Tru Tiên 2
Chương 78 : Đồng hành (Thượng)
Chương 34: Đồng hành (Thượng)
Dịch: NAMKHA295
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: www.
Ngay khi rơi xuống giếng, hắn lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng. Lực hút cực lớn và dòng nước chung quanh không biết từ lúc nào đã giống như cơn sóng dữ, làm người ta trống rỗng đầu óc, ngoại trừ những phản xạ vô thức để ổn định thân thể thì chẳng thể làm gì khác. Trước mắt đều là bọt nước trắng xóa, vang vọng bên tai cũng toàn tiếng nước chảy như sấm rền.
Lúc này, Vương Tông Cảnh hoàn toàn chìm vào trong tình cảnh đó. Trong lúc bị dòng nước điên cuồng xô đẩy, thân thể hắn cũng không tự chủ bị hút vào trong vòng xoáy, không ngừng xoay tròn rơi xuống dưới. Ngay cả cơ thể rắn chắc của hắn cũng như bị xé nát ra dưới luồng sức mạnh to lớn ấy.
Trong tiếng nước chảy ầm ầm, mấy lần nỗ lực ổn định thân thể của hắn đều không thành. Có điều, sau mấy lần cố gắng đưa tay bám lấy thành giếng dưới con nước xiết đều thất bại, hắn lại bất chợt nắm được một cánh tay mềm mại, gần như là bản năng, Vương Tông Cảnh nắm chặt lấy, cố gắng kéo nó về phía mình.
“Ầm!”
Một tiếng nổ to, một thân hình xuyên qua làn nước trắng xóa bị kéo tới gần hắn. Tô Văn Thanh toàn thân sũng nước xuất hiện trước mắt Vương Tông Cảnh. Mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhằm nghiền, thân thể vô lực bập bềnh trôi, có vẻ như đã va phải thứ gì đó khi rơi xuống giếng nên bất tỉnh. Trong thời khắc giữa biển nước mênh mông, giây phút sinh tử lại có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc, ít nhất cũng làm Vương Tông Cảnh cảm thấy ấm áp, giảm đi chút sợ hãi trong lòng.
Có điều nguy hiểm cũng không hề được giảm bớt, vòng xoáy đang không ngừng lớn dần, kéo hắn và Tô Văn Thanh xuống phía dưới. Dưới tác động của vòng xoáy mạnh mẽ ấy, suýt chút nữa Tô Văn Thanh đã bị cuốn ra ngoài.
Giữa dòng nước lớn, Vương Tông Cảnh cố gắng hết sức kéo Tô Văn Thanh vào trong lòng mình. Vừa làm vậy, một cảm giác mềm mại như xuyên qua dòng nước lạnh chạm vào trái tim. Một nhúm tóc huyền khẽ rủ xuống, kề sát trên vầng trán trắng bệch của nàng, trên gương mặt, đôi mày chứa đầy thủy châu óng ánh. Khoảnh khắc này, cô gái yếu nhược thiếu sức sống ấy dường như xinh đẹp kì lạ.
Một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong dòng nước. Vương Tông Cảnh giật mình, lờ mờ nghe thấy thanh âm của Tiểu Đỉnh, mà có vẻ chỗ âm thanh vọng ra cũng ngay gần dưới chân mình. Chẳng qua hắn còn chưa kịp cúi đầu xem thử thì đã thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay cả ánh trăng thấp thoáng chiếu qua miệng giếng nhỏ bé cũng đột nhiên biến mất.
Hết thảy đều chìm vào bóng tối, không còn chút ánh sáng nào, có chăng cũng chỉ là dòng nước điên cuồng đáng sợ của lốc xoáy vẫn không ngừng kéo hắn xuống. Vương Tông Cảnh bị dòng nước xoay tròn như một cục đá yếu ớt, lát sau, hắn cảm thấy hít thở khó khăn, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Sau đó, hắn nhìn về phía bóng tối xa xa, nhìn về chỗ sâu nhất của vòng xoáy hung dữ ầm ầm như sấm rền thì thấy thân thể Tiểu Đỉnh đang bập bềnh. Con chó Đại Hoàng ở ngay bên cạnh, che chở cho cậu bé. Cái đầu chó hết nhìn trái lại ngó phải, sau đó nó điên cuồng sủa lên “uông, uông…”
Một luồng sát ý bỗng xuất hiện. Ở cái nơi tối tăm nhất của vòng xoáy hung hiểm khó lường đội nhiên xuất hiện một đôi mắt như chuông đồng, mơ hồ có sắc đỏ thẫm, giống như yêu thú từ thời viễn cổ giật mình tình lại từ giấc mộng, đang ngửa mặt lên trời gào thét khiến chúng nhân dưới chân phải khiếp sợ. Ngay sau đó, dòng nước xung quanh cũng run rẩy, vô số cột nước đột nhiên phóng thẳng lên trời, một luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ đáy nước. Trong thời điểm cuối cùng trước khi bị cỗ lực lượng đó đánh ngất xỉu, Vương Tông Cảnh nhìn thấy ở giữa hai con mắt đáng sợ chầm chậm mở ra con mắt thứ ba.
Con mắt màu vàng kim vô cùng chói mắt!
Oanh!
Vô số con sóng lớn tạo thành thủy triều tràn ngập trời đất bao phủ lấy Vương Tông Cảnh. Giờ phút này, hắn chỉ vô thức ôm lấy nữ tử trong lòng, rồi cũng không cảm giác được điều gì ngoài việc mình đang lưu lạc trong một thế giới tối tăm, thân thể dập dềnh theo sóng, không biết phiêu đãng tới nơi nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vương Tông Cảnh mới từ từ tỉnh lại giữa nơi tăm tối này. Cảm giác đầu tiên hắn nhận thấy là toàn thân đau đớn như nứt ra, đau đến nỗi hắn không nhịn được phải kêu lên một tiếng nhưng cũng cuối cùng lại hít vào một luồng khí lạnh. Chẳng biết trong lúc hoảng loạn ở không gian tối tăm đã theo nước chảy va đập vào bao nhiêu vật cứng. Cũng may thân thể hắn dẻo dai nên không bị gãy xương nhưng cũng khó tránh khỏi việc rách da sứt thịt và vô số vết thương.
Vương Tông Cảnh cắn răng đứng dậy kiểm tra lại cơ thể mình một chút, tới khi xác định không có gì đáng ngại mới thở dài một hơi. Cho dù toàn thân có vô số vết thương thì với một kẻ đã được máu rắn và công pháp cổ quái rèn luyện như hắn, vài điểm này cũng không đáng kể gì.
Cho tới lúc này, hắn mới ngẩng đầu quan sát chung quanh, lập tức cả kinh. Hắn nhận ra mình đang ở trong một động huyệt thật lớn, trên đỉnh đầu hơn mười trượng là vô số thạch nhũ đang rủ xuống từ các vách đá. Ở bên trong thạch nhũ lại có những loại đá kì quái trong suốt và óng ánh như thạch anh. Lúc này chúng tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc khiến cho nơi tối tăm này sáng hơn đôi chút, đủ để hắn có thể nhìn thấy quang cảnh chung quanh.
Cách Vương Tông Cảnh không xa là một dòng sông đang chậm rãi chảy, mặt nước không ngừng lăn tăn, cũng không thấy bất cứ loài cá nào bơi lội, cứ thế lặng lẽ chảy qua. Vương Tông Cảnh chuyển mắt xuống thân thể mình thì nhận ra quần áo hắn mặc đều đã ướt sũng, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về dòng nước êm ả trôi, khóe mắt hơi giật giật.
Vương Tông Cảnh đứng lên, nhìn về khoảng không gian ở đằng xa, đi thêm một đoạn, hắn nhận ra có lẽ mình đang ở một bãi sông, dưới chân là cát mịn. Chắc sau khi bị vòng xoáy hút vào, trong lúc hôn mê, dòng nước đã đưa hắn tới nơi này. Có điều Vương Tông Cảnh nhìn trái nhìn phải cũng không thấy đường ra, bãi sông cũng không quá lớn, kéo thêm một đoạn là đến vách đá toàn cứng rắn, không thể nào đi tiếp được. Cũng chỉ còn cách đi men theo dòng sông vào trong bóng tối vô tận kia mà thôi.
“A, huynh tỉnh rồi à?”
Ngay lúc hắn do dự thì chợt một giọng nói xen lẫn sự mừng rỡ vang lên từ sau một hòn đá lớn ở đằng xa. Chỗ đó vốn rất tối, còn có một tảng nham thạch giống như rơi xuống từ vách đá che khuất nên ngay từ đầu Vương Tông Cảnh đã không chú ý tới. Lúc này, hắn quay người lại thì thấy Tô Văn Thanh vui vẻ đi ra từ sau khối đá, dù sắc mặt nàng hơi tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được vẻ vui mừng.
Vừa nhìn thấy nàng, Vương Tông Cảnh bỗng nhớ tới việc trước đó, trong lòng cũng thở dài một hơi. Mặc kệ như thế nào, sau khi vô ý bị nước cuốn tới nơi này mà có thể gặp được người quen thì cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Tô Văn Thanh đi đến bên cạnh quan sát Vương Tông Cảnh một lúc, quan tâm hỏi: ”Huynh không sao chứ, vừa rồi ta thấy trên người huynh có rất nhiều vết thương?”
Vương Tông Cảnh hoạt động cơ thể một chút, sau đó lắc đầu nói: ”Không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, cô nương thì sao?”
Đôi mắt Tô Văn Thanh vốn đang nhìn hắn bỗng đảo đi, không biết tại sao má nàng lại ửng đỏ, chẳng qua sắc mặt vẫn bình thản, nhẹ nhàng đáp: ”Ta cũng không sao, đúng rồi, khi nãy bị nước cuốn xuống, phải cảm ơn huynh rồi.”
Vương Tông Cảnh hơi ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý của nàng, chỉ lắc đầu cười khổ: ”Ta cũng không làm gì, chỉ kéo cô nương lại thôi. Chẳng phải lúc đó ta cũng ngất đi sao? Chỉ không ngờ cô nương lại tỉnh lại sớm hơn ta, vậy cô có biết đây là nơi nào không?”
Tô Văn Thanh nhíu mày, quan sát vách đá và dòng sông chung quanh, trầm ngâm một chút nói: ”Ta cũng không rõ đây là đâu, nhưng ta nghĩ kỹ thì cái truyền thuyết mà chúng ta nói hồi lâu là có thật, dưới thành Hà Dương quả nhiên có một mạch nước ngầm, hiện giờ chúng ta đang ở nơi ấy rồi.”
“A…” Vương Tông Cảnh lẳn lặng gật đầu. Kì thực trong lòng hắn cũng đã suy đoán tới điều này, cũng giống như Tô Văn Thanh vừa nói. Có điều mạch nước ngầm này thực sự quá thần bí, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới nó liên quan đến giếng cạn ở thành Hà Dương. Bây giờ họ bị cuốn tới nơi xa lạ này, không chừng cũng đã đi xa khỏi Hà Dương, đúng là một chuyện cực kì phiền phức.
Nghĩ thêm cũng không lần ra được đầu mối, Vương Tông Cảnh lắc đầu thở dài, rồi nhìn sang Tô Văn Thanh hỏi: ”Đúng rồi, cô nương có thấy Điêu Tứ không? Cả Tiểu Đỉnh nữa?”
Tô Văn Thanh nói: ”Không thấy. Lúc ta tỉnh lại cũng chỉ thấy hai người chúng ta ở đây thôi.”
Vương Tông Cảnh im lặng một lát, hắn nghĩ thầm đây vốn chỉ là chuyến đi ra ngoài giải sầu, kết quả lại thành như vậy, thực khiến người ta phiền muộn. Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm nghĩ tới chuyện đó, hắn bước lại gần bờ sông, thầm đánh giá mạch nước ngầm ở nơi u ám này, sau đó cau mày nói: ”Chẳng biết phải đi ra ngoài như thế nào, bằng không chúng ta có thể quay về Thanh Vân sơn thông báo cho các vị tiền bối, bọn họ thần thông quảng đại, không chừng sẽ nghĩ ra cách.”
Tô Văn Thanh khẽ gật đầu nói: ”Lúc huynh chưa tỉnh ta cũng đã tìm qua. Có điều đi không xa về thượng du thì đã ngập nước sông, không còn đường đi, phía trước lại tối đen như mực, ta chỉ có một mình nên không dám mạo hiểm, đành phải trở về. Phía hạ du thì ta chưa đi, Vương công tử nghĩ sao?”
Vương Tông Cảnh chần chừ một lúc rồi nói: ”Hay chúng ta đi tới hạ du xem thế nào, dù sao có đường đi cũng tốt, nếu cứ nhảy vào trong nước, có khi lại gặp dòng nước xiết thì chẳng phải chuyện hay.”
Tô Văn Thanh đáp ứng, xem ra cũng cũng nghĩ hắn.
Chủ ý đã định, hai người cũng không trì hoãn nữa, họ nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ thạch nhũ kì quái ở trên đỉnh đầu, chầm chậm đi về hướng hạ nguồn.
Khu vực này cũng không quá lớn, rất nhiều nơi đều đã bị dòng nước xói mòn. Hai người đi được tầm hơn chục trượng thì bãi sông đã dần bị thu nhỏ tới sát vách đá. Mượn ánh sáng yếu ớt, Vương Tông Cảnh phát hiện cách đó không xa lộ ra một dải đất, chắc hẳn bãi sông này chỉ bị ngập nông mà thôi, hắn liền quay đầu thương lượng với Tô Văn Thanh một chút, hai người quyết định đi tiếp về phía trước.
Vừa đưa chân vào trong nước lập tức cảm thấy một cơn lạnh buốt theo mắt cá chân chạy lên cơ thể. Vương Tông Cảnh nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước, hai chân di chuyển vang lên những tiếng nước ào ào. Âm thanh ấy vang lên trong huyệt động trống trải này, nhẹ nhàng truyền tới nơi u ám ở đằng xa, hồi lâu sau lại vọng về âm thanh trầm lắng.
Đi vài bước, Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Tô Văn Thanh đi theo phía sau, hai tay nâng mép váy, lộ ra mắt cá chân trắng nõn cùng nửa cái chân xinh đẹp, đang cẩn thận bước từng bước trong nước. Hắn chần chừ một lúc, rồi vươn cánh tay về phía nàng.
Tô Văn Thanh cảm thấy nam tử đằng trước đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hắn lặng lẽ giơ một bàn tay, trong mắt hắn còn có ý quan tâm mờ nhạt. Tô Văn Thanh cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn. Trong chốc lát, tiếng nước chung quanh dường như ngưng lại, thời gian giữa bọn họ cũng ngừng trôi.
Sau đó nàng khẽ mỉm cười, đưa tay trái của mình đặt vào lòng bàn tay to lớn của hắn. Bàn tay ấy truyền đến cảm giác cứng rắn, thô ráp lại xen lẫn đôi chút ấm áp.
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, quay người đi tiếp. Lúc này hắn đi rất chậm, nắm bàn tay người con gái sau lưng, vượt qua vô số vũng nước nhỏ, bước lên bãi sông bên này. Tiếp đó, trước mắt bọn họ xuất hiện một bãi sông ngập nước nhưng cũng lờ mờ thấy được đất bằng.
Trong bóng tối âm u, ở một mạch nước ngầm thần bí, hai bóng người nắm tay nhau bước đi, lặng lẽ đi qua từng bãi sông. Cũng chẳng biết vì sao cả hai đều không mở miệng nói chuyện, có lẽ vì lo lắng cho con đường khó khắn phía trước, hoặc cũng có thể do thế giới bóng tối dưới lòng đất khiến người ta trầm mặc, sợ rằng lên tiếng sẽ đánh thức những sinh vật kì bí trong bóng tối.
Đi tiếp, đi tiếp, lặng lẽ mà đi, chỉ có hai cánh tay khẽ nắm lấy nhau, giúp cho nhau thêm cam đảm.
Có điều bóng tối phía trước dường như vô cùng vô tận, bọn hắn thậm chí còn không biết mình đã đi bao xa. Ngay trong lúc bắt đầu tuyệt vọng này, bỗng nhiên có tiếng chó sủa vọng tới từ bóng tối phía trước:
“Uông uông, uông uông, uông uông.”
“Tìm được rồi sao, tìm được rồi sao? Ồ, đây là thứ quái quỷ gì thế?” Thanh âm của một cậu bé đột nhiên vọng tới, xen lẫn đôi nét ngạc nhiên. Vương Tông Cảnh cảm thấy quen tai, lập tức vui mừng, đây không phải giọng của Tiểu Đỉnh thì là ai? Hắn hét về phía trước:
“Tiểu Đỉnh, Tiểu Đỉnh, có phải đệ không?”
Bóng tối trước mặt đột nhiên trở nên yên tĩnh, một lát sau giọng nói của Tiểu Đỉnh chợt vang lên, kèm theo vài phần mừng rỡ: ”Vương đại ca phải không? Đệ ở đây, đệ ở đây!”
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")
:grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin:
Truyện khác cùng thể loại
3883 chương
104 chương
501 chương
73 chương
30 chương
119 chương
176 chương