Trúc Mã Cực Sủng
Chương 23 : Nam nhân rối loạn
Một khúc kết thúc, Kiều Đa Bảo nhấc cái mông trên băng ghế đứng lên, vẻ mặt thoải mái giống như là vừa rồi chỉ là một đĩa đồ ăn bình thường, trên mặt không có tự phụ cũng không có chút nào khoe khoang, nhưng như vậy lại khiến Mạc Lam càng thêm áp lực.
Cô tự cho là mình đàn dương cầm chỉ sau Triệu Nghị Nhiên, toàn trường cũng không có vài người có thể có thể so với cô, tồn tại kiêu ngạo cùng tự phụ, nhưng lại không nghĩ rằng hiện thời lại bị một người nhỏ hơn mình như vậy dễ dàng đánh bại.
Mạc Lam trong nháy mắt đã không có ý chí chiến đấu, bài hát này nàng mặc dù cũng có thể thuận lợi đàn tấu, không sai một âm phù, nhưng là có thể đàn đượcnhư Kiều Đa Bảo- lưu loát nhẹ nhàng, cùng nguyên thanh không sai biệt lắm, khẳng định không được .
Mạc Lam không khỏi thật hối hận, trên mặt nóng hổi nóng hổi, kiên trì ngồi ở trên ghế, chẳng lẽ hôm nay thực sự muốn xấu mặt trước bạn học sao?
Nhưng khi Mạc Lam đang ở rong tình thế khó xử, Triệu Nghị Nhiên cuối cùng chạy tới, hơn thế đồng thời, Chu Tích Tiệp cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, lạnh lùng cùng Triệu Nghị Nhiên liếc nhau một cái, trực tiếp đến bên cạnh Kiều Đa Bảo.
Triệu Nghị Nhiên tựa hồ sớm đã biết chuyện đã xảy ra, một người vốn ôn tồn tao nhã gương mặt tuấn tú giờ phút này có chút âm trầm, Mạc Lam có chút không dám nhìn vào ánh mắt của anh, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mí mắt cụp xuống, trầm ngâm một lát liền lại lần nữa giương cao khuôn mặt xinh đẹp, đứng lên mỉm cười Triệu Nghị Nhiên.
"Dứt khoát cậu đã đến rồi, chuyện bên hội học sinh đều xử lý tốt sao?"
Triệu Nghị Nhiên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô còn chưa nói lời nào, một bên đưa lưng về phía cửa, quay lưng về phía Kiều Đa Bảo còn không có lưu ý đến Chu Tích Tiệp đi qua, nhìn Mạc Lam đứng lên liền có chút bất mãn.
"Chao ôi. . . Đến phiên chị, như thế nào chị còn không đàn?"
Mạc Lam mặt cứng đờ, con mắt mặc dù có chút tránh né, nhưng tình huống hiện tại cô nhất định là không cần tiếp tục so hơn thua, mặc dù thua rất không cam lòng nhưng ít ra không cần mất thể diện.
Chu Tích Tiệp mặt than xuất hiện ở trước Kiều Đa Bảo, thiếu chút nữa dọa cô nhất thời nhảy lên.
"Cậu cậu cậu. . . Cái kia xuất hiện ?"
"Đi ăn cơm." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt nói một câu, cũng không nhìn người chung quanh, kéo tay Kiều Đa Bảo liền chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút" một bên Triệu Nghị Nhiên vội vàng bước đi đến, có chút áy náy nhìn Kiều Đa Bảo, "Lần này là tôi sơ sẩy, thật sự là thẹn thùng, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy."
Kiều Đa Bảo mới vừa muốn mở miệng liền bị Chu Tích Tiệp kéo lấy, cậu lạnh lùng cùng Triệu Nghị Nhiên liếc nhau một cái, một lát sau khẽ nghiêng đầu, phương hướng không rõ nhàn nhạt nói một câu: "Mặt là của mình thì phải giữ, không thể cho người khác." (Ý anh chắc là chị kia có mặt phải giữ, lại để mất mặt trước nhiều người)
Vừa dứt lời, Chu Tích Tiệp trực tiếp kéo Kiều Đa Bảo liền đi.
Đằng sau Mạc Lam nghe được câu này, sắc mặt trắng bệch, thân thể nhoáng một cái thiếu chút nữa liền đứng không vững.
Cô đường đường là học tỷ đã trưởng thành hơn nữa còn là hoa khôi của trường, hiện thời bởi vì ghen tị ở chỗ này cùng học muội tranh đấu đã không đủ hào quang, bây giờ còn bị học đệ cao nhất châm chọc, ở trong đời cô còn là lần đầu tiên xấu mặt như vậy, quả thực không cách nào làm cho bản thân tiếp nhận.
Kiều Đa Bảo bị cậu ta kéom bước chân có chút lảo đảo, nhưng trong miệng còn la hét: "Chao ôi chao ôi. . . Tôi còn không nghe thấy chị ta đàn, hiện tại cũng đến phiên chị ta. . ."
"Câm miệng."
". . . Ô a, cậu kêu tôi câm tôi liền câm a?"
"Vậy cậu nói tiếp đi."
". . . ."
Nhìn hai người cử chỉ thân mật như thế, Triệu Nghị Nhiên cau mày, lập tức liền xoay người nhìn Mạc Lam.
Hắn còn chưa nói, bên cạnh liền cáo trạng:
"Dứt khoát, vừa mới cậu không nhìn thấy Kiều Đa Bảo kia đối với tớ tỷ thật là không có lễ phép a, một chút thân là học muội đối học tỷ cơ bản tôn kính cũng không có!"
Triệu Nghị Nhiên ánh mắt châm chọc phủi cô một cái, "Đường đường là học tỷ cấp ba lại bắt nạt một học muội cao nhất, các người còn xứng nói tôn kính cái gì!?"
Không có nói được gì, mặt nóng lên, lập tức ấp úng nói không ra lời. Mạc Lam vội vàng giải thích: "Dứt khoát, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không có bắt nạt học muội, chỉ là. . . Chỉ là cùng cô ấy đàn dương cầm, trao đổi mà thôi."
"Mạc Lam, tôi không ngu, tôi nghĩ trước kia đã nói cho cậu rất rõ ràng, chúng ta không thích hợp. Hơn nữa tôi hiện tại nói lại lần nữa, Kiều Đa Bảo học muội là tôi tự mình mời mời đi theo, năng lực của cô ấy, tôi tin tưởng và cũng đã lĩnh giáo rồi. Cho nên, các người nếu là không có chuyện gì, về sau không nên tới bên này quấy rầy cô ấy."
Triệu Nghị Nhiên lần đầu thu hồi vẻ ôn hòa như ngọc, mặt không chút thay đổi, lời nói này có chút đả thương người khác, nhưng mà hết sức trực tiếp hữu dụng.
Mạc Lam trên mặt lúc trắng lúc xanh, hàm răng sít sao cắn môi dưới, dưới ánh mắt nhiều người như vậy, lần đầu tiên là bị học muội, học đệ đánh bại nhạo báng, lại bị trước mắt nhiều người bị người mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu dùng giọng nói lạnh như băng chối bỏ cùng bài xích.
Hốc mắt dần dần hồng lên, một tay che miệng chạy qua Triệu Nghị Nhiên, chạy ra khỏi âm nhạc phòng.
Mỹ nữ tóc dài sắc mặt cũng thật không đẹp mắt, vội vàng đuổi theo chị của mình đi ra ngoài, còn dư lại những thứ kia các nữ sinh gặp Triệu Nghị Nhiên nghiêm mặt, cũng rối rít tự nói là không có gì thú vị liền rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Nghị Nhiên cùng vài bạn học tập luyện, Lý Phong liền đụng đến vai hắn: "Dầu gì người ta cũng là đại mỹ nhân, nói chuyện với cậu cũng quá đả thương đi!"
Triệu Nghị Nhiên liếc cậu ta một cái, nhìn bóng lưng Mạc Lam lao ra bất đắc dĩ nói: "Tôi đã sớm liền cùng cô ấy đã nói rất nhiều lần rồi là chúng ta không thích hợp, chính cô ấy nhất định tìm tội, tôi cũng không có biện pháp."
Lý Phong mím mím môi, bất quá nói chuyển một cái,
"Cậu tìm được tiểu học muội thật là lợi hại a, tôi quá sùng bái cô ấy, chẳng những vóc người tđáng yêu, đàn dương cầm cũng siêu cấp tốt, ban đầu tôi nghe cậu cùng cô ấy hợp tấu khúc hát kia cũng đã đàn được rất tốt , không nghĩ tới khúc hát khác cũng đàn được tốt như vậy, quả thực là dễ như trở bàn tay, hạ bút thành văn, cậu là không thấy được mặt của đại mỹ nhân kia lúc ấy trắng đến thế nào nha. . ."
Triệu Nghị Nhiên bên tai nghe Lý Phong bô bô, trong đầu lại hồi tưởng đến lúc vừa rồi chạy đến, cuối cùng đúng lúc nghe được Kiều Đa Bảo đàn khúc đàn dương cầm rồi kết thúc, bộ dáng tự tin thản nhiên miễn bàn đáng yêu thế nào, nghĩ đi nghĩ lại thế nhưng có chút thất thần, tim đập cũng mau vài phần.
Trong nhà ăn, Kiều Đa Bảo vừa ăn cơm, một bên cơm văng khắp nơim nói hôm nay cô lợi hại đến cỡ nà, Chu Tích Tiệp một bên lẳng lặng nghe cô nói, một bên lặng yên nhìn cơm văng ra trên mu bàn tay cậu.
"A, đúng rồi Chu lão tam, cậu thế nào lại biết rõ lúc đo tôi ở phòng âm nhạc luyện đàn ?" Kiều Đa Bảo cuối cùng nhớ ra chính sự, miệng chứa thức ăn, mơ hồ không rõ hỏi.
"Trường học có được mấy gian phòng âm nhạc, liền đoán được." Chu Tích Tiệp mặt không đổi sắc thản nhiên nói.
Kỳ thật là nhiều lần cậu nhàn rỗi không chuyện gì, không mục đích gi, ngẫu nhiên trông thấy, không tự chủ được, theo đuôi mà đi --- liền theo dõi!! Nhưng Chu Tích Tiệp sẽ không thừa nhận !
Kiều Đa Bảo ồ một tiếng gật đầu nhẹ, tiếp theo cô lại nhếch miệng nói: "Hôm nay học tỷ kia mặc dù bộ dáng cao lớn, nhưng ăn nói hết sức đáng ghét, cũng không giữ lời hứa! Đều nói tôi đàn xong liền đàn, cuối cùng xem ai đàn được tốt hơn, kết quả các cậu vừa đến, cô ta liền không chịu đàn."
Chu Tích Tiệp nghe đến đó mi khẽ rủ xuống, con mắt chợt lóe qua một tia âm trầm, hôm nay đi theo Kiều Đa Bảo đến phòng âm nhạc, trước sau như một đứng ở cửa ngoài nơi khúc quanh, có đôi khi là ở chỗ đó lẳng lặng nghe cô đánh đàn rồi nói đùa, cuối cùng sau khi kết thúc, liền đi xuống cầu thang, đi tới cửa nhà ăn, ở chỗ đó đợi cô.
Mà lần này nghe được học tỷ kia như vậy lại dùng ngôn ngữ bén nhọn nói chuyện với Kiều Đa Bảo, lúc ấy thiếu chút nữa liền nghĩ xông đi vào, bất kể cô ta là nam sinh hay là nữ sinh, trước tiên cho cái bạt tay rồi nói sau.
Nhưng là cậu nhịn được, lại nghe thanh âm Kiều Đa Bảo không sợ hãi chút nào, tràn đầy tự tin trực tiếp dùng thực lực của cô nhường đối thủ nói không ra lời, trong lòng của cậu là kích động lại kiêu ngạo.
Cậu lúc ấy còn ghi lại tiếng đàn của Kiều Đa Bảo, nhưng là những thứ này, Chu Tích Tiệp cũng là sẽ không nói ra!! Ai kêu người khác rối loạn đâu.
Cuối cùng, trời đông giá rét đến, tiệc tối nguyên đán mà toàn trường thầy trò trông mong ngóng chờ khoan thai mà đến.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, thời điểm trời còn không có triệt để tối, mỗi một lớp đều không thiếu một ai tập trung đầy đủ ở sân trường, trên sân trường nhen nhóm vài đống lửa lớn, xung quanh cũng bố trí rất nhiều trang sức. Một vài học sinh chuẩn bị tiết mục biểu diễn đều mau thay phụ trang, hoặc là tạm thời ở lại diễn luyện một phen, tóm lại đều rất bận!
Truyện khác cùng thể loại
500 chương
7 chương
189 chương
130 chương
54 chương
12 chương
79 chương