Trúc Mã Cực Sủng
Chương 36 : Cự tuyệt
Ở vài ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè kết thúc, Chu Mạch sớm trở về trường, mà Lâm Nguyệt Dung theo thường lệ ở Chu gia, sau khi ăn cơm tối xong phải trở về gia, Dương Yên nháy mắt với Chu Tích Tiệp, phá lệ đề ra muốn Chu Tích Tiệp đưa cô bé ra cửa tiểu khu, Chu Tích Tiệp gật đầu đáp ứng, Lâm Nguyệt Dung vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, nụ cười thẹn thùng, trong lòng kích động bang bang loạn nhảy.
Kiều Đa Bảo nhìn xem hai người đi ra ngoài, tuấn nam mỹ nữ, thập phần xứng đôi, trong lòng càng phát ra không tư vị, bình thường đi vài bước liền đến cửa tiểu khu, hiện tại như thế nào còn muốn có người đưa ra, phải khen cậu ta thực sự tốt lắm sao.
Dương Yên khóe mắt chú ý tới vẻ mặt Kiều Đa Bảo, trong lòng vui lên, vì vậy bà thêm dầu thêm mỡ cùng Chu Đồng một bên xem ti vi cười nói:
"Chao ôi, phải nói là lão Tam nhà ta sức quyến rũ rất lớn nha, trước lão lão Nhị hay lão Đại thời cao trung đều không có cô gái nào đến nhà chúng ta ghé chơi đâu."
Chu Đồng nghe được Dương Yên đột nhiên toát ra những lời này, ngẩn người một chút sau có chút ít mất tự nhiên dùng khóe mắt liếc qua Kiều Đa Bảo, nói quanh co nửa ngày mới co quắp trả lời, "Ừ, truyền hình xem rất tốt."
Dương Yên hận trừng mắt liếc ông một cái, nhìn xem Kiều Đa Bảo có chút ít không yên lòng chơi đùa rubik trong tay, lại phiến một mồi lửa nói tiếp, "Xem đến bây giờ con gái đều trưởng thành rất sớm, hơn nữa còn chủ động như vậy, Tiểu Tiệp sợ là sắp có bạn gái!"
Pằng! Rubik trong tay Kiều Đa Bảo trong nháy mắt bị một đôi bàn tay nhỏ bé vô ý thức hủy đi, phá thành mảnh nhỏ, màu sắc rực rỡ từng khối bị chia cắt thành một ít một.
Dương Yên cùng Chu Đồng ánh mắt lập tức đều hướng về phía cô nhìn lại.
". . . Cha cháu nói, yêu sớm không tốt." Kiều Đa Bảo bị nhìn có chút ít quẫn bách, cúi đầu xuống nhìn một đống Linh kiện trong tay lẩm bẩm nói.
Dương Yên lập tức làm bộ như có chút ít sầu lo phụ họa nói, "Đúng rồi! Nếu như Tiểu Tiệp sớm như vậy liền có bạn gái, buổi sáng liền muốn bắt đầu cùng bạn gái ăn điểm tâm, tan học cùng bạn gái cùng đi ra ngoài ăn cơm tối, xem phim điện ảnh, đi dạo phố hẹn hò, cùng nhau chơi trò chơi, thời thời khắc khắc đều yêu thương một cô gái khác, học tập sẽ phải trì hoãn nha, ai, vậy phải làm sao bây giờ."
Chu Đồng đã đối với vợ mình cái này hướng dẫn người chưa tới tuổi thành niên yêu sớm hết chỗ nói rồi, cũng không chen miệng vào, liền ngồi yên ở một bên xem ti vi.
"Vậy phải làm sao bây giờ nha!"
Dương Yên vỗ ông một tý, Chu Đồng cũng chỉ là rối loạn rliền “Ừ” một tiếng, đầu bò không đáp miệng ngựa xuất một câu: "Anh khát nước."
Dương Yên đối với ông triệt để hết chỗ nói rồi, bất quá trông thấy mặt Đa Bảo rất không dễ coi trở về phòng cùng với bóng lưng rầu rĩ, biết rõ không sai biệt lắm đánh thức đến nơi đây là được rồi.
Chu Tích Tiệp cùng Lâm Nguyệt Dung sóng vai đi đường đá ở cư xá, Lâm Nguyệt Dung đi ở bên tay trái cậu, trong lòng bang bang loạn nhảy, hai tay co quắp được không biết làm sao níu lấy quần áo.
Chạng vạng gió nhẹ lướt nhẹ qua đến, thổi lên làn váy một góc, cô khẽ nghiêng đầu, dưới ánh nắng trời chiều sắc thái rực rỡ chiều rọi ở trên sườn mặt Chu Tích Tiệp, hình dáng rõ ràng, mặt mày lạnh lùng, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, thật không biết cười rộ lên là đẹp mắt như thế nào.
Trong khoảng thời gian này mặc dù hai người không có nói chuyện, nhưng là tóm lại nhìn mặt nhau rất nhiều, mà lần này cậu ấy lại chịu chủ động đưa cô đi ra, điều này đã nói rõ hết thảy.
Lâm Nguyệt Dung trong lòng cuối cùng hạ quyết tâm, là thời điểm nên đi ra một bước, cô cắn răng, đột nhiên ngừng lại, tiến lên vài bước đứng ở trước mặt Chu Tích Tiệp.
"Tích Tiệp. . . Tớ. . . Tớ có lời muốn nói với cậu."
Chu Tích Tiệp như cũ mặt không chút thay đổi, nhìn Lâm Nguyệt Dung đứng ở trước mặt cậu vẻ mặt đỏ ửng, cái gì cũng không nói, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô.
Lâm Nguyệt Dung bị cậu nhìn, hai má càng đỏ bừng, ánh mắt của cậu tựa như xuyên thấu tâm hồn, khí chất cao cao tại thượng của thiên kim đại tiểu thư đã sớm không còn sót lại chút gì, giờ phút này chính là tiểu cô nương căng thẳng.
"Tớ thích cậu. . . Tớ có thể làm bạn gái của cậu không."
Cô cuối cùng dũng cảm nói ra, những lời này vốn là sau khi kết thúc ngày trung khảo muốn nói ra, không nghĩ tới liền kéo dài đến bây giờ.
Hoàn cảnh chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, mấy giây kia phảng phất qua vài thế kỷ, cô căng thẳng ngẩng đầu nhìn Chu Tích Tiệp, chờ đợi hắn trả lời thuyết phục.
Lâm Nguyệt Dung lần đầu cùng Chu Tích Tiệp khoảng cách gần như vậy nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy hết thảy đều hết sức không chân thực, đầu mê muội từng đợt, nhìn nam sinh mình ngưỡng mộ trong lòng liền đứng ở trước mặt mình, tuấn tú mê người như vậy, cô nhịn không được nghĩ muốn bước lên một bước.
Nhưng mà, mới vừa nâng lên chân còn không rơi xuống, liền dừng lại ở giữa không trung.
"Không được."
Nhẹ nhàng ba chữ, lập tức đem một lòng kích động vạn phần đánh vào hầm băng vạn trượng.
Chu Tích Tiệp trên mặt còn là vẻ mặt phong khinh vân đạm, không có có một tia biến hóa, tựa hồ vừa mới một vị nữ sinh xinh đẹp trước mặt cậu thổ lộ là một sự kiện chẳng đáng bận tâm, không dậy nổi trong cậu bất luận cảm xúc gì thay đổi, cự tuyệt cũng liền một câu, thực xin lỗi cũng không có.
Lâm Nguyệt Dung vốn là mặt đỏ bừng lập tức một mảnh tái nhợt, hào quang trong mắt thoáng cái ảm đạm không thôi, đôi môi giật giật, tựa hồ không tiếp thụ được đáp án ngoài dự đoán.
"Vì. . . Vì cái gì. . ."
Chu Tích Tiệp mặt mày hơi giơ lên, nhìn thoáng qua xe có rèm che chờ ở cửa tiểu khu, đáp lại cũng chỉ nói một câu.
“Xe đón cậu ở phía trước "
Chu Tích Tiệp xoay người rời đi, không lại liếc nhìn một cái.
"Còn có, về sau không cần lại đến đây."
Lạnh như băng, lời nói tuyệt tình giống như một thanh lợi kiếm, vô tình đâm thấu cô tâm, Lâm Nguyệt Dung nước mắt chảy xuống, cô cảm thấy chính cô lớn như vậy chưa từng có thất bại cùng xấu hổ như hôm nay.
Nam sinh đi xa, bóng lưng từ từ mơ hồ, hai tay cô ôm bả vai từ từ ngồi chồm hổm xuống, không tiếng động khóc, không biết rõ chạng vạng có gió hay trong lòng đã quá nguội lạnh, chỉ cảm thấy trên người một trận một trận băng hàn thấu xương lãnh.
Có đôi khi, thầm mến không tính khổ, tối thiểu có cái chờ đợi là chịu khổ cho người mình yêu, mà bị cự tuyệt mới khổ, cái loại đó là triệt triệt để để tuyệt vọng. . . .
Kể từ cao nhị phân khoa, Kiều Đa Bảo không bắt gặp qua Lâm Nguyệt Dung, cho đến khi hết giờ thể dục, dưới bóng cây nghỉ ngơi ở sân trường.
Hai người liền ở dưới gốc cây gặp nhau, Kiều Đa Bảo nhíu lại lông mày đánh giá Lâm Nguyệt Dung một phen, cảm giác, cảm thấy cô giống như ở đâu đã thay đổi, trước hai người mặc dù không phải là hết sức thân mật, nhưng là có đôi khi còn có thể vừa nói vừa cười. Nhưng lúc này đây gặp mặt, Lâm Nguyệt Dung xinh đẹp hàn băng, nhìn cô tựa như nhìn người xa lạ bình thường.
Kiều Đa Bảo hồ nghi nhìn chằm chằm cô một lát, không hiểu nổi cô muốn làm gì, liền nghĩ phủi mông chạy lấy người, Lâm Nguyệt Dung mở miệng.
"Tôi sẽ không hâm mộ cậu."
Kiều Đa Bảo không đáp, chỉ là bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Nguyệt Dung xem cái dạng này của cô, trong lòng không cam lòng cùng chán ghét lên cao tới cực điểm, rốt cuộc cũng che dấu không được cái loại khó chịu đó mà không có chỗ phát tiết cảm xúc, chỉ Kiều Đa Bảo, thanh âm mười phần bén nhọn.
"Đừng cứ mãi bộ dạng này cái gì cũng không hiểu đi lừa gạt người khác! Cậu là một nữ sinh ăn nhờ ở đậu, dựa vào cái gì tất cả mọi người đều muốn vây quanh cậu? Tôi thực nghĩ không ra, tôi đến cùng điểm gì so ra kém với cậu? Vì cái gì Chu Tích Tiệp muốn như vậy trực tiếp cự tuyệt tôi!?"
Lâm Nguyệt Dung cảm xúc hết sức kích động, cho tới bây giờ cô cũng không có như hôm nay giống như người đàn bà chanh chua cùng người khắc khẩu.
Cô ấy thổ lộ? Bị cự tuyệt ? Kiều Đa Bảo trong mắt như cũng có một tia khiếp sợ, kỳ thật trước đây cũng nhạy cảm, cảm giác được Lâm Nguyệt Dung nhìn Chu lão tam ánh mắt rất kỳ quái, nhưng không nghĩ tới đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại bị cự tuyệt.
Trong lòng cô nhếch miệng, có chút khinh thường, tiểu tử kia như thế nào lại trêu chọc nữ sinh thích mình như vậy?
Nếu đã hiện tại Lâm Nguyệt Dung vạch mặt nói những lời này, hiển nhiên cô là không đem cô ấy làm bạn.
"Cậu bị cự tuyệt, chuyện liên quan gì tới tôi?" Kiều Đa Bảo có chút ít không nhịn được.
"Chậc, cậu còn không biết sao? Chu Tích Tiệp đối với cậu tốt như vậy, ai nấy đều thấy được cậu ấy thích cậu, chẳng lẽ cậuliền không có cảm giác được sao, đừng như vậy già mồm được hay không!?" Lâm Nguyệt Dung trong mắt tràn đầy châm chọc.
Kiều Đa Bảo lẳng lặng nhìn cô ấy híp híp mắt. Đối với tình cảm giữa nam nữ mông lung thích nhau, hiện tại xem như biết đại khái là như vậy.
Trước kia không hiểu là vì cô cùng Chu Tích Tiệp từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phương thức chung đụng hai bên sớm đã quen thuộc, Chu Tích Tiệp vì cô làm từng ly từng tý, cô đều nhìn ở trong mắt, cũng ghi ở trong lòng, nhưng lúc đó chỉ là theo thói quen trở thành một loại thói quen, cũng không có xếp loại giữa nam nữ yêu say đắm, liền cùng loại là tình cảm anh em.
Mà bây giờ qua lời nói của Dương cùng Lâm Nguyệt Dung, trong lòng cô giống như có đồ vật gì đó muốn chui từ dưới đất lên, trong lòng bịch bịch loạn nhảy, Kiều Đa Bảo cau mày, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Chu Tích Tiệp, muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
19 chương
8 chương
48 chương
50 chương
80 chương
40 chương