốn đè xuống, lại đi nhà vệ sinh xử lý. Lưu Trạch Hằng xử lý tốt vấn đề riêng tư của mình, trở lại trên giường ôm Lưu Tiêu Di ngủ. Trong đêm, Lưu Tiêu Di đột nhiên toát ra một câu: “Thực xin lỗi……” Lưu Trạch Hằng cho rằng cô bởi vì không có thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà áy náy, tay vốn đang ôm eo cô lại chuyển lên sau ót, vuốt ve mái tóc cô, ngư khí ôn nhu mà nói: “Không sao.” Thực xin lỗi, em không muốn lại yêu anh …… * Sáng sớm chủ nhật, Lưu Trạch Hằng sớm đã ra ngoài chạy bộ, tiêu hao tinh lực dư thừa. Lưu Tiêu Di cũng đi theo rời giường, làm việc nhà, chuẩn bị tốt bữa sáng, còn có hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Lưu Trạch Hằng chạy bộ trở về, Lưu Tiêu Di đã làm tốt bữa sáng bày biện ở trên bàn cơm, ngồi ở nhà ăn chờ hắn trở về. “Anh xong ngay đây.” Lưu Trạch Hằng bước nhanh đi đến phòng vệ sinh tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà. Lưu Trạch Hằng vừa mới ngồi xuống, Lưu Tiêu Di đẩy túi văn kiện đến trước mặt hắn, nói: “Ăn xong bữa sáng, xem một chút văn kiện, ký tên đi.” “Là gì vậy?” “Ăn xong bữa sáng lại xem đi.” Lưu Tiêu Di cầm lấy một ly sữa bò uống, đây là bữa sáng cuối cùng cô cùng Lưu Trạch Hằng ăn, ít nhất không cần căng thẳng như vậy. Trong lúc ăn sáng, ai cũng không nói chuyện, thẳng đến Lưu Trạch Hằng ăn xong, mở ra túi văn kiện, vừa thấy mặt liền trầm xuống: “Em có ý tứ gì?” Lưu Tiêu Di nhàn nhạt mà trả lời: “Mệt mỏi, không muốn yêu nữa.” Lưu Trạch Hằng như thế nào cũng không nghĩ tới, em gái nhà bên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn la hét muốn phác gục hắn, đột nhiên có một ngày nói với hắn mệt mỏi, không yêu. Hắn cảm thấy hành động của Lưu Tiêu Di thực không lý trí, Lưu Trạch Hằng cùng cô phân tích tình huống, cô bây giờ thật sự không thích hợp để ly hôn. “Tiêu di, anh cảm thấy em xúc động như vậy thực không lý trí, đầu tiên tuổi em không nhỏ, không có bằng cấp, lại không có kinh nghiệm làm việc, ngay cả phí phụng dưỡng em cũng không cần, tương lai em làm sao mà sống? Còn có, cha mẹ em đều đã nghỉ việc, mấy năm nay anh đều phụ cấp sinh hoạt phí, em nói muốn ly hôn, bọn họ phải làm sao bây giờ?” Lưu Tiêu Di làm việc thực xúc động, đầu óc cũng không linh hoạt, chỉ nghĩ ly hôn xong không thể chiếm tiện nghi của Lưu Trạch Hằn, căn bản không có suy xét nhiều chuyện như vậy. Tương lai cô cùng ba mẹ lấy tiền đâu để sống cô cũng chưa nghĩ qua. Cha mẹ nghỉ việc sớm hai năm, còn chưa tới tuổi về hưu, không thể lấy lương hưu. Nếu như cô ly hôn, Lưu Trạch Hằng sẽ không thể tiếp tục cấp tiền sinh hoạt cho cha mẹ cô. Lưu Tiêu Di gục đầu xuống, suy nghĩ một chút hỏi: “Anh có thể cho em mượn 20 vạn không…… Em mở một nhà hàng nhỏ, kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho anh……” Lưu Trạch Hằng hiện tại đã có gia tài ngàn vạn, Lưu Tiêu Di cảm thấy mượn hai mươi vạn, hắn hẳn là sẽ không tiếc rẻ, huống chi bọn họ kết hôn 5 năm, hắn sẽ không đứng nhìn cô sống không tốt đi? “Không cho!” Lưu Trạch Hằng thái độ cũng rất cường ngạnh, nói: “Anh sẽ không ly hôn.” Lưu Tiêu Di nghe được hắn nói sẽ không ly hôn, nàng trong lòng thực không biết…… Có phải hay không trong long hắn cũng có cô, cho nên hắn sẽ giữ lại? “Anh đã đáp ứng ba mẹ em, sẽ chiếu cố tốt cho em, anh sẽ không nuốt lời.” Lưu Tiêu Di cười lạnh, hắn sẽ không nuốt lời? Hắn nuốt lời sự tình còn thiếu sao? Mỗi lần đưa ra ý muốn sinh con, hắn luôn là thuyết minh năm lại sang năm…… Không nói loại sự tình này, liền nói một tuần trước, hắn vốn đã đáp ứng cùng nhau trở về quê, chỉ nhận một cú điện thoại của bạch nguyệt quang, hắn cũng có thể bỏ xuống thê tử kết tóc 5 năm. Hắn đại khái không có để ý kỹ thuật lái xe của cô không tốt, trước kia bị tai nạn giao thông, trong lòng có bóng ma tâm lý, cô sợ hãi không dám lái xe, cuối cùng phải gọi một người lái xe thuê để lái xe về quê. Hắn nhìn như thực quan tâm cô, kỳ thật về chuyện của cô đã khống chế không nhiều lắm. Những năm gần đây, cô không ầm ĩ, không làm ra vẻ, rất nhiều chuyện cô đều là chịu đựng không nói, hắn cũng vẫn luôn vội vàng công tác, mọi người đều không hề giống như trước như vậy hiểu biết lẫn nhau. Lưu Tiêu Di lẩm bẩm mà nói: “Anh nuốt lời rất nhiều lần…… Xa không nói, anh lần này không có cùng em về quê.” Lưu Trạch Hằng cảm thấy cô là không có việc lại náo loạn: “Anh không phải nói với em, phòng thí nghiệm có việc sao?” “Vậy tại sao ngày về nhà đó, anh lại cùng Trần Tuyết Lộ cùng đi khám phụ sản, còn cam chịu là chồng của cô ta?” Lưu Tiêu Di biết Lưu Trạch Hằng cùng Trần Tuyết Lộ nhất định là không có quan hệ gì, chính là cô khống chế không được suy nghĩ của chính mình. Hoặc là, thật ra cho tới nay, cô đã nhìn lầm người rồi? Lưu Trạch Hằng khó có thể tin mà nhìn Lưu Tiêu Di: “Em theo dõi anh?” “Anh đã làm ra những chuyện này, còn sợ người khác biết.” Lưu Tiêu Di không có khẳng định, cũng không có phủ định. Lưu Trạch Hằng giải thích: “Cô ấy có một số việc, không thể không như vậy mà thôi.” Lưu Tiêu Di kích động nói tiếp: “Làm gì có ai giống như cô ta, không được sự đồng ý của người khác, đã nói chồng người khác là chồng mình!” “Nếu em để ý lời nói của Trần Tuyết Lộ, anh từ nay về sau liền tránh gặp mặt cô ấy, sẽ không cùng cô ấy gặp mặt, em cũng không cần thiết ly hôn.” Cô cảm thấy ủy khuất  rất nhiều việc, chứ không chỉ là những việc trước mắt. Không nghĩ  thời điểm ly biệt còn xé rách mặt nhau, Lưu Tiêu Di thu liễm cảm xúc lại, nói: “Lưu Trạch Hằng, em không yêu anh, anh thả cho em đi, được không?” “Tiêu Di, anh cảm thấy em nên bình tĩnh một chút, em cứ như vậy mà quyết định là không sáng suốt.” Lưu Trạch Hằng nói xong, từ ghế đứng lên thu thập chén bát đi vào phòng bếp. Lưu Tiêu Di nhìn bóng dáng Lưu Trạch Hằng: Gả cho anh, là điều không sáng suốt nhất trong đời em. * Buổi tối, Lưu Tiêu Di kêu Lý Lê đi quán bar uống rượu giải buồn. Lưu Tiêu Di gọi cho Lý Lê, không khóc lóc hay tố khổ cái gì, chỉ một ly rồi lại một ly chuốc say bản thân mình. Tửu lượng của Lưu Tiêu Di lại không tốt, lập tức liền uống say. Lý Lê vừa mới xác nhận mang thai, vốn dĩ không nên tới địa phương ầm ỉ, không khí vẩn đục này. Chính là, cô lại không yên tâm Lưu Tiêu Di, hiện tại Lưu Tiêu Di uống say, cô một cái thai phụ lại không thể đưa Tiêu Di về nhà, rơi vào đường cùng đành gọi cho Lưu Trạch Hằng. Lưu Trạch Hằng rất nhanh đã đến, vẻ mặt nôn nóng mà tiến vào quán bar tìm được Lưu Tiêu Di. Lưu Trạch Hằng cùng Lý Lê nói lời cảm tạ, khiêng Lưu Tiêu Di đi ra quán bar. Quán bar mở bên sông, ra tới cửa chính là bờ sông. Xe Lưu Trạch Hằng đậu ở đường cái đối diện, khi hắn đỡ Lưu Tiêu Di chuẩn bị qua đường cái, Lưu Tiêu Di giống như phát hiện người đến là Lưu Trạch Hằng, một bộ biểu tình chán ghét, thất tha thất thểu mà đẩy ra hắn, hướng đường ngược lại mà đi. Thời thiếu nữ Lưu Tiêu Di thập phần phản nghịch, phản nghịch đến mức làm cho Lưu Trạch Hằng có đôi khi thật sự thực phiền chán, chỉ hy vọng tính cách cô có thể cải thiện một ít. Sau này Lưu Trạch Hằng cùng cô kết giao, nàng bắt đầu thay đổi tính cách, sẽ không lại phản nghịch, làm một người phụ nữ ngoan ngoãn sau lưng hắn. Những năm gần đây, cô quá ngoan thuần, Lưu Trạch Hằng cũng quên mất cô đã từng là người thích ra vẻ, vừa ngốc ngếch, vừa phản nghịch nổi loạn. “Tiêu Di, về nhà!” Lưu Trạch Hằng chân dài đi vài bướcđã  đuổi tới bên người cô, nắm cánh tay không cho cô đi trước. Nữ nhân này, đêm khuya không trở về nhà, điện thoại cũng tắt máy, Lưu Trạch Hằng ở nhà gấp đến độ không biết cô đi nơi nào, cũng không biết ngày thường cùng người nào liên hệ. Bọn họ kết hôn chỉ có thân thích hai bên cùng một ít bạn bè quen thuộc biết, Lưu Trạch Hằng không xác định Lưu Tiêu Di có bạn tốt nào, bọn họ cơ hồ là không có chung bạn tốt. Lưu Trạch Hằng suýt chút nữa thì đi báo nguy, vừa vặn bạn học cấp ba Lý Lê gọi điện thoại tới, bảo hắn đi đón lão bà.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                  Mượn say rượu gọi điện thoại làm nũng muốn Lưu Trạch Hằng đi đón cô. Bởi vì khi đó không có kết giao, Lưu Trạch Hằng đối với loại hành vi này mặc kệ không quản, sau khi kết giao mới yêu cầu cô không được cùng người khác uống rượu, nhiều năm như vậy cô cũng không uống rượu. Hôm nay cô đặc biệt không ngoan, nháo muốn ly hôn, lại tới quán bar uống rượu. Hắn không rõ, cô muốn gả cho hắn, vừa vặn hắn cũng thích cô, hắn cưới; cô học tập không tốt, hắn học tập tốt hơn, lại có thể kiếm tiền, còn nuôi cả nhà cô; hắn không chơi bời, không rượu chè bài bạc, cho tới nay đều như vậy tiến tới…… Vì cái gì cô lại đột nhiên nói không yêu hắn! “Buông tay!” Lưu Tiêu Di dùng sức mà ném ra hắn tay, thất tha thất thểu mà đi đến lan can phòng hộ bên sông, hướng về phía sông Thanh Dương hô to: “Lưu Trạch Hằng, anh là đồ Đại Băng Sơn không có lương tâm!” Đại Băng Sơn? Lưu Trạch Hằng đi theo sau cô, bất đắc dĩ cười, mệt cô còn cho đặt biệt hiệu cho hắn. Lưu Tiêu Di nhìn ánh đèn bắn ra bốn phía giang cảnh, trong lòng đặc biệt ủy khuất, bất tri bất giác mà rơi nước mắt: “Đồ trứng thối, chịu trách nhiệm cái quái gì chứ, em mù mắt chó mới gả cho anh!” Lưu Trạch Hằng ở phía sau ôm cánh tay, nhướng mày, nghe nàng kể lể. “Biết rõ em không thích ở nhà một mình, còn mỗi ngày làm em một người ở nhà ngốc……” “Mỗi đêm nấu ăn chờ anh về nhà, anh chỉ một câu quên nói cho em, liền xong chuyện, anh không nghĩ tới em đang đói bụng chờ anh về nhà sao? Em nói ăn, anh cũng tin……” “Người khác mỗi ngày cùng chồng cùng nhau đi dạo phố tản bộ, cùng đi du lịch…… còn anh? Chỉ biết ngây ngốc ở phòng thí nghiệm! Bạn bè bằng hữu tụ hội chưa bao giờ mang em đi, để cho người khác cho rằng anh độc thân có cơ hội thừa nước đục thả câu. Không cho em cùng nam nhân khác nói chuyện, anh lại bồi bạn học nữ đi khám thai, đáng chết……” Lưu Tiêu Di dần dần khóc lớn: “Lưu Trạch Hằng, em thật sự rất khó chịu, em yêu anh như vậy, vì anh trả giá nhiều như vậy, anh thật sự không có chút cảm động nào sao?” “Anh nhất định là không thích em, mới không muốn cùng em sinh con, 5 năm, anh luôn hứa hẹn sang năm lại sang năm…… Anh biết em thêm hai cái sang năm liền 30 sao? Sản phụ cao tuổi a! Vẫn là anh nghĩ chờ thêm hai năm lại cùng em ly hôn, vứt bỏ em, trả thù em? Ô ô……” “Em đang nói cái gì a?” Lưu Trạch Hằng phía trước nghe có chút hổ thẹn, hắn rất nhiều thời điểm xem nhẹ cảm thụ của cô, nhưng là mặt sau hắn không thừa nhận, hắn căn bản không có ý niệm cùng cô ly hôn. Trả thù? Hắn vì cái gì muốn đi trả thù cô? “Nôn……” Lưu Tiêu Di cong lưng, hướng về bên sông nôn mửa. Lưu Trạch Hằng từ túi quần quần tây móc ra khăn giấy, giúp cô lau vết dơ trên mặt. “Đừng đụng em……” Lưu Tiêu Di đẩy ra hắn, thần chí không rõ, lẩm bẩm mà nói: “chia tay được không? Em không muốn thích anh nữa, chính là em vừa thấy anh, đã quản không được trái tim của mình…… Em thật sự vô dụng, vì cái gì quản không được trái tim của mình ……” Lưu Trạch Hằng khăng khăng mà lau khô mặt cho cô, đỡ cô, nói: “Tiêu Di, chúng ta về nhà.” “Không về!” Lưu Tiêu Di rút tay lại: “Đó không phải nhà, lạnh như băng, nơi đó mới không phải là nhà……” “Không chồng, không con…… làm sao là nhà được……” “Trở về, còn không phải em một người ngốc……” “Anh không đi dạy nữa, anh bồi em, anh mỗi ngày ở nhà bồi em, được không? Lưu Trạch Hằng dỗ dành cô. “Không cần, anh nhất định hận em, hận em lấy đi lần đầu tiên của anh, hận em không cho anh đi làm nghiên cứu khoa học…… Thôi, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, anh cũng không cần quan tâm em……” Lưu Tiêu Di xua xua tay, lảo đảo đi vài bước, phía trước lan can phòng hộ đang tu sữa, không có đồ vật ngăn đón…… Lưu Trạch Hằng duỗi tay qua đi —— “Ùm ùm!” Không có bắt được cô. Lại một tiếng “Ùm ùm”. Là Lưu Trạch Hằng nhảy xuống nước đi cứu người. Chính là, nước sông đen nhánh, không thấy bóng dáng Lưu Tiêu Di. * Khi Lưu Trạch Hằng lại lần nữa tỉnh lại, phòng oi bức, đặt ở cuối đuôi giường là chiếc quạt kêu ro ro. Hắn ở phòng của mình, nói đúng ra, là phòng của hắn ở quê. Kệ sách để đầy các loại tài liệu học tập, vách tường còn dán rất nhiều poster. Hắn liếc liếc mắt nhìn tờ lịch, tháng 7 năm 2007. Bên người hắn còn có thiếu nữ đang nằm, thiếu nữ ăn mặc quần đùi có đai đeo, một tay một chân đè trên người hắn. Lưu Trạch Hằng nhớ tới, cao nhị nghỉ hè năm ấy, Lưu Tiêu Di ban đêm trộm lẻn vào phòng chui lên ngủ ở trên giường hắn, sáng hôm sau tỉnh lại, hắn không chút thương hương tiếc ngọc, một chân đem cô đá xuống giường. Mấy năm sau, Lưu Tiêu Di cũng không dám bò lên trên giường hắn nữa.