Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 30 : Trúc mã này ta không cần nữa

Sáng thứ hai cũng là ngày chính thức bắt đầu học kỳ mới ở cấp ba. Lớp bổ túc hè không có tiết học sáng với giờ thể dục sáng. Sau khi học chính thức lại thì những tiết này đều được khôi phục. Mấy giáo viên chủ nhiệm muốn nâng cao thành tích học tập của học sinh nên yêu cầu học sinh đến phòng học sớm nửa tiếng. Vì vậy giờ học ban đầu là 7 giờ được đẩy sớm lên 6h30. Như vậy thì phải bắt đầu đi học lúc 6 giờ. Vì thời gian vội nên sáng sớm đi học không kịp làm bữa sáng, đều mua ở trước cổng trường đem đi, rồi ăn trước khi vào học. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khoảng 6 giờ, Lưu Trạch Hằng nhấn chuông cửa nhà họ Tiêu Di, phòng ở cách âm cũng kém nên nghe được tiếng Lưu Tiêu Di gấp gáp lấy đồ “lách cách lách cách” trong phòng. Khoảng chừng ba phút sau, Lưu Tiêu Di đầu tóc rối bù, đồng phục lộn xộn, còn chưa đeo cặp sách… Lưu Tiêu Di mở cửa nhà ra, nói: “Đi được rồi.” Có thể vì nghỉ hè buổi sáng nhàn rỗi đã quen, bây giờ đột nhiên lịch học sắp xếp dày đặc như vậy vẫn chưa thích nghi kịp. Hôm qua Lưu Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng xem như đã làm lành, hai người ngồi nói chuyện ở phòng khách rất lâu, mãi đến khi bố mẹ đi làm về hai người mới tách ra ai về nhà nấy. Lưu Tiêu Di đóng cửa gỗ và cửa chống trộm lại,  khóe miệng Lưu Trạch Hằng khẽ nhếch, hỏi: “Em chưa chải đầu à?” Lúc này Lưu Tiêu Di mới nhớ ra mình chưa chải đầu thật, vội vàng dùng hai tay vuốt tóc. Lưu Trạch Hằng đưa tay lên đầu cô: “Để anh giúp em cho.” “...Ừ.” Lưu Tiêu Di buông tay xuống. Lưu Trạch Hằng dùng tay nghiêm túc vuốt mái tóc rối bù của cô, sau đó lại chỉnh lại cổ áo đồng phục cho cô, thấy ánh mắt khó hiểu của cô mới giải thích: “Cổ áo em bị lệch rồi.” “... Ồ.” “Tiêu Di.” “Ừ?” Ánh mắt Lưu Trạch Hằng nghiêm túc nói: “Anh yêu em.” Lưu Tiêu Di hơi bất ngờ, cúi thấp đầu, cảm giác mặt mình có hơi nóng. Có lẽ vì trước giờ chưa từng được nghe thấy Lưu Trạch Hằng tỏ tình như thế nên có cảm giác như mơ vậy. “Đến trường thôi…” Lưu Tiêu Di đi xuống cầu thang trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lưu Trạch Hằng theo sau cô, đi đến bên cạnh Lưu Tiêu Di nắm lấy tay cô. Cô dừng bước ngẩng đầu nhìn, đúng lúc Lưu Trạch Hằng cũng cúi đầu nhìn cô. “Đi thôi.” Cầu thang chật hẹp, Lưu Trạch Hằng đi trước, kéo tay Lưu Tiêu Di xuống lầu. Lưu Tiêu Di nhớ đến ngày trước số lần nắm tay anh rất ít ỏi, do Lưu Trạch Hằng là kiểu thích ở nhà không thích đi ra ngoài nên hai người rất ít dịp cùng nhau ra ngoài. Tay anh hơi lạnh, dùng sức nắm chặt lấy tay cô. Dưới lầu có nhà đang mở cửa, một người trẻ tuổi đi làm bước ra. Lưu Tiêu Di vội giãy tay ra khỏi tay Lưu Trạch Hằng, Lưu Trạch Hằng nhìn cô không hiểu. Người thanh niên đó vừa mới tốt nghiệp đại học ra, Lưu Tiêu Di chào hỏi: “Chào buổi sáng anh Đông.” Anh Đông gật đầu chào lại: “Chào em, hai đứa đi học hả?” Lưu Tiêu Di gật đầu, anh Đông mới chào tạm biệt: “Anh phải đến cơ quan ngay, anh đi trước nhé, tạm biệt.” “Chào anh.” Lưu Tiêu Di chào lại một câu. Lưu Trạch Hằng để ý lúc nãy Lưu Tiêu Di giãy tay anh ra, hỏi: “Em không thích anh dắt em đi à?” Lưu Tiêu Di lắc đầu nói: “Mẹ em nói trước khi tốt nghiệp không được yêu đương với anh, em sợ hàng xóm thấy sẽ nói với mẹ.” Sau khi sống lại, người lớn hai nhà đều phát hiện ra cách hai người qua lại không giống với lúc trước nữa. Lúc trước Lưu Tiêu Di cứ bám lấy Lưu Trạch Hằng mà anh thì lúc nào mặt cũng lạnh nhạt, nên người lớn hai nhà cũng không sợ hai người qua lại. Nhưng bây giờ thái độ Lưu Trạch Hằng đối với cô đã khác rồi, tự mình dạy học cho cô, khi ăn thì gắp đồ ăn cho Lưu Tiêu Di, còn để cô ở lại phòng mình. Hai người vẫn chưa tới tuổi thành niên, người lớn cũng là người từng trải, mà tuổi trẻ khí huyết dồi dào, chỉ sợ hai người lúc nào đó không nén nổi tình cảm mà thôi. Thực ra không chỉ có mẹ Di nhắc nhở Lưu Tiêu Di, mẹ Hằng cũng đã nói với Lưu Trạch Hằng mấy chuyện đó. “Sau này anh sẽ chú ý hơn.” Lưu Trạch Hằng cũng tôn trọng yêu cầu của người lớn. “Em…” Lưu Tiêu Di đang định nói lại thôi. “Đi thôi, còn không đi nữa thì trễ mất.” Hai người lại xuống lầu đến nhà để xe, Lưu Tiêu Di đi xe cùng Lưu Trạch Hằng đi học. Lưu Trạch Hằng đạp chân lên bàn đạp, Lưu Tiêu Di ngồi sau ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh. Những việc này như một giấc mộng vậy, hôm qua sau khi hiểu rõ vẫn không dám tin tưởng, cứ có cảm giác có gì đó không đúng. Đây thật sự là Lưu Trạch Hằng từ năm 2017 sao? Anh cũng thích cô sao? Lúc Lưu Trạch Hằng đạp bàn đạp, đột nhiên duỗi tay trái về phía sau dơ tay trước mặt Lưu Tiêu Di: “Đưa tay cho anh.” Lưu Tiêu Di đặt tay trái mình vào tay trái anh, anh kéo tay trái cô để lên bụng mình, trở thành dáng vẻ cô ôm lấy anh. Trên đường đi học cũng có nhiều học sinh cùng trường, tuy thời buổi này yêu sớm cũng không có gì to tát, nhưng Lưu Trạch Hằng là người nổi tiếng ở trường nên học sinh đều nhìn bọn họ vài lần. Lưu Tiêu Di hơi ngượng ngùng muốn kéo tay về, Lưu Trạch Hằng lại luôn giữ tay cô không để cô rút tay lại. Sao anh ấy lại thay đổi ra như vậy chứ… Học thói quen xấu. Hai người mua đồ ăn sáng trên đường đi, đến trước cổng trường, Lưu Trạch Hằng dắt xe đạp, hai người vừa ăn bánh bao vừa đi đến nhà gửi xe. Lưu Tiêu Di nói: “Trạch Hằng, sáng nay anh hơi lạ đó.” “A?” “Anh nắm tay em, còn để em ôm anh, trước đây anh đâu có như vậy.” “Sau khi anh phát hiện mình sống lại, nhìn thấy em ngủ trên giường anh, anh còn tưởng là đang mơ nhưng đúng là thật, em thật sự ở trước mặt anh. Anh rất xúc động, anh chưa bao giờ nghĩ lại có thể trở về quá khứ, thật may em vẫn còn sống, trong lòng anh nghĩ sau này anh phải đối xử tốt với em. Khi em tỉnh dậy để lộ việc em từ tương lai tới, anh vẫn rất rối, anh không biết phải làm sao. Đời trước em oán hận rời đi, anh sợ em sẽ cự tuyệt anh, anh không dám để lộ trước mặt em anh cũng là Lưu Trạch Hằng xuyên không đến.” “Đời trước của anh, ngoài trừ học hành công việc ra chỉ có chăm sóc em. Anh không giỏi bày tỏ khiến em hiểu lầm nhiều chuyện, có đôi khi cảm thấy em sẽ tự hiểu tình cảm của anh nên anh không cần giải thích nhiều. Cho đến khi em qua đời, anh đọc được nhật ký của em, chúng ta luôn ít nói chuyện với nhau, sau khi em gả cho anh cũng không vui vẻ gì.” “Tiêu Di, anh muốn sống với em, muốn sống cả đời vui vẻ với em, anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm, hãy cho anh thêm thời gian, anh sẽ cố gắng thay đổi. Anh sẽ thẳng thắn hơn, sẽ tốt với em hơn.” Lưu Trạch Hằng nói một hơi dài liên tục, Lưu Tiêu Di chăm chú lắng nghe liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Đời trước khi Lưu Tiêu Di qua đời, Lưu Trạc Hằng cũng trải qua nỗi đau mất đi người mình yêu, cuối cùng không chịu nổi đau khổ đã lựa chọn kết thúc cuộc đời mình. Thật ra hai người không dễ gì được sống lại, những vấn đề trong quá khứ cũng đã hiểu rõ không phải giày vò mọi người nữa. Ông trời sắp đặt như vậy có lẽ là để bọn họ bắt đầu lại như lúc ban đầu? Cũng không biết nữa, thôi thì phó mặc cho trời vậy. Bên cạnh nhà để xe là căn tin trường. Học sinh ở ký túc xá đang ăn sáng ở phòng ăn, có vài học sinh cầm sữa hộp vừa uống vừa đi ra ngoài. Lưu Trạch Hằng liếc nhìn Lưu Tiêu Di, dáng người cô không thấp chỉ là quá gầy, như cây tre vậy. Tóc cắt ngắn, mặc đồng phục bình thường, nhìn từ đằng sau ai không biết còn tưởng cô là nam nữa. Lưu Trạch Hằng hỏi: “Em uống sữa tươi không?” “A?” “Thôi cứ uống đi.” “Hả?” Lưu Tiêu Di vẫn không hiểu ý anh, anh đã đến chỗ quầy bán trong căn tin mua một hộp sữa tươi, đưa cho cô. “Lúc nãy em ăn no rồi.” Lúc nãy ở cổng trường mua mấy cái bánh bao, Lưu Tiêu Di đã ăn hai cái rồi. Lưu Trạch Hằng hơi lo lắng: “Em uống đi, sau này ăn cơm nhiều thêm, em gầy quá.” Lưu Tiêu Di lúc trẻ thích ăn đồ ăn vặt, nhưng sức ăn không nhiều, ăn bữa chính cũng ăn rất ít. Về sau, lúc mang thai bị sinh non, về nhà nghỉ ngơi, mẹ Di và mẹ Hằng mỗi ngày làm rất nhiều món bổ dưỡng cho cô, khiến khẩu vị cô tốt hơn. Nghỉ ngơi một học kỳ đã tăng thêm mười mấy cân. Sau khi kết hôn, không có chuyện gì làm, dáng người cũng từ từ thay đổi. Nhưng Lưu Trạch Hằng trước giờ cũng không nói lời chê bai gì cả. “Sau này sẽ mập mà.” Lưu Tiêu Di nghĩ đến cô lúc hai mấy tuổi, cao 1m65 cân nặng gần 60kg, cũng khá mập rồi. Không được, cô phải ngăn lại mới được, sau này không được ăn quá nhiều. “Anh thích em mập mập một chút.” “Hả?” “Tay có cảm giác thích hơn, lúc ôm lại mềm mềm.” Lưu Tiêu Di hơi xấu hổ: “Đang ở trường đó, anh nói bậy gì vậy…” Chuyển ngữ: Trâm Trần