Trừ Yêu Truyện

Chương 93 : Mùi Hương Trên Người Không Giống Nhau

A Dung đọc xong bức thư mà A Lê để lại cho nàng, trong lòng đầy những cảm xúc ngổn ngang, nàng cất bức thư vào trong tay áo rồi đi về phía sân nhà mình với vẻ mặt ưu sầu buồn bã. Có lẽ do nàng quá mức lo lắng, trong đầu nghĩ đến chuyện sau này phải ứng phó với Đông Hoàng Thái Cửu thế nào nên không nhìn đường cẩn thận, thình lình đâm phải một bức tường thịt. "A..." A Dung rên rỉ một tiếng, nàng xoa xoa cái trán bị đụng đau, chậm rãi ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt lạnh lùng khiến nàng ngẩn ngơ trong nháy mắt, có chút không biết phải làm sao khi nhìn đến gương mặt lạnh băng kia, môi đỏ ngập ngừng, chậm rãi phát ra mấy chữ:"Cửu...!Cửu điện hạ..." "Tránh ra." Đông Hoàng Thái Cửu không kiên nhẫn đẩy A Dung ra, hắn không muốn tiếp xúc với bất kì nữ nhân nào hết ngoài A Lê. "A..." A Dung bị đẩy lùi ra mấy bước, bước chân lảo đảo, đột nhiên từ phía sau vươn ra một bàn tay to ôm lấy eo nàng, kịp thời đỡ lấy nàng. "Lục tiểu thư cẩn thận." Một giọng nam sang sảng vang lên bên tai, A Dung ổn định bước chân, hướng về sau nhìn lại liền thấy một khuôn mặt tuấn tú có chút quen mắt. Hóa ra là Mị. "Cảm ơn Mị công tử." A Dung cảm kích nói, nàng lùi về phía sau mấy bước kéo dài khoảng cách với Mị, tránh khỏi cái ôm của hắn. Sau khi đã đứng vững, nàng hướng tầm mắt đến Đông Hoàng Thái Cửu, nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của hắn đang phủi nhẹ quần áo trước ngực mình, nàng đứng sựng lại, bỗng chốc toát lên vẻ bi thương. Cũng là do hiện tại nàng đang mang khuôn mặt của chính mình. Đương nhiên Cửu điện hạ sẽ không đối xử với mình như lúc ban đêm, hắn không thích tiếp xúc với nàng, càng không chủ động ôm nàng. Người hắn thích chỉ có thất muội thôi. A Dung buồn bã nghĩ thầm. Nhìn Đông Hoàng Thái Cửu vẫn đang không ngừng phủi quần áo, trong lòng nàng oán giận không thôi. Nếu hắn ghét bỏ nàng như vậy, dự định đêm nay cho hắn ngon ngọt hủy đi, làm cho bản thân hắn nghẹn chết. Nàng không muốn tiếp tục ở lại đây nhìn ánh mắt ghét bỏ của Đông Hoàng Thái Cửu vậy nên có chút bất đắc dĩ nói:"Cửu điện hạ, cáo từ." Nói xong cũng rời đi mà không quay đầu nhìn lại. Đông Hoàng Thái Cửu không đáp lời, sau khi đã phủi sạch bụi bặm trên người, hắn ngẩng đầu lên liền thấy bộ dáng si ngốc của Mị nhìn về phía sau, hắn nhìn theo phương hướng đó bèn thấy được dáng người yểu điệu của A Dung. "Nhìn cái gì? Ngươi quen biết gì với nàng sao? Khẩn trương như vậy làm cái gì?" Đông Hoàng Thái Cửu gõ bộp lên trán Mị, nhẹ trách mắng. "Ai ui...!Điện hạ..." Mị kêu rên một tiếng, xoa cái trán bị gõ đau, hắn thu hồi tầm mắt nói với Đông Hoàng Thái Cửu:"Điện hạ, Lục tiểu thư là người thiện tâm, người đừng hung dữ với nàng ấy như vậy, lần trước thần bị thương, nàng ấy còn đưa thuốc cho thần." Thiện tâm? Đông Hoàng Thái Cửu nhớ lại một chút về khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ vừa gặp, đúng là rất đẹp, nhưng hắn chỉ yêu A Lê, sự dịu dàng của hắn cũng chỉ dành cho nàng, nữ nhân khác có như thế nào hắn cũng không để ý. "Đi thôi." Đông Hoàng Thái Cửu nói một tiếng với Mị ở phía sau rồi cất bước đi về phía trước, Mị bèn vội vàng đuổi theo. A Dung trở về sân, tức giận suốt một buổi trưa, đến khi ánh chiều tà chạng vạng dần qua đi, màn đêm buông xuống, nàng mới dịch dung, đi tới phòng Đông Hoàng Thái Cửu như thường lệ. Đông Hoàng Thái Cửu đã sớm tắm gội xong, hắn mặc áo lót trắng nằm trên giường đọc sách. Cọt kẹt một tiếng, cửa mở, hắn nhấc mắt lên nhìn về phía A Dung dịch dung, nhẹ giọng nói:"Lại đây." "Vâng." A Dung gật đầu, chậm rãi đi về phía hắn. Đông Hoàng Thái Cửu buông sách xuống, duỗi cánh tay dài ra ôm lấy nàng, kéo nàng đè xuống dưới thân. Bàn tay to sờ soạng trên người nàng, hắn hít nhẹ một hơi trên cái cổ trắng nõn của nàng, mới vừa gặm cắn được vài cái đã ngửi thấy một mùi hương khác lạ so với mọi khi. Hắn có chút sững sờ trong nháy mắt, cẩn thận ngửi ngửi lại một chút, khẳng định mùi hương này không giống với mùi hương thường ngày trên người A Lê. Tuy rằng mùi hương này cũng dễ ngửi. Đông Hoàng Thái Cửu ngẩng đầu lên, nhìn gương ửng đỏ của A Dung, nhỏ giọng hỏi:"Tối nay mùi hương trên người ngươi có chút khác lạ?" Mùi hương? A Dung thoáng chốc kinh ngạc, giây tiếp theo đột nhiên hoảng loạn hơn. Chết rồi, tối nay lúc tắm gội nàng quên mất không dùng bồ kết thất muội thường dùng mà lại dùng loại mình hay dùng mọi khi. Bởi vì đêm qua, bồ kết mà thất muội đưa đã hết, nàng vốn định hôm nay sẽ mua thêm, ai ngờ buổi chiều bị Đông Hoàng Thái Cửu làm cho hồ đồ, lúc trở về sân cũng quên mất phải mua thêm bồ kết mới bổ sung. A Dung nhìn ánh mắt hoài nghi của Đông Hoàng Thái Cửu, đè nén cơn hoảng loạn xuống, vội vàng che dấu nói:"Bồ kết của ta mới hết, cái này là tỷ tỷ tặng cho ta, ta cũng cảm thấy không tệ lắm nên mới dùng." "Làm sao vậy, không dễ ngửi sao?" Nàng dò hỏi một câu. "Không sao." Đông Hoàng Thái Cửu vùi đầu lên cần cổ trắng nõn của nàng, lại ngửi ngửi, chậm rãi nói:"Có lẽ là lần đầu tiên ngửi nên có chút không quen.".