Tru Tiên 2

Chương 97 : Thế sự (Hạ)

Chương 43: Thế sự (Hạ) Dịch: Mộc Uyển Than Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Chương 43: Thế sự (Hạ) May mà hiện nay, vị Tiêu Dật Tài cũng được coi là một kẻ hùng tài thao lược, dốc sức chăm lo công việc, thậm chí bất chấp tất cả để cải cách tổ chế Thanh Vân, nhờ thế mới dần dần vực dậy một môn phái sa sút như Thanh Vân Môn, kéo nó lên từ vực thẳm, tái hiện sức sống tràn trề, lại thêm lớp đại cao thủ mới có thiên tư, đạo hạnh tinh tiến. Hôm nay cuối cùng đã đạt được những vinh quang ngày xưa, có tư cách để ngạo nghễ trước đồng đạo tu chân khắp thiên hạ. Nhưng mà nghĩ tới những năm ấy, thoáng nhớ lại những chuyện cũ đáng sợ, hiển nhiên trong lòng vị chưởng giáo này cũng hơi tức giận. Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân đương nhiên không thể phản bác được, chỉ im lặng lắng nghe. Có điều Tiêu Dật Tài cũng không phải người tầm thường, sau khi cười nhạt đã phát hiện ra mình hơi thất thố, bèn bật cười lớn, khẽ lắc đầu nói: “Ài, vẫn do tu hành chưa đủ… đến việc nhỏ nhặt ấy mà không nguôi ngoai được.” Tăng Thư Thư ngồi ngay cạnh y, mỉm cười nói: “Những gì sư huynh làm cho Thanh Vân chúng ta, Đạo Huyền sư bá trên trời nếu có linh thiêng chứng kiến tất cả, nhất định sẽ vô cùng vui mừng đấy. Sư huynh không cần phải tự trách bản thân…!” Tiêu Dật Tài mỉm cười, chuyển đề tài nói: “Không nhắc đến chuyện này nữa. Tăng sư đệ, nghe nói tối hôm qua ngoại trừ những thứ yêu tà quỷ vật kia còn có một đám người lai lịch bất minh tiến vào địa cung dưới mặt đất thành Hà Dương, đã điều tra ra manh mối gì về lai lịch những kẻ đó chưa?” Tăng Thư Thư gật đầu đáp: “Đúng là tối qua có không ít tu sĩ lai lịch bất minh đột nhiên xuất hiện, xâm nhập địa cung dưới lòng đất, nhưng bị tử thương vô cùng nghiêm trọng. Đệ đã đi quan sát thi thể họ, ngoại trừ bốn người xác minh là xuất thân từ một môn phái nhỏ bên ngoài tên Thần Quy Môn thì hai mươi kẻ còn lại đều không rõ lai lịch, bất luận là pháp bảo hay y phục đều không thể điều tra ra điều gì.” Tiêu Dật Tài nhíu mày nói: “Thần Quy Môn, đó là môn phái nào?” Tăng Thư Thư giải thích: “Đó chỉ là một môn phái nhỏ, đa phần người trong môn đạo hành đều bình thường, nhưng lại có sở trường trộm mộ theo phong thủy, tiếng tăm cũng chẳng tốt lành gì.” Tiêu Dật Tài “Ừ” một tiếng, ánh mắt liếc về phía cái hộp gỗ bên cạnh, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ bọn họ vào địa cung dưới lòng đất để đào trộm bảo vật?” “Có lẽ là thế”. Tăng Thư Thư gật đầu nói: “Nhưng còn những người khác thì khó mà đoán được, lai lịch rất thần bí, hơn nữa…” Tăng Thư Thư do dự một chút, liếc nhìn Tiêu Dật Tài. Tiêu Dật Tài hơi kinh ngạc hỏi: “Sư đệ, có gì không tiện nói sao?” Tăng Thư Thư lắc đầu nói: “Không phải. Có điều đêm qua khi đệ đang trên đường tới địa cung dưới mặt đất thì đột nhiên đụng phải một cô gái che mặt. Về sau nghĩ lại, đó chắc là Diệu công tử của Ma Giáo năm xưa – Kim Bình Nhi.” “Hả?” Dù Tiêu Dật Tài có tu vi định lực cao đến bậc này nhưng khi nghe đến tên Kim Bình Nhi của Ma Giáo cũng lập tức chấn động, y nhìn Tăng Thư Thư trầm giọng hỏi: “Sư đệ, việc này chắc chắn chứ?” Tăng Thư Thư suy nghĩ một lát sau đó quả quyết gật đầu nói: “Tám chín phần mười là cô ta. Có điều sau trận đại chiến với Ma Giáo năm đó, không biết kết cuộc của nàng ta ra sao. Tối hôm qua đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ dư nghiệt Ma Giáo lại rục rịch nổi dậy hay sao?” Tiêu Dật Tài trầm tư thật lâu rồi mới chậm rãi gật đầu nói: “Mặc kệ sự tình thế nào, dù sao cũng dính dáng đến Ma Giáo, mọi người không thể chủ quan được. Việc này ta sẽ cho người âm thầm điều tra nghe ngóng, sư đệ không cần quan tâm. Ừm, đêm qua đã vất vả suốt đêm rồi, đệ cũng nên nghỉ ngơi sớm chút đi.” Tăng Thư Thư gật đầu đứng dậy nói: “Vậy thì tất cả làm phiền sư huynh rồi. Tiểu đệ cáo từ.” Dứt lời liền chắp tay chào Tiêu Dật Tài, sau đó xoay người rời khỏi. Minh Dương đạo nhân đứng sau lưng Tiêu Dật Tài, đưa mắt nhìn Tăng Thư Thư bước ra khỏi Ngọc Thanh Điện, sau đó quay đầu lại như muốn nói gì, chợt thấy Tiêu Dật Tài cầm chiếc hộp đựng viên ngọc xanh trong suốt, nhẹ nhàng gõ lên, khẽ chau mày trầm ngâm không nói. Hắn đi theo Tiêu Dật Tài đã lâu, đương nhiên biết rõ lúc này chưởng giáo sư huynh đang tập trung suy nghĩ, lập tức không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng yên phía sau chờ đợi. Một lúc sau, Tiêu Dật Tài mới từ từ ngẩng đầu đứng dậy, ánh mắt trông về phía bầu trời xanh xa xa ngoài Ngọc Thanh Điện, nhìn chăm chú một lát, bỗng nhiên nói: “Minh Dương.” Minh Dương đạo nhân đáp lời: “Chưởng giáo sư huynh, có chuyện gì vậy?” Tiêu Dật Tài chắp tay cất bước về phía trước, đồng thời trong miệng khẽ nói: “Ngươi lại đi một chuyến nữa, mời Lâm Kinh Vũ sư đệ đến đây gặp ta.” Trong biệt viện dưới chân núi Thanh Vân, bầu không khí hôm nay hơi khác thường, tất cả cửa sổ đều mở tung, gió mát thoảng qua những nhánh cây trong biệt viện khiến bóng cây đung đưa, mang theo mấy phần tĩnh lặng. Lúc này, ba người Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh và Ba Hùng đều tụ tập trong phòng chữ Kim của Cừu Điêu Tứ, nhìn hắn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đến nay vẫn còn hôn mê. Tất cả mọi người đều im lặng. Vương Tông Cảnh đứng bên giường một lúc, cảm thấy trong lòng có gì đó rất bức bối, liền bước tới đẩy cửa sổ ra. Một luồng gió mát từ ngoài khung cửa thổi vào phòng mang theo luồng mát mẻ, khiến hắn cảm thấy đầu óc dễ chịu hơn. Hắn hít sâu một hơi rồi chậm rãi xoay người, đi về phía Cừu Điêu Tứ vẫn đang nằm trên giường, ánh mắt thoáng lộ vẻ phức tạp. Đúng lúc đó, hắn cảm giác bên cạnh cũng có một ánh mắt giống như thế đang nhìn sang, bèn quay đầu lại thì thấy Tô Văn Thanh đang nhìn hắn, sắc mặt nhợt nhạt. Ánh mặt hai người chạm nhau giữa không trung, tuy chẳng dùng ngôn ngữ nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ nghi hoặc sâu tận đáy lòng của đối phương. Đêm qua, sau một trận đại chiến kinh tâm động phách, Tiểu Đỉnh đã theo cha mẹ về Thanh Vân Sơn trước, chỉ còn Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh ở lại địa cung dưới mặt đất. Nhưng cũng chính vì vậy mà bọn hắn mới tận mắt nhìn thấy Cừu Điêu Tứ từ trong cỗ quan tài đen bò ra, sau đó lập tức hôn mê. Phải biết rằng cỗ quan tài đen là nơi Bạch Cốt Yêu Xà chiếm giữ, màn chém giết của yêu vật hôm qua từ đầu đến cuối chẳng thương hại ai chút nào. Vậy một thân thể máu thít tươi sống như vậy, sao Bạch Cốt Yêu Xà có thể cho hắn sống trong cỗ quan tài đen kia? Rút cục đêm qua tên Cừu Điêu Tứ này đã gặp phải chuyện quỷ dị gì. Vương Tông Cảnh không cách nào nghĩ ra được, bèn nhìn về phía Tô Văn Thanh, gương mặt thanh tú của nàng cũng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, hiển nhiên tâm tình không khác mình là mấy. Từ trước đến giờ, cô gái này rất cẩn thận, suy nghĩ chu đáo, xem ra từ tối hôm qua trở về từ địa cung dưới mặt đất đã nghi ngờ rồi. Có điều đêm qua có trưởng lão Tăng Thư Thư của Thanh Vân chủ trì đại cục, lục soát địa cung dưới mặt đất một lượt, đồng thời xem xét Bạch Cốt Yêu Xà và cả thân thể Cừu Điêu Tứ, nhưng cũng không thấy có điều gì khác thường, nên mới để đám người Mục Hoài Chính đưa bọn họ trở về. Về sau, Mục Hoài Chính cứ nhìn bọn hắn với ánh mắt bất thiện. Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng hơi chột dạ, dù sao đi nữa, mình cũng đã làm trái với quy củ của Thanh Vân thí, lập tức ngoan ngoãn đi theo đoàn người trở về. Nhưng Mục Hoài Chính dường như còn có chuyện khác nữa, không có ý gây phiền toái cho hai người bọn họ, chỉ bảo đưa Cừu Điêu Tứ vào phòng nghỉ ngơi, phân phó mọi người chăm sóc hắn nhiều hơn một chút. Sau đó y đi luôn, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại. Trong lòng Vương Tông Cảnh hơi bất an, cũng không biết bản thân có bị phạt hay không nữa. Nhưng mặc kệ, dù sao những chuyện kia đều đã qua rồi, trước mắt còn phải chăm sóc Cừu Điêu Tứ. Hôm qua cái tên Ba Hùng kêu đau bụng quay về sớm, bây giờ nghe nói đến chuyện này cũng vội vàng đi cùng bọn hắn. Lúc này thân thể mập mạp giờ đang ngồi trên một chiếc ghế, nhìn Cừu Điêu Tứ nhắm mắt ngủ say. Tên mập không ngừng thò tay xem xét đến đổ mồ hôi, đồng thời lẩm bẩm: “Chuyện lạ, chuyện lạ… Sao trong biệt viện hơn chín trăm người, chỉ có mỗi tiểu viện chúng ta là gặp phải quái sự này?” Ở bên cạnh, Vương Tông Cảnh liếc nhìn Ba Hùng, thấy trên đầu trên trán hắn không ngừng đổ mồ hôi. Mặc dù cảm thấy khá oi bức nhưng Vương Tông Cảnh cũng chưa thấy nóng đến mức này, nhịn không được bèn hỏi Ba Hùng: “Huynh thật sự thấy nóng đến vậy sao?” Ba Hùng ngơ ngác một chút, lập tức nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Việc này còn có thể giả bộ hay sao? Huynh xem đầu ta đổ đầy mồ hôi này.” Vương Tông Cảnh lắc đầu không nói thêm gì nữa. Ở bên, Tô Văn Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: “Từ hôm qua đến giờ, Cừu công tử vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, thế nhưng đám Mục sư huynh xem xét xong đều bảo không đáng lo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật là kỳ quái.” Ánh mắt Vương Tông Cảnh dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Cừu Điêu Tứ một hồi, mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lại không nói được vì sao bất an, chỉ thấy trong lòng có một cảm giác mong manh, nhưng mãi chẳng thể nắm bắt được. Đúng lúc này, Ba Hùng đứng dậy lau mồ hôi nói: “Ta thấy hai người cũng mệt mỏi cả đêm rồi, nếu không có gì thì về nghỉ trước đi, ta ở lại đây trông nom Cừu Điêu Tứ là được rồi. Khi nào hắn tỉnh dậy ta sẽ gọi hai người tới.” Vương Tông Cảnh “Ừ” một tiếng rồi quay đầu nói với Ba Hùng: “Vậy làm phiền ngươi rồi, mập mạp.” Sau đó Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh liền đứng dậy bước ra ngoài. Ba Hùng tiễn bọn hắn đến cửa, sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi liền quay lại rồi đóng cửa phòng. Đúng lúc đó, bỗng nghe trên chiếc giường sau lưng vang lên một tiếng động, Ba Hùng giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, tưởng rằng Cừu Điêu Tứ đã tỉnh. Ai ngờ chỉ là Cừu Điêu Tứ vô thức trở mình trên giường, thân thể lật về phía bên trong, nằm nghiêng lại, mặt hướng vào vách tường. Ngoài ra mọi chuyện vẫn giống như lúc trước, không có dấu hiệu tỉnh lại. ----------oOo---------- CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")