Trúc Mã Cực Sủng

Chương 12 : Nhất thời làm người thương tâm

Đối với chút ít tin đồn này, Chu Tích Tiệp có nghe nói nhưng vẫn không có bất kỳ giải thích cùng cử động nào. Làm lớp trưởng nên uy danh truyền xa: tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, đối với người nào cũng đều là một bộ dạng xa cách lạnh như tòa băng sơn, cho nên không có người nào dám ở trước mặt cậu hỏi thăm rõ ràng. Mà Kiều Đa Bảo bị những ánh mắt quái dị cùng ghen ghét tiếng thảo luận bên tai, đến giờ nghỉ giữa khóa, ngủ không được ngon, liền không kiên nhẫn trừng mắt rống một tiếng “What các người đang làm! ?" Nên biết nếu như mỗi người nữ sinh bị các bạn học thảo luận là cùng kia một nam sinh có quan hệ mập mờ, bình thường phản ứng không phải là bụm mặt trốn tránh thì chính là cùng nam sinh kia phân rõ giới hạn, căn bản sẽ không có hung hãn như Kiều Đa Bảo. . . Lại là trực tiếp. Lập tức miệng các bạn học ngừng lại, không dám nói lung tung, nên biết Kiều Đa Bảo mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng là biết đánh người! Bất quá học sinh trung học phần lớn đều thuần khiết, về sau biết được hai người là hàng xóm. không bao lâu sau cũng không còn mấy nghi vấn. Nhưng đến đầu tháng ba - giai đoạn này rất nhiều nam nữ cũng bắt đầu đốivới mấy bạn khác phái nảy sinh cảm tình, cho dù trường học nghiêm khắc thế nào,cũng có mấy trường hợp ngu xuẩn mà động dục. Cô gái được chiều chuộng - Lâm Nguyệt Dung lại là đứng mũi chịu sào, trong lớp thành tích rất tốt, tướng mạo cũng còn có thể làm nam sinh như có như không ái mộ, ái muội cử động, mặc dù Lâm Nguyệt Dung thỏa mãn rất lớn với lòng hư vinh của chính mình, nhưng việc này cũng không phải là điều cô mong muốn. Nhoáng một cái chính là hai năm qua đi, tới gần trung khảo cô đều không cùng Chu Tích Tiệp tiếp xúc qua, ngay cả nói chuyện cũng không vượt quá vài câu. Không phải là Lâm Nguyệt Dung vô cùng thận trọng kiêu ngạo, mà là Chu Tích Tiệp người này ngoại trừ đối Kiều Đa Bảo, những người khác là hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của bên trong của cậu, lạnh lùng cộng thêm mặt than. Cho dù có bạn học nữ hỏi cậu về phương diện học tập, cậu sẽ không giống những nam sinh kia ôn tồn tao nhã, tỉ mỉ kiên nhẫn nhiệt tâm, giải đáp rõ ràng rành mạch, cậu chỉ vẽ cẽ chỉ chỉ vài vòng, như là muốn đơn giản phân tích vài câu sau đó liền hạ lệnh đuổi khách. “Không hiểu? A, chính là không có biện pháp, trở về cẩn thận cân nhắc hoặc là hỏi người khác đi, những cái nên nói tôi cũng đã nói, lớp trưởng công việc bề bộn, thứ lỗi không thể giải thích.” Tất cả mọi người nhìn ra được Chu Tích Tiệp đối với Kiều Đa Bảo là không giống như vậy, cụ thể như thế nào thì chính là không giống, ở trên lớp học rất khó nhìn ra được, bởi vì Kiều Đa Bảo rất ít hỏi cậu. Kiều Đa Bảo ngoại trừ một hai môn thuộc hàng đầu nhưng là mấy môn khác quả thực đều là đếm ngược, cho nên thành tích của cô vẫn luôn xếp hạng trung bình, nhưng cô cho tới bây giờ cũng sẽ không hỏi, bởi vì mấy môn khoa học tự nhiên cô đều lo được nên quyết không hỏi. Lúc ấy Hồ Tiểu Đình hỏi cô: vì sao không hỏi bạn học hoặc là thầy giáo, Kiều Đa Bảo liền cố chấp hò hét trả lời, "Tớ sẽ không và bọn họ cũng chắc chắn sẽ không, đem đề đi rồi lại phải mang đề về. Kết quả tất nhiên tớ biết rõ." Môn Văn liền tự nhiên không cần nói, cô liếc mắt nhìn sách văn liền mệt mỏi, hỏi hỏi vô ích, căn bản không nhớ được. Lâm Nguyệt Dung cuối cùng vẫn là ngồi không yên, ngày cuối cùng trước kỳ trung khảo, cô đút một tờ giấy vào trong sách của Chu Tích Tiệp. Thời điểm thi xong môn cuối cùng, sớm bị đè nén, nhóm học sinh đều hoan hô không thôi, ném sách vở ném bài thi , có thậm chí cái gì cũng đều không học, trực tiếp không chút nào lưu luyến rời trường học tới nhà bạn ăn mừng. Lâm Nguyệt Dung một mình đứng trên sân thượng hai tay đan vào nhau nhìn đông tới nhìn tây, căng thẳng chờ Chu Tích Tiệp, nhưng là đợi, lại đợi hơn nửa giờ, vẫn không nhìn thấy Chu Tích Tiệp. Cô thất vọng nằm sấp trên sân thượng, nhìn những học siinh lưu luyến rời đi ở cổng trường đột nhiên đôi mắt chợt lóe sáng, bên cạnh cổng trường là một bóng lưng đang dắt xe đạp vô cùng chói mắt. Cô nhìn thấy Chu Tích Tiệp tà tà mang cặp sách, một tay dắt xe đạp đi ra, trời chiều kia chiếu rọi hào quang hoa mỹ ở trên người cậu, bóng lưng thon dài đến mê người. Chỉ thấy cậu cầm một lá thư nhỏ đi tới, trên tay cầm thư của cô, trong miệng không biết rõ đang quở trách cái gì, mặt ngoài thoạt nhìn hết sức không kiên nhẫn, nhưng là Lâm Nguyệt Dung lại nhìn ra được cậu đang cười, đó là loại cười từ đáy lòng, bởi vì cho tới bây giờ cậu cũng không từng ở trước mặt cô cười. Cô tâm lập tức cực kỳ khó chịu, lẳng lặng nhìn xem Chu Tích Tiệp sờ soạng khuôn Kiều Đa Bảo rồi lại tới đầu, dắt xe đi ra cổng trường, cẩn thận chậm rãi chở Kiều Đa Bảo rời đi. Lâm Nguyệt Dung con mắt ướt ướt, cổ họng như có cái gì nghẹn lại, trên mặt nóng hổi, có chút vô tình: khi cô trở về, phòng học trống rỗng lại bay đầy giấy vụn. Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Chu Tích Tiệp, khóe mắt cô đột nhiên quét đến mấy tờ nhiều nếp nhăn, bài thi cùng giấy vụn, trong ngăn kéo mất trật tự ném cô từ từ đưa tay lấy ra mấy tớ giấy, từng chút từng chút mở ra, bên trong là thư tình của những nữ sinh khác viết cho cậu, trong đó bao gồm cả tờ giấy mà cô đã nhét vào sách vở của cậu. Nước mắt Lâm Nguyệt Dung như hạt châu từng giọt rơi xuống. --- "Những cuốn sách kia có nặng hay không?" Ngồi đằng sau Chu Tích Tiệp, Kiều Đa Bảo vỗ vỗ eo của cậu. "Cậu nói đi? Toàn bộ đầu xe đều bị lệch, nếu không có cậu, đồ đầu heo mập ngồi ở phía sau, nói không chừng sẽ cắm đầu ngã." Chu Tích Tiệp nhìn lướt qua giỏ xe một chồng sách lớn, tức giận đáp. Kiều Đa Bảo nghe cậu nói cô béo cũng không tức giận, cô cười híp mắt nghiêng đầu, "Yên tâm đi, nửa đường bán cho mấy người đi ve chai rồi chúng ta cùng đi ăn một bữa thật no!" "Nếu như thầy biết cậu đem sách bán, đổi tiền đi ăn, nhất định phải tức chết." "Ai bảo cậu hùa theo cha tôi nói ăn đồ ăn vặt ăn quá nhiều không tốt, để cho tiền tiêu vặt của tôi trở nghèo nàn? ! Tiền của cậu lại bị tôi xài hết rồi, chúng ta cũng buộc phải đem sách bán kiếm tiền ! Tôi đều đã một tháng chưa ăn barbecue !" Kiều Đa Bảo vừa nói vừa ngắt hắn một phen. Chu Tích Tiệp khó chịu hừ một tiếng, "Chỉ có biết ăn thôi!" Chạng vạng, gió mát phất qua, hai người thi xong đều một thân thoải mái, Kiều Đa Bảo thích ý ngồi ở sau xe ngắm nhìn cảnh sắc hai bên đường phía sau, trong miệng rên không biết mấy ca khúc không biết tên, ngón tay cũng theo tiết tấu gõ gõ ngang hông Chu Tích Tiệp. Chu Tích Tiệp bị tay của cô vỗ tới chỗ đó, cảm thấy một trận ngứa ê ẩm, lập tức dời sự chú ý hỏi, "Lần thi này như thế nào? Có nắm chắc hay không?" Nghe cậu vừa hỏi, Kiều Đa Bảo vốn là thoải mái tự tại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống: “Thi quá nát, quá tệ, too bad!" "Why?" Chu Tích Tiệp cúi đầu cười một tiếng. "Ngữ văn của tôi bad khỏi phải nói, mở ra đều là đề mục a, cái gì mà Mang theo ## đi lữ hành ! Tôi liền muốn đi lữ hành mang theo nhiều đồ ăn a, tiền a, bao a, lều a, nhưng nó lại hạn chế số chữ đó, về sau không có cách nào khác tôi liền rõ ràng viết Mang người đi lữ hành . . ." "Thi Văn xong chính là biết bản thân không đạt được mục đích, nhưng còn nhiều môn khác nên tôi không vội ủy khuất, sau đó liền thi nghe tiếng Anh, vốn là một chữ không lọt không nghe ra, bất quá lúc thi cái khác không biết là tên trời đánh nào lại phóng pháo! Răng rắc vang lên chừng mười phút đồng hồ, hơn nữa tôi còn là ngồi gần cửa sổ. . ." ". . ." Ngày có kết quả trung khảo, Chu Tích Tiệp phòng thủ sẵn trước máy tính, mạnh mẽ gõ vào số báo danh của Kiều Đa Bảo, sau nhiều lần hệ thống bị hỏng, mới rốt cục cho ra thành tích của cô. Cẩn thận nhìn điểm trung bình xong, Chu Tích Tiệp mới thở phào nhẹ nhõm, thật lâu mới chậm rãi tra cứu thành tích của mình. Cuối cùng, hai người thuận lợi học cùng một trường cao trung.