Tru tiên: luân hồi
Chương 13 : Bỏ chạy (1)
Một đêm này không biết có được xem là một đêm mạo hiểm nhất trong mười bảy năm kiếp sống của Thiệu Cảnh đã trải qua hay không, sau khi xác định chắc chắn người đàn ông dưới hố đã chết, Thiệu Cảnh chậm rãi lùi về phía sau rồi chán nản nằm vật xuống ngay bên miệng hố, sức lực toàn thân như bị rút cạn sạch trong nháy mắt, cảm giác sức cùng lực kiệt sau khi dạo qua một vòng ở Quỷ Môn quan khiến hắn hầu như nhịn không được muốn nhắm mắt lại ngủ.
Chẳng qua là mùi hôi thối và máu tươi từ hai cỗ thi thể tản ra trong không khí vẫn chưa tiêu tán khiến làm hắn mạnh mẽ giữ cho mình tỉnh táo, thở hổn hển, cắn chặt răng chống đỡ lại cơn buồn ngủ, hai mắt kinh ngạc nhìn bầu trời đêm ảm đạm qua khe hở của cây rừng rậm rạp, còn có thể nghe thấy tiếng hổ gầm mơ hồ từ Âm Hổ sơn, đám mây đen lộ ra vẻ quy dị trong bóng tối đang chậm rãi trôi.
Thật lâu sau đó, rốt cục cảm giác không có sức lực chậm rãi tản đi, sức lực lại trở về với thân thể, Thiệu Cảnh bò lên, nhìn thoáng qua mặt đất bừa bộn mà thê thảm, sau đó liền xoay người đi ra phía ngoài rừng. Khó khăn lắm đi tới bìa rừng, bỗng nhiên hắn dừng bước lại như chợt nhớ ra điều gì đó.
- Hóa Thi thủy, vừa mới học xong...
Trong miệng lẩm bẩm nhắc lại, hắn chậm rãi xoay người lại.
Lai lịch xuất thân của Lý Long hầu như không ai biết, dù sao một kẻ tầm thường như hắn cũng không khiến ai chú ý, nhưng là theo như ngày thường Thiệu Cảnh được biết, sau khi đi tới Nam Sơn thành, Lý Long đã sống ở đây một thời gian dài. Tất cả những người tu chân đến Vạn Yêu cốc như hắn đều mang theo hi vọng rất lớn cùng với chấp niệm gặp được may mắn, mơ ước sẽ có ngày phát đạt. Mà ở Vạn Yêu cốc này trước nay cũng có rất nhiều truyền thuyết thần kỳ được truyền lưu, có vài tu sĩ đột nhiên nhận được công pháp tuyệt thế, có người tìm được linh thảo vạn năm ở một nơi nào đó trong Vạn Yêu cốc, đủ các loại chuyện mà không ai biết được thật giả thế nào, nhưng đối với chuyện trong số trăm người thậm chí không ai có thể thực sự bước chân vào Ngưng Nguyên cảnh xa vời, cảnh cửa thực sự của tu chân, đối mặt với dụ dỗ của lực lượng mạnh mẽ vô cùng khi bước chân lên con đường tu chân, vô số người vẫn xông lên tựa như thiêu thân lao vào lửa.
Trên căn bản, Lý Long chính là một người như vậy, hơn nữa dường như những năm gần đây, hắn cùng tất cả những người khác đều giống nhau, những thứ may mắn trong truyền thuyết cũng không rơi xuống trên người hắn, hắn vẫn trải qua cuộc sống hàng ngày của tu sĩ ở tầng dưới cùng, đau khổ giãy dụa mà thôi.
Nhưng hiển nhiên Hóa Thi thủy không phải là vật tầm thường, cũng không thứ mà phải hạng tôm tép như hắn có thể có được.
Vừa mới học xong không lâu sao...
Chậm rãi đi trở về bên cạnh hố lớn, nhìn thân thể người đàn ông không còn nhúc nhích như bóng ma đã dung nhập vào bóng tối, im lặng một lát,Thiệu Cảnh đột nhiên nhảy vào trong hố.
Trong bóng tối, vẻ mặt của thi thể cũng lộ ra vẻ quỷ dị cùng dữ tợn, Thiệu Cảnh cắn chặt hàm răng, đẩy vạt áo Lý Long ra tìm kiếm một lúc, đầu tiên tìm được Hóa Thi thủy đựng trong một chiếc bình nhỏ màu đen, thuận tay thu hồi, sau đó lại lục tìm một lúc, cuối cùng tìm được rồi hơn mười viên linh thạch và một tấm thẻ gỗ. Tấm thẻ gỗ rất nhẹ, rất mỏng, trên đó viết ba chữ: Thiên Âm môn. Trừ mấy thứ đó ra thì không còn đồ vật gì hữu dụng nữa.
Sau khi không khách khí chút nào đem những thứ này linh thạch lấy làm của mình, Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm kia tấm thẻ gỗ kia, khóe mắt hơi co quắp. Thiên Âm môn chính là một trong những chi nhánh còn lưu truyền đến ngày nay của ma giáo năm xưa, trăm năm trước đã tiến vào phạm vi Vạn Yêu cốc nhưng vẫn bị bảy môn phái lớn ở nơi này liên thủ chèn ép, thế lực cũng vì thế mà không lớn nhưng từ trước đến giờ vẫn thần bí khó lường, không nghĩ tới chỉ là một nhân vật nhỏ như Lý Long mà lại có quan hệ với tông phái của Ma môn có hung danh lan xa như vậy.
Hắn suy nghĩ một lát rồi ném tấm thẻ gỗ này xuống đất, thuận tay thu toàn bộ những thứ khác vào trong túi Lưu Vân rồi leo ra khỏi hố đất. Đứng ở ngoài động trầm ngâm một lát, hắn đi tới bên thi thể Mã lão thất đã bị ăn mòn hơn một nửa, cầm hai chân kéo đến bên miệng hố rồi ném xuống.
Hai người này khi còn sống hàng ngày vẫn luôn cãi vã với nhau, sau khi chết cũng chôn bọn họ chung một chỗ đi. Thiệu Cảnh đứng bên miệng hố, mặt không chút thay đổi lấy ra cái bình kia, đổ Hóa Thi thủy xuống. Mùi hôi thối gay mũi, ghê tởm bốc lên, da thịt trên mặt Thiệu Cảnh co rút lại, không hề nhìn đến hố đất tối om kia nữa, xoay người quét lá rụng cành khô trên mặt đất vào trong hố để che đậy thi thể ở bên dưới, sau đó xoay người nhìn vào bóng tối u ám trong hố, hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.
Tiếng bước chân sàn sạt chậm rãi đi xa, rừng cây khôi phục cảnh tĩnh lặng, cành khô, cỏ dại yên lặng nằm trên mặt đầu, trừ mùi vị khác thường vẫn thoang thoảng trong không khí ra đã không còn thấy điều gì khác lạ cả.
Truyện khác cùng thể loại
1981 chương
162 chương
19 chương
5 chương