Editor: RG Trẻ con thời gian là dễ dàng chịu ảnh hưởng nhất, tác động lúc này có khả năng sẽ theo bạn cả đời. Thói quen là thứ rất đáng sợ. Giống như hiện tại. "Cái tai..." Ánh mắt trong suốt đen nhánh, ngoan ngoãn học theo từng cái từng cái một, Trần Dục Sâm ê a nói xong, đôi mắt theo phản xạ nhìn Lãm Nguyệt. Tập mãi thành thói quen, chờ cô ấy hôn khen thưởng. Sau khi được hôn và khen như mong muốn, đôi mắt đen lúng liếng lóe lên tia hưng phấn, cao hứng đạp đạp bàn chân mũm mím, ai cũng có thể nhìn ra bé đang nhảy nhót. Lãm Nguyệt cũng cười rộ lên, chọc chọc khuôn mặt phúng phính của bé, bảo bảo quả thực vô cùng đáng yêu. Hình như nhận ra gì đó, bé con lại lần nữa cứng đờ, hai chân mũm mĩm đứng thẳng tắp. Trần Dục Sâm:......... "Thẹn thùng sao?" Lãm Nguyệt chọc chọc bé. Nhìn bé con xị mặt không nói lời nào, nhịn không được cong khóe môi. Đừng bao giờ khinh thường chỉ số thông minh của trẻ con. Nhiều nghiên cứu cho thấy, trẻ con mấy tháng tuổi đã bắt đầu có cảm xúc của mình và cũng có khả năng phân biệt được một số đồ vật. Ví dụ như thẹn thùng, sợ hãi, xấu hổ, dần dần, thậm chí còn có thể phân biệt được người nào vô hại, người nào có hại với chúng, người nào có thể làm nũng, người nào chỉ có thể nghe lời. Nếu kiên nhẫn hơn với các bé, sẽ thu hoạch rất nhiều kinh hỉ. Lãm Nguyệt để ý thấy, mỗi lần sau khi cô hôn bé con, cậu bé sẽ rất cao hứng, nhưng đến lúc phản ứng lại, sẽ đặc biệt thẹn thùng, tai nhỏ trắng nõn sẽ bắt đầu hơi đỏ lên, thậm chí thân thể còn cứng đờ, cho đến khi thấy cô không chú ý tới mới khôi phục như bình thường. Cực kỳ đáng yêu. Dường như phát hiện một tầm mắt nhìn chăm chú vào mình, cơ thể bé con khựng lại, màu sắc vành tai dần dần đỏ lên, thậm chí bắt đầu có xu hướng lan xuống cổ, gương mặt trẻ con căng thẳng, sắc mặt có chút nghiêm trang, giống như một ông cụ non nghiêm túc. Đáng tiếc cuối cùng vẫn không ngăn cản được xu hướng lan tràn của sắc đỏ kia, trên cổ xuất hiện một màu hồng phấn xinh đẹp. Có vẻ như cảm giác được nhiệt độ đó, bé con nắm tay lại thành quyền, đầu nhỏ hướng lòng Lãm Nguyệt chui vào, gắt gao nhắm mắt lại, một bộ dạng tôi đã ngủ rồi đừng ai nói chuyện với tôi. Biết bảo bảo thẹn quá hóa giận, Lãm Nguyệt cũng không ghẹo bé, bây giờ đã đến lúc ngủ trưa, trẻ con cần phải ngủ đúng giờ, ngủ đủ rồi mới có thể mau lớn. Cô dễ dàng bế bé con lên, để bé nằm gọn gàng trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, dỗ bé ngủ. Lông mi Trần Dục Sâm run rẩy, vốn có chút tức giận nhưng đã bình tĩnh trở lại, thân thể cứng đờ cũng không tự giác mà thả lỏng, trong giọng nói dịu dàng chậm rãi ngủ thiếp đi. Thấy bé con có vẻ đã ngủ say, Lãm Nguyệt hướng thím Vương gật gật đầu xong, liền ôm bé con về phía phòng ngủ. Cô khom lưng muốn đặt bé con xuống giường, lúc định rút tay ra, phát hiện bé con đang ngủ say, nhưng bàn tay nhỏ xíu lại nắm chặt cổ áo cô, dáng vẻ hết sức ỷ lại. Tỏ ra kháng cự nhưng thân thể lại rất thành thật. Sờ sờ bàn tay mềm mềm trên cổ áo, thấy bé không có ý định buông ra, Lãm Nguyệt một lần nữa ôm bé lại vào trong lòng, hai người cùng nhau ngủ trên giường. Dù sao, cô cũng có chút mệt mỏi. Ngày nào bé con cũng dậy rất sớm, cú đêm Lãm Nguyệt cũng không thể không mở mắt vào lúc sáng sớm. Trước khi ngủ, cô đột nhiên nghĩ, trẻ con đều thích những thứ xinh đẹp, quả nhiên là cô đẹp mà. ............ Lúc mở mắt ra, đã là ba giờ chiều. Còn chưa mở hẳn mắt, đã cảm thấy như đang ôm cái lò lửa trong ngực, Lãm Nguyệt sờ sờ cái trán, quả nhiên có chút mồ hôi. Có điều, có thể là khi còn nhỏ từng được huấn luyện, cơ thể cô lại là dạng hàn (lạnh), nên thật ra đây là lần đầu tiên ngủ đến cả người đổ mồ hôi. Lãm Nguyệt cởi áo sơ mi, để lại cho bé con như cũ nắm lấy cổ áo, chậm rãi vào phòng tắm. Dính dính nhớp nhớp thật không thoải mái. Quấn khăn tắm đi ra, Lãm Nguyệt cầm một cái khăn lông, không chút để ý xoa mái tóc còn đang nhỏ nước, lau qua một chút, liền bỏ khăn lông xuống, đến tủ lạnh lấy ra một đĩa trái cây rồi ngồi xuống trước máy tính. Lười phải lau tóc. Tóc còn nhỏ nước, Lãm Nguyệt sờ sờ, rất mát mẻ mà. Cô vừa mở máy tính đã thấy biên tập của mình lại bắt đầu cào bàn phím. "Lạc Tinh, cô có ở đấy không?" ...... Thấy cô không hồi âm, biên tập hiểu rõ cô, cũng rất dứt khoát, trực tiếp đem sự việc nói rõ ràng. Lần này là chuyện liên quan đến một tác phẩm cũ của Lạc Tinh, có một công ty điện ảnh muốn mua bản quyền tác phẩm đó, công ty này ra giá cao, so với công ty bình thường cao hơn khoảng 5%. Nhưng biên tập cũng nói luôn, công ty này đã từng chuyển thể phim truyền hình tương tự《 nữ mưu 》 nhưng lại không hết sức đầu tư, tuy rằng cũng từng hot một thời gian, nhưng các fan lại phản hồi rằng bộ phim đã huỷ hoại tác phẩm kinh điển trong lòng họ. Thậm chí hình ảnh của tác giả nguyên bản cũng thành tham lam thấy tiền sáng mắt. Lãm Nguyệt xem qua tin nhắn, cầm một miếng trái cây bỏ vào miệng, tay gõ bàn phím, "Không bán." Tiền đối với cô mà nói, chỉ là vài con số thôi. "Được, tôi biết rồi." Biên tập trả lời rất nhanh, không khuyển bảo một câu nào. Tuy rằng tiền lương của biên tập phụ thuộc vào tác giả, nhưng biên tập cũng không ngốc, Lạc Tinh đã bán rất nhiều bản quyền tác phẩm, sau này nhất định còn tiếp tục, vì một chút ích lợi như vậy thì không đáng. Hơn nữa, tuy Lạc Tinh chưa từng nói qua, nhưng cô ít nhiều đoán được, Lạc Tinh hẳn là không thiếu tiền. "Tuần này đã có xếp hạng, cô đứng đầu đề cử, thay đổi tiến độ thành một tuần cập nhật 4 vạn chữ, không vấn đề chứ?" Không chờ Lãm Nguyệt nói, bên kia lại gửi tiếp một tin. "Nhớ gửi bản thảo." Tay Lãm Nguyệt ở bàn phím gõ gõ, "Có." Cô có vấn đề. Biên tập gửi qua 6 dấu chấm. "Cô có vấn đề gì? Trước kia không phải còn có lúc mỗi ngày sáu ngàn chữ sao?" Cô lúc trước khi chưa lên bảng xếp hạng cũng từng có một khoảng thời gian mỗi ngày cập nhật sáu ngàn chữ. Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, hờ hững trả lời, "Tôi phải chăm sóc trẻ con." Bên kia biên tập yên lặng trong chốc lát, sau đó liên tiếp gửi tin nhắn qua. "........." "Ông trời của tôi ơi!" "Không phải cô độc thân sao? Có con từ khi nào thế!!" "Có phải cô đang đùa tôi hay không?!" "Còn chăm trẻ con nữa chứ!" Lãm Nguyệt lười quản thái độ không thể tin nổi của biên tập, ăn một miếng trái cây, một tay gõ chữ, bình tĩnh gửi đi. "Ừ, thực sự có đứa nhỏ." "Còn vô cùng đáng yêu nữa." Nhìn phong cách trả lời quen thuộc này, biên tập không thể không tin, yên lặng tịnh tâm một hồi, mới không cam lòng tiếp tục thử một lần. "Chăm sóc trẻ con cũng không giảm bớt thời gian nhiều lắm, trẻ con ngủ tương đối nhiều, không chậm trễ cô gõ chữ ch." "Không đâu." Lãm Nguyệt suy nghĩ, "Sáng dậy, cho bảo bảo ăn cơm." "Sau đó dạy bé nói chuyện và tập đi. Đến giữa trưa thì bé đi ngủ." "Bảo bảo tương đối ỷ lại, nắm cổ áo tôi muốn cùng nhau ngủ, tôi cũng không có cách nào." Biên tập: "......" Lãm Nguyệt tiếp tục, "Ngủ đến ba giờ chiều bảo bảo mới tỉnh giấc, sau đó tôi còn phải......" "Cho nên buổi tối tôi mới có thời gian, có thể được một chương là tốt rồi." Có thể do Lãm Nguyệt nói quá hợp tình hợp lý, biên tập bên kia không thể phản bác được. Lúc lâu sau, biên tập mới gửi lại mấy dấu chấm, tỏ vẻ không còn lời nào để nói. Cuối cùng biên tập không lay chuyển được Lãm Nguyệt, chỉ có thể yên lặng sửa lại bảng xếp hạng. Đây có lẽ... là người duy nhất không muốn đứng đầu top đề cử. Trên thực tế, nửa giờ sau khi nói chuyện với biên tập, Lãm Nguyệt ngồi trước máy tính, một bên ăn trái cây một bên đã gõ ít nhất hai ngàn chữ. Đến khi ăn hết trái cây, Lãm Nguyệt dừng lại, đem hạt ném vào thùng rác, theo thói quen nhìn bình luận bán manh của các tiểu thiên sứ (fan) phía dưới, đem văn bản vừa đánh chuyển vào hộp bản thảo, đặt giờ cập nhật. ......... Buổi tối, ăn cơm xong, Lãm Nguyệt ôm Trần Dục Sâm đến ban công, kéo rèm cửa ra, nhìn sắc trời bên ngoài. Bây giờ đã là buổi tối, trời cũng tối dần, nhưng mùa hạ ngày dài, hoàng hôn còn chưa tắt hoàn toàn, ánh sáng màu hồng nhạt bao phủ mặt đất, dường như có gió thổi qua, lá cây hơi đong đưa, thoạt nhìn rất mát mẻ, khiến Lãm Nguyệt có ý nghĩ muốn xuống dưới đi dạo. "Bảo bảo, chúng ta xuống dưới chơi nhé?" Lãm Nguyệt ôm chặt bé con trong lòng, đôi mắt tìm kiếm trong tủ giày, khó khắn lắm mới tìm thấy một đôi giày đế bằng. Nghe nói trẻ con rất hiếu kỳ. Đáng tiếc, Trần Dục Sâm không còn là trẻ con, hơn nữa, ngoài cô ra anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy, nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, cuối cùng vẫn không thể nói ra. Ra khỏi tòa nhà, liền cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, góc váy lay động, sự mát lạnh lập tức thổi bay mồ hôi trên da. Thật dễ chịu. Lãm Nguyệt ôm Trần Dục Sâm trong lòng, đi về phía hoa viên. Nơi ở của cô không phải là tiểu khu đặc biệt xa hoa, nhưng lúc trước cô chọn chỗ này, là do thấy công tác "xanh hóa" ở đây làm rất tốt, ngay bên cạnh là một cái công viên, không khí tương đối trong lành. Mùa hè là lúc các loại hoa thi nhau đua nở, lúc này, hoa viên nhỏ đã mở cửa, dưới bóng cây hai bên đường và trong hoa viên đã có không ít người ngồi. Lãm Nguyệt không tìm một chỗ ngồi xuống, mà ôm bé con chậm rì rì đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, giới thiệu đủ loại đồ vật cho người ở trong lòng, nhìn bé nghiêm túc lắng nghe, giọng nói cũng mang theo ý cười. Ai nói em bé nghe không hiểu? Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau. _______ Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!