Trừ Yêu Truyện

Chương 146 : Gương Mặt Quen Thuộc

Bởi vì nhìn vật nhớ người, A Dung rất nhớ Thái Cửu, nàng thu thập chút đồ đạc, cầm vật hiến tế, mang theo Thái Thập đến hoàng lăng. Hoàng lăng to lớn nhưng cô tịch quạnh quẽ, bia mộ Thái Cửu cô độc dựng trên bãi đất trống bằng phẳng. A Dung bước tới, nàng bày lễ vật, quỳ xuống trước bia mộ, nhìn dòng chữ trên tấm bia có cảm giác như đã trải qua một đời. Một người từng sống nhưng sau này chỉ có thể vĩnh viễn chôn dưới lòng đất. Ánh mắt hoài niệm, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tên Thái Cửu khắc trên tấm bia, nhẹ giọng nói:"Điện hạ, ta mang Thập Nhi tới gặp chàng, Thập Nhi rất nhớ chàng, mỗi lần nhắc đến chàng đều ê a gọi cha." Thái Thập mở to hai mắt, an tĩnh nhìn bia mộ trước mặt, tuy nó không hiểu lắm đây là thứ gì nhưng cảm nhận được sự thương tâm của mẫu thân, tâm trạng nó cũng trầm xuống. A Dung sờ đầu nó, dạy:"Thập nhi, gọi cha đi." Thái Thập ngây thơ, hoang mang nhìn bia mộ, lại nhìn về phía A Dung, im lặng không nói. Trong ký ức của nó, cha không phải một tảng đá dựng đứng thế này. A Dung kiên nhẫn dạy nó rất nhiều, cuối cùng mới gọi một tiếng:"Cha." Ở lại bên mộ Thái Cửu một thời gian, A Dung lải nhải một đống với bia mộ, nói hết những gì mình đã trải qua từ trước đến nay rồi mới quay về Đồ Sơn. Xe thần bay xuyên bầu trời, tại nơi Thiên giới và Nhân gian giao nhau, xe A Dung đụng phải một chiếc xe cao quý hoa lệ do thần thú cổ kéo. Ban đầu A Dung dùng yêu thuật khống chế để xe thần chạy tự do, xe của nàng có linh tính, sẽ tự tránh chướng ngại vật, an toàn quay về Đồ Sơn, không biết vì sao lần này lại đụng phải xe người khác. Thân xe lắc lư xóc nảy, A Dung ngồi không vững bị lăn khỏi xe, nàng che chở hài tử khiến cả người đập xuống trước, ngã nằm trên đám mây gần đó, đám mây mềm mại, rơi xuống cũng không đau. Tiểu tiên quan mặc quan phục màu xám bạc từ trên xe đối diện bước xuống, nàng tưởng nhầm A Dung đến từ cung tiên nga nào, vội vàng nâng A Dung dậy, xin lỗi nói:"Tiên nga tỷ tỷ, điện hạ nhà ta có việc gấp cần xử lý, xe chạy nhanh một chút nên nhất thời không nhìn thấy tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" A Dung chưa hoàn hồn, ôm hài tử bò dậy, nàng nhìn chiếc xe xa hoa đóng chặt kia, cho dù cách một tấm mành cũng có thể cảm thận được khí tức uy nghiêm cùng cảm giác áp bức mạnh mẽ, địa vị của người bên trong nhất định không nhỏ, hẳn là đại tiên hoặc thượng thần, khẳng định không chọc vào được. Nàng lắc đầu với tiểu tiên quan, nói:"Không có việc gì, không bị ngã, thỉnh thượng tiên đi trước đi." A Dung nói xong, ôm hài tử lui qua một bên, nàng rũ mắt, thái độ cung kính, khiêm nhường. Ngay cả xe thần của nàng cũng tự giác lùi sang một bên. Tiểu tiên quan quay lại ngồi lên xe, chuẩn bị lái xe rời đi. Bỗng nhiên Thái Thập tròn xoe mắt nhìn chằm chằm khe hở nhỏ trên cửa sổ xe, đột nhiên ngây ngô kêu lên"Cha, cha...!Ôm...!Ôm..." Nó kích động, giãy giụa hướng tay về phía cửa sổ xe, làm bộ dáng muốn ôm. A Dung nghe vậy nhìn sang cửa xe đối diện, mành phía trước bị hé ra, nàng nhìn thấy sườn mặt quen thuộc. Đồng tử giãn lớn, A Dung khiếp sợ nhìn màn xe màu bạc. Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng nàng chắc chắn mình thấy được khuôn mặt giống Đông Hoàng Thái Cửu như đúc. "Đừng đi." Khi xe sắp sửa rời đi, A Dung đột nhiên làm phép chạy lên chắn trước xe. Tiểu tiên quan đang cầm chặt dây cương sửng sốt, khó hiểu nhìn nàng:"Tiên nga tỷ tỷ, tỷ còn có chuyện gì sao?" A Dung chỉ tay về phía sau xe, cả gan nói:"Ta muốn gặp thượng tiên của nhà muội." Tiểu tiên quan khó xử:"Tiên nga tỷ tỷ, điện hạ nhà chúng ta thân phận quý giá, là nhi tử của Thiên đế, sao có thể để tỷ muốn gặp là gặp?" Tiểu tiên quan vẫy tay để A Dung tránh ra, nói:"Hôm nay điện hạ có việc gấp, tỷ đừng chậm trễ chúng ta, nếu không điện hạ trách tội xuống thì tỷ sẽ rất thảm." Nhi tử Thiên đế? A Dung trong lòng giật thót, tiên nhân cao quý như vậy tất nhiên không phải loại tiểu yêu như nàng muốn gặp là gặp. Nhưng mà nàng không cam lòng bỏ lỡ người mà mình ngày đêm nhớ mong..