Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 32 : Trúc mã này ta không cần nữa

Sau khi quay trở về phòng học, một số học sinh nghệ thuật trong lớp đã đến lớp huấn luyện ở thành phố Thanh Dương, một phần học sinh đã đi nên trong lớp nhìn khá trống trải. Để khiến học sinh trong lớp nhìn đông đủ hơn, không rải rác phân tán quá nhiều, giờ học sáng chủ nhiệm lớp đã để các học sinh ngồi sau lên những chỗ trống phía trước. Vốn dĩ Lưu Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng ngồi cùng bàn vì vậy cũng bị tách ra. Lưu Tiêu Di được phân ngồi ở tổ thứ nhất hàng hai, Lưu Trạch Hằng ở tổ thứ tư hàng tư, hai người cách nhau khá xa. Bạn cùng bàn của Lưu Tiêu Di là bạn học nữ chuyên địa lý, vừa vào lớp mới được ba tuần, cô ấy vẫn chưa quen với các bạn trong lớp, cô bạn này trong giờ học có mấy lần giáo viên gọi lên giải đề nên cô vẫn nhớ cô ấy tên Tô Băng, thành tích hình như cũng không tệ. Tính cách Tô Băng khá cởi mở, sau khi ngồi cùng bàn với Lưu Tiêu Di cũng chủ động nói chuyện với cô. Hai người nói chuyện nhìn chung là người hỏi người đáp. Trước đây Lưu Tiêu Di cũng là đửa nhỏ hoạt bát, sau khi kết hôn bị trầm cảm nên cũng không còn quá chủ động. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhưng con người thay đổi cũng cần một thời gian, chỉ cần cô bước được một bước chắc chắn sẽ tốt hơn. “Tiêu Di, có phải cậu và Lưu Trạch Hằng đang qua lại với nhau không?” Trong giờ học, vẻ mặt Tô Băng hóng chuyện quay qua hỏi. Trong trường đã cấm yêu sớm, rất nhiều cặp đôi học trò đều lén lút yêu đương qua lại, nhưng hai người Lưu Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng lại quá lộ liễu, từ khi vào Giang Trung  đã cùng  nhau đi học tan học như hình với bóng, sau đó lại nghe nói là quan hệ thân thích gì đó. Nhưng hai người nào vừa vào lớp địa lý, đột nhiên Lưu Trạch Hằng lại nói anh ấy không phải anh trai Lưu Tiêu Di. Không phải anh trai nhưng ngày nào cũng dính lấy nhau, mọi người trong lớp càng tò mò về quan hệ của bọn họ. Chỉ là ngay từ lúc bắt đầu, hai người đã là bạn cùng bàn, không phải kiểu người chủ động quan hệ với bạn bè, bạn bè trong lớp đều cảm thấy bọn họ khó gần nên cũng không chủ động nói chuyện với bọn họ. Nhưng sau này có một học sinh chuyển trường là Trình Trí An, quan hệ với Lưu Tiêu Di cũng không tệ, nhưng vẻ mặt Lưu Trạch Hằng thì rất khó coi, ai cũng nhìn ra được Lưu Trạch Hằng không thích Lưu Tiêu Di nói chuyện với Trình Trí An. Lưu Tiêu Di theo bản năng nhìn xuống Lưu Trạch Hằng ở tổ bốn, lúc này anh ấy đang ngồi tại chỗ cúi đầu viết gì đó, có lẽ là đang làm bài tập rồi? Sau khi được sống lại, anh ấy đều tranh thủ giờ học ban ngày làm hết bài tập mà giáo viên đã giao, như vậy về nhà sẽ có thêm nhiều thời gian phụ đạo cho Lưu Tiêu Di. Thực ra hiện tại cô và Lưu Trạch Hằng là quan hệ gì, bản thân cô cũng không thể nói rõ, đời trước bọn họ là vợ chồng; sau khi sống lại, Lưu Tiêu Di cứ nghĩ chỉ có mình cô được sống lại không ngờ cả Lưu Trạch Hằng cũng được quay lại, bọn họ không có đăng ký kết hôn nên không thể gọi là vợ chồng được. Lưu Trạch Hằng tỏ tình với cô, cô cũng không trả lời rõ ràng nhưng trái tim cô vẫn hướng về anh. Cho dù trước đó la hét muốn độc lập, muốn rời khỏi Lưu Trạch Hằng, nhưng hai người đã sống chung nương tựa hơn hai mươi năm, sao có thể dễ dàng mà rời khỏi đối phương như vậy được? Thực ra những ngày này cô cũng đã tự suy xét lại bản thân mình, nếu ban đầu cô học cách độc lập thì khi đứng trước mặt Lưu Trạch Hằng sẽ không đến mức tự ti như vậy, kết cục đời trước như vậy cũng không hoàn toàn thuộc trách nhiệm của Lưu Trạch Hằng, cũng phải trách bản thân không tự hoàn thiện bản thân tốt hơn, tự tin hơn đứng trước mặt anh. Đời này được sống lại lần nữa, cô phải nỗ lực hơn đời trước nữa. Tô Băng nhìn Lưu Tiêu Di nhìn Lưu Trạch Hằng hồi lâu vẫn không phản ứng gì, bèn cười nói: “A? Hai người thật sự đang quen nhau sao?” “Cũng không…” Cô vẫn chưa đồng ý với Lưu Trạch Hằng nên cũng không tính là đang quen nhau nhỉ. Thêm nữa lên mười hai việc học căng thẳng hơn, người lớn hai nhà đều không đồng ý việc bọn họ yêu đương ngay lúc này, nếu như thật sự yêu thương thì phải đợi tốt nghiệp cấp ba xong mới được quen nhau. “Thực ra mình có một người bạn thích Lưu Trạch Hằng, chỉ sợ là cậu lại là bạn gái cậu ấy, vậy nên mới không có tỏ tình, vậy để tớ báo cho cô ấy tin này thì có được không?” Tô Băng hỏi. Tuy Lưu Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng không có quen nhau nhưng đã xác định mục tiêu tương lai, cho dù sau này có thế nào thì bọn họ vẫn sẽ quen nhau thôi. Nói cho bạn gái khác biết Lưu Trạch Hằng vẫn độc thân, chẳng phải là hại người ta sao? Nhớ đến bản thân trướ kia cũng theo đuổi Lưu Trạch Hằng lỡ mất tốt nghiệp, cuối cùng chỉ có thể học ở trường lại ba mà thôi. Lưu Tiêu Di ngẫm nghĩ câu chữ, nói: “Mình nghĩ cậu không nên nói với bạn cậu, bây giờ là thời điểm then chốt của lớp mười hai, nên tập trung học tập không nên yêu sớm.” Tô Bằng: “Học tập tốt thì đương nhiên rồi, nhưng nam thần thì không phải lúc nào cũng gặp được, gặp được thì phải trnah thủ giành lấy chứ!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lưu Tiêu Di: “Cậu ấy có người mình thích rồi, có tỏ tình cũng phí công thôi.” Tô Băng: “Ý cậu là cậu ấy vẫn còn độc thân, vậy thì tranh thủ một chút là thành công rồi.” “Mình…” Lưu Tiêu Di không biết phải nói sao với Tô Băng, tâm tình tuổi này khi thích một người cô đã trải qua rồi. Thích một người, sẽ không chùng bước theo đuổi người đó, tuy Lưu Trạch Hằng thích cô nhưng biểu hiện bình thường của anh lại khiến cô nghĩ anh không thích cô, mỗi ngày đều mơ hồ. Tô Băng lại hỏi: “Có phải cậu thích cậu ấy không, vì vậy mới không muốn để bạn mình tỏ tình với cậu ấy? Cậu không nên như vậy đâu, cậu và Lưu Trạch Hằng lại không quen nhau, cậu sao có thể không để cho người khác theo đuổi tình yêu của mình được?” Lưu Tiêu Di cũng rất phiềm, cô chỉ là muốn khuyên thời gian này nên chú tâm học tập, lại bị người khác nói cô tâm tư không đứng đắn. Nhưng việc cô và Lưu Trạch Hằng đều thích nhau là việc riêng tư, cũng không cần thiết phải nói rõ với bạn học chỉ mới quen ở lớp học sáng, Chỉ có thể cầu khẩn bạn nữ đó tỏ tình với Lưu Trạch Hằng bị từ chối thì sẽ tập trung học hành, không cần phải tốn thời gian theo đuổi người không thể thành công. Cuộc nói chuyện này của Lưu Tiêu Di và Tô Ngưng không vui vẻ gì, nghỉ giải lao tiết cuối buổi sáng cũng không nói gì với nhau. Tan học, Lư Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng vẫn cùng nhau đi về như bình thường, lúc đi đến nhà để xe, Lưu Trạch Hằng chủ động hỏi cô: “Hôm nay đổi chỗ ngồi thấy thế nào?” “Cũng được.” Lưu Tiêu Di không quan tâm chuyện tranh cãi lúc sáng, hỏi: “Trạch Hằng, anh thì sao? Anh có muốn chuyển về lại lớp vật lý không?” Lưu Trạch Hằng chuyển khoa nguyên nhân phần lớn là vì Lưu Tiêu Di, một là có thể có thêm cơ hội hai người gặp gữ, hai là hai người trở thành bạn cùng lớp, cũng dễ quan tâm việc học của cô. Bây giờ Lưu Tiêu Di không muốn thoát khỏi anh nữa, đã nghĩ con đường tương lai cùng nhau ra sao, mà ước mơ từ nhỏ của anh chính là trở thành nhà nghiên cứu khoa học, để anh chuyển qua khoa xã hội, sau này làm sao tham gia vào nghiên cứu khoa học được? Lưu Trạch Hằng không giải thích: “Anh cảm thấy lớp địa lý cũng không tệ mà, sao lại phải chuyển về lớp vật lý?” “Chẳng phải từ nhỏ anh đã mơ ước trở thành nhà nghiên cứu khoa học sao? Anh thi đại học ban xã hội sao có thể đăng ký khoa học công nghệ được? Anh phải về lớp vật lý, tham gia thi đại học ban tự nhiên, thì mới vào được khoa học công nghệ được.” Lưu Tiêu Di giải thích. Lưu Trạch Hằng dừng bước nhìn Lưu Tiêu Di, thời điểm tan học, học sinh đến nhà để xe rất đông, bọn họ dừng lại giữa đường, học sinh lúc đi qua bọn họ đều quay qua nhìn bọn họ vài lần. Lưu Tiêu Di nắm áo anh kéo anh về phía trước: “Đừng đứng ở đây, người khác cứ nhìn chúng ta kìa.” Lưu Trạch Hằng theo bước Lưu Tiêu Di, nói một câu, không quá lớn nhưng đủ để Lưu Tiêu Di nghe thấy: “Đời trước anh đã thực hiện được giấc mơ nghiên cứu khoa học rồi, mơ ước đời này, anh chỉ muốn đối xử tốt với em, cùng em về một nhà, sinh hai đứa nhỏ, bình yên một đời.” Người bên cạnh loáng thoáng nghe thấy Lưu Trạch Hằng nói mấy chữ gì mà “về một nhà”, “sinh hai đứa nhỏ” , lập tức nhìn hai người bọn họ. “Thật mất mặt!” Lưu Tiêu Di hờn dỗi, cô lại cảm thấy rất mất mặt, kéo Lưu Trạch Hằng chạy về phía nhà xe. Hai người trước khi về nhà phải ghé chợ mua đồ ăn, Lưu Tiêu Di nghĩ lại Lưu Trạch Hằng thật sự đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ bình thường đều nghiêm túc lạnh lùng, hôm nay giống như tính cách được thoát ra, nếu không phải nói cô lớn lên có cám giác nhiều thịt ôm rất thích, thì lại nói cái gì mà sinh hai đứa nhỏ. Mua đồ xong Lưu Trạch Hằng giẫm vào bàn đạp đạp xe chở Lưu Tiêu DI về nhà. Trước đây mỗi lần Lưu Trạch Hằng đạp xe chở Lưu Tiêu Di cô đều không dám ôm eo anh, sợ bị trách mắng, tay chỉ giữ chặt lấy đuôi xe để tránh bị té, bây giờ đã biết anh thích cô, không lo sợ gì tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào lưng anh. Lưu Trạch Hằng cũng không thích tính cách này của mình lắm, nếu như anh sống thẳng thắn một chút thì đời trước anh và Lưu Tiêu Di sẽ sống hạnh  phúc mãn nguyện rồi. “Trạch Hằng, em nói với anh, sau này ở trường anh đừng nói mấy câu như vậy, mấy cái gì mà tay ôm có cảm giác, hay sau này sinh con gì đó, trong trường đều là những người trẻ tuổimấy đứa nhỏ, để bọn họ nghe được sẽ ảnh hưởng không tốt!” Lưu Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng tâm tính đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, họ có thể nói chuyện chủ đề nào cũng được, nhưng mấy chuyệnchuyệ này mà nói ở trường thì đúng là không nên chút nào. “Vậy sau này em có sinh cho anh hai đứa nhỏ không?” Lưu Trạch Hằng nhìn phía trước đạp xe, thản nhiên hỏi một câu. Lưu Tiêu Di không trả lời nhưng cũng không phản đối, nói: “Trạch Hằng, anh đừng có quên, lần trước em mang thai, anh đã nói bố anh và bố em đã đánh anh mất nửa cái mạng, anh không sợ à?” “Lúc đó là đang học đại học, anh cũng chưa đến tuổi kết hôn, bọn họ làm vậyđúng cũng đúng thôi. Ý anh nói là sau khi chúng ta kết hôn, em có đồng ý sinh hai đứa nhỏ cho anh không?” ĐờiKiếp trước có rất nhiều chuyện tiếc nuối, hai người kết hôn khá lâu, nhưng vì Lưu Trạch Hằng bận rộn công việc không chăm sóc cho Lưu Tiêu Di nên luôn trì hoãn việc có con. Nếu như anh giảm công việc lại một năm, hai người có một đứa nhỏ thì quan hệ cả hai cũng không bế tắc như vậy. Anh cũng thích trẻ con, nhất là đứa trẻ của anh và Lưu Tiêu Di, dù là trai hay gái cũng là kết tính tình yêu của bọn họ. “Sao anh không hỏi em có đồng ý gả cho anh hay không, mà đã hỏi em có đồng ý sinh con cho anh không?” Lưu Tiêu Di không thích suy  nghĩ của anh mấy. “Vậy em có đồng ý gả cho anh không?” Lưu Trạch Hằng lại hỏi. “Hừ, anh còn chưa trả hết mấy lời tỏ tình cho em, sao em gả cho anh được chứ?” “Vậy sau khi anh trả hết xong, em có thể hạ thấp yếu cầu một chút, nhận anh làm bạn trai được không?” “Vậy phải xem anh thể hiện ra sao, anh thể hiện không tốt thì em sẽ chạy đi với người khác!” Chuyển ngữ: Trâm Trần Fanpage của mình: Ổ lười của mèo