Việc đầu độc một nhân vật nào đó trong vương phủ chính là ngàn năm mới thành công một lần. Cho nên… cũng không hoàn toàn là lần này. Thật ra nếu như người uống chén trà đó là Diệp Phi thì có lẽ kế hoạch của Triệu Viễn cùng Bảo Yến phải đem đi đổ sông đổ biển, bởi một lẽ cực kỳ đơn thuần rằng Diệp Phi tuy không rành về dược nhưng vẫn có khả năng nhận ra một số chất độc từ bình thường đến nguy hiểm. Tuy không phán đoán đó sẽ là độc gì nhưng vẫn phát hiện sự không bình thường từ mùi vị cho đến đặc thái của nước trà. Mà do người uống là kẻ khác nên kế hoạch này coi như đánh chó mà trúng mèo vậy. Phi Vũ sau khi nghe tin Bảo Yến định đầu độc đại tỷ cùng mình bằng Huyết Mẫu Đơn từ miệng Thiên Dực liền tức tốc một đường từ cung cấm đến Duệ Thân vương phủ thông tri cho Diệp Phi. Vì đi gấp quá cùng với nắng nóng, nàng không quản ngại giựt lấy ly trà trên bàn của Diệp Phi nốc cạn. Chính cái lơ là này đã cứu Diệp Phi ba mạng nhưng lại tước đoạt đi mạng sống của một người khác. Sau khi Phi Vũ ngã xuống, toàn bộ vương phủ như cháy nhà. Một canh giờ sau với sự chẩn đoán trong lo lắng của Trúc Nhã cùng bụi bay mù mịt vì những chiếc bàn đá cùng cây cảnh bị đánh ngã từ tay Nam Phong trong vương phủ. Hàng loạt nô tài cùng nha hoàn đã té xỉu tại chỗ bị sợ hãi và lo lắng ( Phi Phi: Tiểu Dực! Mua cho lão tam chai Dr. Thanh mau ) Trúc Nhã đẩy cửa bước ra ngoài với gương mặt xanh mét khiến mọi người bên ngoài đã lo lại càng thêm lo. Nam Phong toan xông vào phòng nhưng nhanh chóng bị Thần Tịch giữ lại với nguyên nhân cần nghe bệnh tình từ miệng thầy thuốc. Đáp lại ánh mắt mong chờ lẫn cầu mong của mọi người chính là sự hổ thẹn của Trúc Nhã. - Xin lỗi! Ta không cứu được đứa bé! - Cái gì??? Nam Phong như cây dừa giữa trời giông bão, cong một vòng rồi ngã xuống đất. Mọi thứ trong mắt hắn giờ chỉ còn một màu đen u ám. Làm vua để làm gì khi không thể bảo vệ được đệ đệ cùng thê tử và hài tử của mình. - Nếu như… ta uống ly trà đó… thì… tam muội… sẽ… không… Diệp Phi như đứt từng khúc ruột. Một cô nhi như nàng thì tỷ muội chính là từng miếng thịt trên cơ thể, nay mất đi một miếng thịt đương nhiên là đau thấu xương rồi. - “Đại tỷ! Không phải lỗi của tỷ. Nếu tỷ uống trà thì bây giờ là mất hai mạng chứ không phải một” Trúc Nhã ôm chầm lấy Diệp Phi trấn an “Là do muội tài hèn sức mọn, làm thần y mọi người xưng tụng nhưng không thể cứu được cháu của mình” - “Ta muốn giết người!” Nam Phong như một con thú mất kiểm soát lao ra cổng vương phủ. Thần Tịch sợ hãi hắn sẽ làm điều gì bậy bạ đành ra tay ngăn cản hắn trong khó khăn. - “Muội thì muốn mang con rết đó ra làm chuột bạch” Thiên Dực nghiến răng nghiến lợi, gương mặt thâm trầm chứa đầy quỷ kế hành hạ người khác. - “Tiểu Quý tử!” Nam Phong quay sang công công đứng bên cạnh “Soạn thánh chỉ truất đi tước phẩm quận chúa của Trang Bảo Yến, tống nàng ta vào đại lao chờ Hình Bộ điều tra sau đó tuỳ theo tội mà xử không cần kiêng nễ” - Thần tuân chỉ. - “Đại tẩu không có việc gì chứ?” Thiên Kỳ đột ngột xuất hiện, ngay lập tức mọi ánh mắt liền đổ dồn lên người hắn. Nữ nhân bên cạnh từ lúc nào đã thay đổi y phục nha hoàn thành bộ cẩm phục lụa là xinh đẹp thoát tục nhưng nhan sắc của nàng ta vẫn không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành. Càng so với Diệp Phi chỉ giống như vịt bầu đứng cạnh thiên nga mà thôi. Nam Phong không nhìn lấy hoàng đệ của mình, hắn ngay lập tức bỏ lại đại cuộc lao vào phòng chăm sóc cho thê tử. - “Hoàng thượng sao vậy?” Ưu Song hiếu kỳ ngước nhìn Thiên Kỳ. - “Đạo đức giả” Ngân Tuyết hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức nhận được ánh nhìn sắc lạnh của Thiên Kỳ nhưng nàng vẫn nghênh mặt thách thức khiến hắn như điên tiếc lên. - “Đại tỷ đang nghĩ điều gì vậy?” Trúc Nhã quay sang nhìn Diệp Phi đầy lo lắng. - “Ta đang không hiểu rốt cuộc mình tính sai bước nào” Diệp Phi ánh mắt đầy ưu thương khó giấu diếm “Triệu Viễn rốt cuộc trốn ở đâu đến nỗi Vô Danh các cũng không tìm được? Tại sao hắn lại nắm trong tay hai loại kịch độc của Luân Bang? Và hắn làm vậy chỉ vì trả thù hay còn ý đồ nào khác?” - “Tỷ đừng lo nghĩ nữa, Lục y, Tử y cùng Thanh y đã dò theo dấu vết hắn để lại. Chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể có tin tức của ba người họ thôi” Thần Tịch ngậm ngùi nhìn khung cảnh xung quanh. Ngay đến bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên rối rắm như thế này nữa. Thê tử mang thai phải nhìn phu quân mình ôm ấp nữ nhân khác trong khi tỷ muội tốt vì mình mà sảy thai mém mất đi mạng sống. - “Đảo Bách Hồng cùng Huyết Mẫu Đơn đã xuất hiện, chỉ còn mỗi Dịch Thực Thuỷ là vẫn chưa thấy gì thôi. Lần này cho dù Luân Bang không liên quan đến chuyện này thì ta cũng không để cho bọn chúng yên ổn” Diệp Phi lạnh lùng cất từng câu từng chữ như khẳng định lòng mình đang mang một món nợ với phu thê tam muội và bên cạnh đó cũng muốn cho ai kia biết rằng, khôn hồn thì đừng gây khó dễ cho người thân của nàng, nếu không, kết cục duy nhất nhận được chính là sống không bằng chết mà thôi. Diệp Phi, Thiên Dực cùng Tố Huyên cất từng gót chân lạnh lùng vào nhà giam u ám, lạnh lẽo, tanh hôi mùi máu người cùng lũ chuột, bọ bò lõm ngõm khắp nơi. Cả ba phải vận nội công để tránh ớ điểm tâm trong bụng phải tròi ra ngoài theo đường miệng. Bảo Yến trong bộ y phục rách nát, máu me bê bết ngồi trong góc phòng giam chỉ vỏn vẹn vào cọng rơm rạ đã muốn vào kỳ phân huỷ. Gương mặt không còn sáng sủa như lúc trước nhưng bản tính ương ngạnh vẫn không thể nào thay đổi dù số phận cơ hàn đã đến tới chân. - “Lũ hồ ly tinh các ngươi sớm sẽ bị quả báo thôi. Ha ha ha” Nàng ta nở một nụ cười mang rợ nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hứng thú trả thù trong lòng ba người. - “Đúng là hồ ly tinh sẽ nhận được quả báo ngay thôi. Trời mà quả báo thì ăn cháo cũng gãy răng. Cho nên ngươi nên chuẩn bị nhìn hàm răng xinh đẹp của mình nói lời tạm biệt với nứu mẹ đi thôi” Tố Huyên nhếch miệng cười mỉa mai. Gì chứ nói xóc người khác thì nàng đây là vô địch thiên hạ cho dù đã làm mẫu thân rồi nhưng bản tính người có ơn thì trả trọn vẹn nhưng người có oán phải trả gấp đôi của nàng. - “Nói nhiều với ả làm gì. Đại tỷ! Tỷ định sẽ xử ả như thế nào?” Thiên Dực nhìn Diệp Phi, ánh mắt của nàng ta loé lên một ánh nhìn quỷ dị rồi nhanh chóng tắt đi không ai nhận thấy. - Lúc trước cấu kết với địch đầu độc cả thành Phú An, bây giờ hãm hại đến phu quân của ta cùng tam muội. Nợ mới nợ cũ ta tính một lần cho hết” Đôi mắt Diệp Phi đỏ ngầu một màu của máu khiến Bảo Yến phải rùng mình nép cả người sâu vào góc tường. - Các ngươi… các ngươi… nói gì? Ta không hiểu? Ta… không làm… gì cả… Hoàng thượng… hoàng thượng sẽ không tha cho các người… nếu dám… làm bậy… - “Ngươi nghĩ Nam Phong sẽ tha thứ cho kẻ hại chết hài tử của hắn còn mém mang đi mạng sống của thê tử hắn yêu hơn cả tính mạng sao? Cho dù đó chỉ là thiên mệnh khi người ngươi muốn hại là ta” Diệp Phi hét lên, trong giọng nói chứa đầy sát khí khiến Thiên Dực cùng Tố Huyên phải thụt lui một bước. Lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy đại tỷ của mình giống Tu La dưới địa phủ đến đây đòi mạng như thế này, kể cả khi là một sát thủ giết người không ghê tay, Diệp Phi cũng không có bộ mặt dữ dằn khiến người khác phải âm thầm sợ hãi như khi đứng trước Bảo Yến. - Ta… đã bảo là… ta không… giết ai cả… - “Được thôi. Hình Bộ không moi được miệng của ngươi thì ta sẽ moi. Bí kiếp tra tấn của Vô Danh các chỉ xưng đệ nhị thì đố kẻ nào dám xưng đệ nhất. Giờ đây ta phá lệ áp dụng lên người ngươi, nữ nhân đầu tiên vinh hạnh được nếm thử ngũ pháp dụng hình của bọn ta” Diệp Phi nở nụ cười nửa miệng hiếm có quay sang hai muội muội vẫn im lặng nãy giờ của mình “Hai muội mau liệt kê để ả ta chọn lựa cái chết ình đi” Phu xướng phụ tuỳ, tỷ thẩy muội hứng là điều dĩ nhiên. Cho nên Thiên Dực cùng Tố Huyên nhanh chóng suy nghĩ đến những trò tra tấn tàn bạo nhất của mình để đe doạ Bảo Yến. Bởi từ trước đến giờ Vô Danh các làm gì có màn ngũ pháp dụng hình đâu, người của họ người gặp người giết không nề hà bất kỳ kẻ nào thì còn cần gì đến vũ khí tra tấn chứ. Thiên Dực rút trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ huơ qua huơ lại trước mặt Bảo Yến và nói từng câu rành rọt tránh cho nàng ta vì quá sợ mà rơi mất bất kỳ chữ gì. - Huyết Tẩy Bì là độc chiêu của muội, chỉ cần rắc một chút lên da thì nơi đó nhanh chóng hoá đen và bị phân huỷ ngay lập tức. Nhưng nếu đổ vào miệng thì trong vòng một canh giờ, các biểu bì trên cơ thể sẽ từ từ lột ra và rơi trên đất tạo thành một mùi vị vô cùng khó ngửi cho đến khi chỉ còn lại bộ xương khô. Đủ độc chưa đại tỷ? Trúc Nhã hừ lạnh một tiếng sau đó nhìn Thiên Dực với ánh nhìn khinh bỉ. - Một canh giờ mới có tác dụng cơ à? Ta chỉ việc châm vào huyệt đạo nơi đốt xương sườn thứ 7, sau đó điểm huyệt câm của ả. Sau đớn thấu xương mà không la lên được mới là một cái sống không được mà chết cũng không xong. Thiên Dực liền nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. - Biết là tỷ chỉ có mỗi chiêu dùng Vô Sắc ngân châm thôi. Muội thì thích cảnh cho ả dùng đệ nhất xuân dược của muội sau đó thả vài con cẩu phát dục vào và… quan sát. Ha ha ha. - “Đủ độc!” Diệp Phi tấm tắc khen ngợi. Từ nãy đến giờ, nàng vẫn không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt của Bảo Yến, từ lo lắng đến sợ hãi và cuối cùng là hoảng loạn. Thiên Dực đột nhiên búng tay cái phốc sau đó mỉm cười quỷ dị nhìn Trúc Nhã. - Cho muội mượn vài thanh Vô Sắc ngân châm của tỷ được không? - Để làm gì? - Từ lâu muội luôn tò mò không biết ngân châm của tỷ đâm thật sâu vào mười đầu ngón tay thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? - “Đủ rồi! Ta van xin các người… Tha cho ta đi… Ta chỉ bị… hắn sai khiến thôi… Ta không cố ý… Ta không cố ý mà… hu hu hu…” Bảo Yến quỳ mọp trên mặt đất lạy lục van xin nhưng ba gương mặt vẫn lạnh lùng không biết đến hai chữ ‘thương xót’. - “Đầu tiên chặt mười đầu ngón tay của ả” Diệp Phi lãnh khốc phun ra một câu khiến Bảo Yến như rơi xuống vực thẳm. - Không… không… Diệp Phi… van xin ngươi… van xin ngươi..đừng làm vậy… đúng rồi… phụ thân ta đã từng cứu mạng ngươi, ngươi vì ơn này mà bỏ qua cho ta một lần được không? Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi… ta xin ngươi mà. - “Ơn của phụ thân ngươi ta luôn nhớ, kiếp này không báo thì kiếp sau. Ta vốn dĩ ghét nhất kẻ lấy ơn ra mà đe doạ ta, tội đáng muôn chết” Diệp Phi quay ra sau lưng nhìn hai người vừa đến “Hiên Viên! Ngươi trói ả vào ghế cho ta” - Không… Thiên Kỳ ca ca… cứu muội… cứu muội… - “Ồn quá! Điểm huyệt ả đi” Thiên Dực đưa hai tay lên bịt lỗ tai của mình lại tránh để khỏi phải thủng màng nhĩ. Hiên Viên nhanh chóng làm theo. Nhìn gương mặt vì sợ hãi là xanh lè nhưng không nói được khiến lòng hắn hả dạ vô cùng. Tội dám ra tay đả thương thê tử hắn chưa xử mà còn dám đầu độc vương gia nữa, nếu Diệp Phi không trừng phạt chắc người của Vô Danh các cũng sẽ âm thầm ám sát ả ngay thôi. - “Làm đi!” Diệp Phi phun ra hai chữ lạnh lùng như cắt đứt đi tia hi vọng mong manh cuối cùng của Bảo Yến. Ngay khi chuỷ thủ trên tay Hiên Viên vung lên, một đạo âm thanh cứng rắn quen thuộc vang lên cứu nguy cho ả một mạng. - Ngừng tay.