Tru tiên: luân hồi
Chương 15 : Bỏ chạy (3)
Chưa bước qua cửa thành thì đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt, qua cổng tò vò, Thiệu Cảnh nhìn thấy một đám người vây lấy ngã tư đường ở phía trước, dường như người người đều muôn xông lên, vẻ mặt kích động, không ít người còn đang hô lớn:
- Ta, ta, thu nhận ta đi.
- Đệ tử đã hướng về Huyền Thiên tông từ lâu, xin sư trưởng hãy nhận lấy đệ tử...
Thiệu Cảnh chấn động toàn thân, vô thức nói:
- Không thể nào?
Chẳng lẽ Huyền Thiên tông lại muốn thu đệ tử ở ven đường? Quá khó tưởng tượng, hắn vào nam ra bắc nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy, thậm chí căn bản chưa từng nghe nói có môn phái tu chân nào làm như vậy. Chẳng qua khi thấy những người ở nơi đó kích động muốn xông lên, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà bước qua, một mặt chen chúc vào giữa đám người để nhìn xem, một mặt nghe mọi người xung quanh nói chuyện, qua một lúc lâu hắn mới tù từ hiểu rõ mọi chuyện ở nơi này.
Thì ra là, ở giữa đám đông có năm, sáu người mặc áo đệ tử Huyền Thiên tông màu lam đang đứng, đều là đệ tử Huyền Thiên tông, hơn nữa đúng là bọn họ đang thu người ở bên đường, chẳng qua cũng không phải bọn họ muốn thu đệ tử hợp cách cho Huyền Thiên tông mà là một loại người được gọi là Tu hành giả.
Cái gọi là Tu hành giả, tên gọi nghe cũng không tồi, nhưng trên thực tế lại gần như chỉ là kẻ hầu rẻ mạt cho Huyền Thiên tông, mỗi một Tu hành giả sẽ nhận được hai mẫu linh điền có linh lực mỏng manh dưới chân núi Thiên Thanh, được Huyền Thiên tông phân phát cho một loại linh đậu có thể rút linh lực từ trong đất ra, một năm hai mùa, cần nộp hai mươi thạch(*) linh đậu hoặc trực tiếp trả mười viên linh thạch cho Huyền Thiên tông làm tiền thuê, những thứ dư thừa lại đều thuộc về bản thân mình.
Đương nhiên, nếu chỉ là như thế thì sẽ không có ai nguyện ý đi lao động khổ cực, Huyền Thiên tông cũng định ra quy củ, mỗi cách năm năm, trên núi sẽ phái người xuống kiểm tra các Tu hành giả, thu nhận ba mươi người trong số đó làm đệ tử, truyền dạy cho phương pháp tu hành ở Luyện Khí cảnh đơn giản nhất, sau đó thì phải xem cơ duyên, tư chất và sự chăm chỉ của mỗi người, phải biết rằng đại đạo tu chân từ trước đến này luôn gian khổ, khó lường, nếu như ngay cả luyện khí cảnh cũng không vượt qua được thì cũng chỉ cả đời tầm thường, cả đời phải ôm hận.
Chỉ là nếu thực sự có người thiên tư xuất chúng, tiến bộ nhanh chóng, tu luyện theo thứ tứ vượt qua ba cảnh giới Luyện Khí cảnh sơ, trung, thượng, lại đột phá tới Ngưng Nguyên cảnh, vậy thì chúc mừng ngươi, một con đường tu tiên sáng lạn rực rỡ đã mở ra trước mắt ngươi. Bất kỳ một Tu hành giả nào đột phá tới ngưng nguyên cảnh đều được Huyền Thiên tông coi trọng và truyền dạy cho đạo thuật, thần thông cao thâm, từ đó vận mệnh sẽ thay đổi, không cùng một con đường với đông đảo người phàm của thế tục nữa.
- Năm năm đó.
Bộ dạng Thiệu Cảnh hơi ủ rũ, lại không nhịn được thở dài. Hắn mồ côi từ nhỏ, giãy dụa mưu sinh, lúc chín tuổi gặp được một người đàn ông trung niên, từ đó liền đi theo vị "sư phụ" này lưu lạc chân trời góc biển, lừa ăn lừa uống sống qua ngày, trải qua cuộc sống lang bạt kỳ hồ. Mười ba tuổi, sư phụ nhiều năm say rượu chết đi, sau khi chôn sư phụ xong, hắn lại tiếp tục một thân một mình lưu lạc.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng sự từng trải của hắn còn hơn cả một đời của rất nhiều người, cho nên vừa rồi khi nghe thấy có thể tiến vào sơn môn của Huyền Thiên tông thực sự đã khiến hắn vô cùng hưng phấn, nhưng ngay khi tỉnh táo suy nghĩ lại liền nhớ tới một cấn đề rồi tìm người bên cạnh để hỏi thăm, quả nhiên, số lượng Tu hành giả dưới chân núi Thiên Thanh hàng năm vẫn luôn giữ vững ở ba nghìn người trở lên.
- Chọn ba mươi trong số ba nghìn người...
Thiệu Cảnh lập tức chán nản, không biết nói gì. Song hắn đang ủ rũ nhưng rất nhiều người ở xung quanh vẫn muốn xông lên phía trước, sóng người mãnh liệt, thiếu chút nữa nhấn chìm năm, sáu người của Huyền Thiên tông đứng ở bên trong.
Nói đùa, cho dù là Huyền Thiên tông thu Tu hành giả cũng là năm năm mới thu một lần đó!
Thiệu Cảnh đứng giữa đám người, vẻ mặt do dự không quyết, bị dòng người đông đúc đẩy tới đẩy lui, không hiểu tại sao trong đầu hắn lại hiện ra bộ dạng chật vật của mình khi đối mặt với Mã Lão Thất và Lý Long ngày đó, hai người kia cũng chỉ là hạng nhân vật thuộc tầng lớp thấp nhất trong số những người tu chân mà thôi.
Đột nhiên, hắn hung hăng cắn chặt răng, thấp giọng mắng:
- Mặc kệ nó, năm năm thì năm năm, dù sao vẫn còn hơn là không có lý tưởng gì, liều mạng!
Vừa quyết định xong, hắn như biến thành một con lươn luồn lách vào càng sâu trong đám người, trong tiếng ầm ỹ hỗn loạn vang lên tiếng hét của hắn:
- Sư phụ, sư phụ, đệ tử từ nhỏ đã kính ngưỡng tiên danh của Huyền Thiên, mong mỏi đã nhiều năm, đã chờ đợi dưới chân Thiên Thanh sơn này mười năm rồi, nhận lấy ta đi, nhận lấy ta đi..
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
355 chương
42 chương
106 chương
31 chương