Trúc mã này ta không cần nữa
Chương 16 : Trúc mã này ta không cần nữa
“Trạch Hằng, buông tha em đi……” Lưu Tiêu Di khóc nức nở nói với Lưu Trạch Hằng, sau đó quay đầu nhảy xuống sông tự sát.
“Tiêu Di……” Dư lại chính là Lưu Trạch Hằng kiệt sức khản giọng.
Giây tiếp theo là Lưu Trạch Hằng ở nhà xác nhận thi thể, thi thể sình lên khó có thể phân biệt đang mặc bộ quần áo ngày Lưu Tiêu Di té xuống sông, còn có ngón áp út đang đeo nhẫn cưới, phá lệ chói mắt, đau lòng.
Ngày đó tuyệt vọng……
Rõ ràng trước mắt.
“Ầm!”
Lưu Trạch Hằng tỉnh lại, vẫn như cũ đang ở phòng ngủ ở quê, bên ngoài mưa rền gió dữ, mà hắn mơ thấy ác mộng, toát ra một thân mồ hôi.
Sau khi trọng sinh hai tuần, cơ hồ mỗi đêm hắn sẽ nằm mộng thấy như vậy.
Đời trước, hắn làm không được tốt, đánh mất Lưu Tiêu Di, đời này, vẫn là sợ mình làm không tốt, lại đánh mất cô nữa.
Lưu Trạch Hằng ngồi dậy, lấy tay đỡ trán tự hỏi……
“Ầm!”
Lại một tiếng sấm vang.
“Ngao……”
BOBO bị doạ tỉnh, chạy đến phòng ngủ Lưu Trạch Hằng tìm kiếm cảm giác an toàn. Dựa vào đèn đường ngoài cửa sổ, nhìn thấy Bobo đang thè lưỡi dựa và mép giường mình.
“Con chó ngốc!” Lưu Trạch Hằng cảm thấy con chó này thực ngốc, vì sao Lưu Tiêu Di lại thích như vậy? Trước kia cũng từng nghĩ qua, Lưu Tiêu Di có phải hay không tìm kiếm cảm giác ưu việt khi so với con chó ngốc này.
Cha mẹ đã báo sẽ tăng ca đến rạng sáng, bọn họ đi làm bằng xe máy, trời mưa lớn như vậy có khả năng sẽ không thể trở về.
Lưu Trạch Hằng xuống giường đi đóng lại cửa sổ, BOBO vẫn luôn đi theo hắn, từ phòng ngủ đi đến phòng khách, lại đi phòng bếp.
“Ầm!”
Tia chớp không ngừng, tiếng sấm không ngừng, bên ngoài mưa to đập vào cửa sổ, thật sợ bị đập hư.
“Reng reng reng……” Điện thoại trong nhà vang lên, Lưu Trạch Hằng đi đến cầm lấy điện thoại: “Alo?”
“Trạch Hằng, Dì Thu đây, dì gọi điện thoại về nhà nhưng chắc a Di ngủ say quá, không nhận điện thoại, con đi qua nhà dì xem giúp mấy cái của sổ đã đóng hay chưa nha?”
“Được, con biết rồi.”
Lưu Trạch Hằng nhìn cửa sổ, từng hạt từng hạt mưa to nện trên cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài mơ hồ.
Tiếng sấm không ngừng ầm vang……
Đúng rồi, Lưu Tiêu Di sợ nhất chính là trời sấm chớp. Trước kia, ngủ chung sau khi cưới, mỗi khi buổi tối có sấm chớp, cô luôn trốn trong ngực hắn run rẩy, yêu cầu hắn ôm chặt cô mới an tâm.
Lưu Trạch Hằng ở ngăn tủ ngay gần cửa tìm được chìa khóa dự phòng của nhà đối diện, đi ra mở cửa nhà đối diện ra, nhìn thấy cửa sổ ban công không có khóa. Bước nhanh qua đóng cửa chính, cửa sổ và cửa sổ phòng bếp. Lưu Trạch Hằng có chút lo lắng cho Lưu Tiêu Di, đi đến phòng ngủ của cô, cửa hờ khép, hắn đẩy ra.
Rèm cửa sổ bị kéo lại làm phòng ngủ tối thui.
Lưu Trạch Hằng vẫn quen thuộc trang trí trong phòng cô, tay trái mở công tắc trên tường, bóng đèn ngủ màu vàng sáng lên. Chăn trên giường phồng lên, rõ ràng có người đang nằm cuộn tròn người ở bên trong.
Trước kia, hắn không biết cô sợ trời sấm chớp nhiều bao nhiêu, có một lần cô vì sợ sấm chớp nên bò lên giường hắn, lúc tỉnh lại bị hắn đá xuống giường, sau này cô bao giờ làm loại chuyện này nữa.
Hóa ra khi hắn không ở bên cạnh cô, cô lại sợ hãi đến như vậy.
Lưu Trạch Hằng đi đến mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, gọi một tiếng: “Tiêu Di.”
Lưu Tiêu Di nhìn thấy ánh sáng chiếu vào trong chăn, còn có giọng nói quen thuộc, cô chậm rãi ngẩn đầu, kinh ngạc:” Sao cậu lại ở đây?”
“Ầm!” Một tiếng.
Lưu Tiêu Di đem đầu chui vào trong chăn, như con rùa đen bị kinh hoảng.
Lưu Trạch Hằng giải thích: “Mẹ cậu gọi điện thoại cho tôi, nói cậu không nhận điện thoại, kêu tôi qua đây đóng cửa sổ.”
Lưu Tiêu Di chậm rãi thò đầu ra, ngượng ngùng mà nói: “Mưa quá lớn, tớ ở trong phòng ngủ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
“Sợ sét đánh sao?”
“Ừ.” Lưu Tiêu Di dùng chăn che lại đầu mình, hướng hắn gật gật đầu.
“Tôi bồi cậu ngủ.”
“A?”
Không chờ Lưu Tiêu Di phản ứng lại, Lưu Trạch Hằng đứng lên đi đến cửa phòng ngủ, tắt đèn, đi trở về mép giường, cùng Lưu Tiêu Di nằm trên cái giường đơn. Lưu Trạch Hằng chỉ đơn thuần nằm bên cạnh cô, không vượt qua quy tắc, Lưu Tiêu Di cảm thấy Lưu Trạch Hằng khác thường, ngược lại không ngủ được. Cô không bò lên giường hắn, chính hắn lại bò lên giường cô.
Đây là có chuyện gì vậy?
Lưu Trạch Hằng cảm thấy người bên cạnh đang ngượng ngừng xoắn xít chui vào trong chăn, nói: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi, cậu còn mấy bài toán chưa giải đó.”
Lưu Tiêu Di chuyển qua ban xã hội, học tập cũng không thoải mái, Toán Văn Anh vẫn học như lúc trước, nhưng chỉ cần học Toán của ban xã hội, không có khó như Toán của ban tự nhiên. Chỉ là giảm bớt môn Vật Lý, kỳ thật không có giảm nhiều gánh nặng. Cho dù cô am hiểu vẽ tranh, vẫn phải tốn nhiều thời gian luyện tập.
“Ừ……” Lưu Tiêu Di giật nhẹ chăn, tuy rằng trong phòng hơi oi bức, nhưng làm như vậy lại có cảm giác an toàn.
“Oành!” Một tiếng sấm vang lên!
Lưu Tiêu Di sợ tới mức trốn vào lồng ngực Lưu Trạch Hằng.
Cô tự giễu, ai, đồ nhát gan!
Sáng sớm trời nắng, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng. Hai người trên giường thức dậy cùng lúc nhìn nhau. Lưu Tiêu Di có rất nhiều thói quen, ví dụ như thức dậy nhìn thấy Trạch Hằng, sẽ thò đầu tới hôn anh một cái chào buổi sáng.
Cô nghĩ đây là một buổi sáng bình thường sau khi kết hôn, cô cười với anh, chuẩn bị hôn lên môi anh…
Lưu Trạch Hằng duỗi tay, ấn ngón tay trên trán cô, mặt không biểu tình hỏi: “Muốn làm gì, lại mơ thấy tôi là chồng cậu?”
Lưu Tiêu Di hậu tri hậu giác, vẻ mặt nghẹn khuất, nói: “Tớ tưởng là BOBO.”
“Sáng sớm lại hôn hít với con chó, có mùi vị gì ?”
“Ngao……” BOBO quỳ rạp trên mặt đất đứng lên.
Lưu Tiêu Di kinh ngạc hỏi: “BOBO sao lại ở đây?”
“Con chó này đi theo tôi!” Lưu Trạch Hằng xuống giường, đứng lên, nhẹ nhàng đá BOBO, nói: “Về nhà.”
Dứt lời, BOBO đi theo sau Lưu Trạch Hằng rời khỏi nhà Tiêu Di.
“Cái quỷ gì thế?”
Lưu Tiêu Di rửa mặt xong, tự giác đi qua nhà Lưu Trạch Hằng làm bài tập toán hôm qua chưa làm xong, thời gian học bù trong hè không giống ngày thường, bình thường trước 6h30 đã vào học, còn học bù thì 8h mới vào học.
“Trong nhà không còn đồ nấu bữa sáng, trên đường đi học mua bữa sáng đi.” Lưu Trạch Hằng đã rửa mặt, thay đồng phục xong, mở cửa cho Lưu Tiêu Di.
Đại khái tối hôm qua phòng Lưu Tiêu Di phòng không có bật quạt, cả người đầy mồ hôi, thói quen ở sạch nên anh phải tắm rửa, cả người nhạt nhạt hương chanh.
“Nga……” Lưu Tiêu Di vào nhà đi đến bàn ăn, mở vở bài tập ra, bắt đầu làm bài.
Sau khi Lưu Trạch Hằng phụ đạo xong cho cô, nói: “Về sau tốc độ làm bài tập phải nhanh hơn, không nên để qua hôm sau mới làm. Nếu không tháng sau chính thức đi học, buổi sáng sẽ không có thời gian để cậu làm bài đâu.”
“Biết rồi.”
Lưu Tiêu Di cứ theo bình thường ngồi ở sau xe Lưu Trạch Hằng, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Lưu Trạch Hằng dừng lại, mua bữa sáng cho Lưu Tiêu Di.
Bởi vì cửa hàng gần trường học, có rất nhiều học sinh xếp hàng mua bữa sáng.
Lưu Tiêu Di mua mấy cái bánh bao, xoay người đụng phải một cái nam sinh, cô vội vàng xin lỗi, rồi vội vàng rời đi.
Nam sinh ở phía sau kêu cô: “Bạn học, ví tiền rớt kìa.”
Lưu Tiêu Di quay đầu lại, nam sinh cao cao gầy gầy, mặc áo thun ngắn tay, quần Jeans dài, diện mạo có chút quen mắt, không nhớ đã gặp qua ở đâu. Nam sinh cầm ví tiền của cô, cô đi qua nhận lại, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
Nam sinh cười cười nói: “Không có gì.” Sau đó hàn huyên một chút: “Không nghĩ tới cậu ốm như vậy mà ăn được nhiều ghê.”
Lưu Tiêu Di cúi đầu nhìn túi bánh bao trong tay mình, đay là phần của hai người, cô mua luôn cho Lưu Trạch Hằng, mình không ăn nhiều như vậy!
“Cảm ơn cậu, tớ phải đi rồi.” Lưu Tiêu Di lại lần nữa nói cảm ơn, chạy về phía Lưu Trạch Hằng.
*
Tiết đầ tiên buổi sáng, chủ nhiệm lớp mang theo một thiếu niên tiến vào phòng học, giới thiệu đây bạn học mới chuyển tới từ thủ đô. Chế độ thi đại học trong nước chính là như vậy, phải về địa phương đăng ký hộ khẩu để tham gia thi cử.
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu, phát hiện là nam sinh gặp lúc mua bữa sáng.
Thiếu niên tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Trình Trí An.”
Trình Trí An…… Trình Trí An……
Lưu Tiêu Di nhớ tới, đó là thầy giáo đầu tiên dạy cô lúc cô đi học vẽ tranh…
Truyện khác cùng thể loại
337 chương
139 chương
3237 chương
88 chương
57 chương
10 chương
189 chương
30 chương