Tru Tiên 2

Chương 72 : Thành Hà Dương (Thượng)

Chương 31: Thành Hà Dương (Thượng) Dịch: NAMKHA295 Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Chớp mắt đến rằm tháng tám. Ở thế tục, hôm nay tết Trung thu, là ngày tết đoàn viên, cũng là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của Thần Châu Hạo Thổ. Tuy người tu đạo luôn quan niệm nằm ngoài tam giới, ít ai để ý tới những phong tục phàm trần, nhưng dù sao phần lớn người trong Thanh Vân biệt viện là thiếu niên trẻ tuổi, vẫn chưa dứt lòng phàn, nên ngày hôm nay cũng náo nhiệt khác thường. Cho dù trước đó nghe được phong thanh và cả Vương Tế Vũ cũng đã nói qua nhưng Vương Tông Cảnh vẫn không dám chắc, vì dù sao các sư huynh và các vị trưởng bối Thanh Vân môn quản lí Thanh Vân biệt viện cũng không hề tỏ thái độ gì. Mãi cho tới sáng ngày hôm nay, người giao du rộng rãi nhất trong đình viện này là Ba Hùng mới xung phong đi nghe ngóng tin tức rồi mừng rỡ trở về báo tin cho mọi người, vì thành Hà Dương có lễ tế thần sông nên hôm nay Thanh Vân môn cho phép đệ tử trong Thanh Vân biệt viện tới Hà Dương chơi một ngày, nhưng muộn nhất phải trở về trước hoàng hôn. Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong Thanh Vân biệt viện, ngay lập tức các thiếu nam thiếu nữ vốn buồn bực suốt nửa tháng nay bỗng trở nên vô cùng hưng phấn. Mọi người hô to gọi nhỏ, túm tụm tốp năm tốp ba, hoặc quát mắng cười đùa, lôi kéo nhau nhao nhao đi ra ngoài Thanh Vân biệt viện. Càng không phải nói đến căn viện số hai mươi ba này, ngay khi Ba Hùng cười “ha hả” chạy vào thông báo thì Vương Tông Cảnh vô cùng vui vẻ. Hắn vốn là kẻ thích hoạt động ghét yên tĩnh nên vừa thấy cơ hội thế này đã lập tức muốn đi ra ngoài. Nhưng kẻ cao hứng nhất không phải hắn mà là Tiểu Đỉnh. Ngay khi biết được có thể đến thành Hà Dương chơi, cậu bé đã mừng rỡ nhảy lên, vội vàng giục mọi người mau đi. Vương Tông Cảnh thấy bộ dáng hưng phấn khác lạ của cậu bé mới tò mò hỏi một câu. Lúc này, hắn mới biết cha mẹ của Tiểu Đỉnh đều là người thích cuộc sống yên tĩnh, thường ngày rất ít khi ra ngoài, cho nên cậu bé đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng tới thành Hà Dương. Trái lại, Tề Tiểu Huyên nhỏ hơn Tiểu Đỉnh một tuổi lại theo chân Điền Linh Nhi tới đó nhiều lần. Mỗi lần trở về, cô bé đều mang đồ chơi mới hoặc thức ăn ngon cho Tiểu Đỉnh, còn kể nhiều chuyện li kì ở trong thành, làm cậu bé vô cùng hâm mộ. Khó khăn lắm mới có cơ hội như hôm nay, tất nhiên Tiểu Đỉnh phải hò reo nhảy nhót. Ở bên cạnh, Ba Hùng thấy bộ dạng của Tiểu Đỉnh, hắn vác cái bụng to tròn đến nhỏ giọng nói với Vương Tông Cảnh: ”Tông Cảnh, tốt nhất chúng ta không nên dẫn nó đi, Tiểu Đỉnh dù sao mới chỉ là đứa bé bốn tuổi, dễ xảy ra chuyện không hay lắm, đi tới chỗ đó thì biết làm thế nào?” Vương Tông Cảnh vừa nghĩ vừa liếc nhìn Đại Hoàng và Tiểu Hôi bên người Tiểu Đỉnh, lắc đầu nói với Ba Hùng: ”Không sao, trưởng bối của nó đã an tâm để Tiểu Đinh ở đây một mình thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng đâu.” Nói xong, hắn dừng lại một chút, sau đó nhìn về hướng phòng chữ Kim nói: ”Chúng ta cũng nên gọi Điêu Tứ nữa.” Ba Hùng gật nhẹ đầu, đi qua bãi cỏ ở giữa sân, đến cửa phòng chữ Kim gõ hai tiếng, rồi lớn giọng gọi: ”Điêu Tứ, khó có được cơ hội ra ngoài như hôm này, ngươi đi cùng bọn ta đến Hà Dương đi.” Trong phòng lập tức có phản ứng. Một lát sau, “két” tiếng mở cửa gỗ vang lên, Cừu Điêu Tứ đi ra ngoài, hơi cau mày, liếc nhìn Ba Hùng rồi lại nhìn về phiá Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh thấp thoáng ở cây liễu đằng xa, nói: ”Ta không đi.” Vương Tông Cảnh cũng đi tới nhìn Cừu Điêu Tứ, chỉ thấy sắc mặt hắn tại nhợt, mệt mỏi, liền kinh ngạc hỏi: ”Điêu Tứ, ngươi bị mất ngủ sao?” Sau cuộc nói chuyện buổi trưa mấy hôm trước, Cừu Điêu Tứ tình tình quái gở cũng trở nên thân thiện với Vương Tông Cảnh và Ba Hùng hơn, có lẽ do trước đó ít giao tiếp nên mới có khoảng cách. Nghe được câu hỏi quan tâm của Vương Tông Cảnh, Cừu Điêu Tứ chần chừ một lát rồi lắc đầu trả lời: ”Ta không sao.” Ba Hùng đang đứng nghe bên cạnh cũng đã phát hiện ra điều khắc thường, hắn nói: ”Ta thấy do ngươi ít khi đi ra ngoài, cả ngày không tiếp xúc với ánh nắng nên mới vậy. Được rồi, không nói nhảm nữa, nhân dịp này chúng ta đi ra ngoài chơi một chút.” “Đúng thế, đi thôi đi thôi, nếu còn chần chừ nữa thì không còn cơ hội để đi đâu!” Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh giậm chân thúc giục. Trên mặt Cừu Điêu Tứ vẫn còn chút không tình nguyện, giống như cả ngày nhốt mình ở trong phòng mới khiến hắn thoải mái. Nhưng lúc này, tên mập mạp Ba Hùng đã cười “ha ha” kéo hắn đi: ”Đi nào, đi nào, ngươi xem Tiểu Đỉnh sốt ruột chưa kìa. Ta biết ngươi muốn dành thời gian để tu luyện, nhưng chuyến này đi cũng chỉ mất nửa ngày, cùng lắm thì tối nay tu luyện thêm một chút là được. Hơn nữa những đệ tử thí luyện như chúng ta nhiều nhất chỉ được tu luyện hai lần một ngày, để khi về bổ sung sau cũng được.” Cừu Điêu Tứ cảm thấy chẳng biết phải làm sao, nhưng cũng không hề có ý để quay lại. Có điều hắn vẫn cười khổ nói: ”Được rồi, được rồi, ta đi là được chứ gì.” Tiểu Đinh hoan hô âm ĩ, sau đó quay đầu chạy ra ngoài trước tiên. Ở đằng sau, Đại Hoàng sủa “uông, uông” mấy tiếng rồi cũng cõng Tiểu Hôi đuổi theo. Ngay khi chạy đến cửa lớn, bỗng có bóng người xuất hiện, hóa ra là một người đàn ông đang đi vào. Thiếu chút nữa Tiểu Đỉnh đã không kìm được va vào hắn, may mà chỉ lảo đảo mấy lần mới khỏi ngã, cố gắng đứng vững được. Cậu bé vừa ngẩng đầu lên thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Người tới chính là Tô Văn Khang ngũ công tử Tô gia Lư Dương, hắn cũng bị giật mình, nhưng khi nhìn thấy đây chỉ là một đứa bé thì đành méo miệng, kiềm chế không nổi giận. Hắn lườm Tiểu Đỉnh một cái rồi đi về phía căn phòng chữ Thủy, chẳng thèm để ý tới ba người Vương Tông Cảnh đang đứng trong đình viện. “Thanh muội, Thanh muội.” Hắn giơ tay gõ cửa, đồng thời mở miệng gọi. Không lâu sau, Tô Văn Thanh ra mở cửa đón hắn. Vừa thấy muội muội đi ra, Tô Văn Khang đã vui vẻ nói: ”Thanh muội, khó có dịp được đi ra ngoài giải sầu như hôm nay, chúng ta cùng tới thành Hà Dương đi.” Tô Văn Thanh cũng không hề do dự, mỉm cười gật đầu đáp ứng. Sau khi quay lại đóng cửa phòng, nàng cùng Tô Văn Khang đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua san, Tô Văn Thanh thật sự đáng yêu hơn vị ca ca nhiều, nàng khẽ mỉm cười chào bọn Vương Tông Cảnh, xem như tròn lễ nghĩa, nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thấy như đang tắm gió xuân, không thể nảy sinh chút khó chịu nào. Nhưng vẫn có ngoại lệ, Tiểu Đỉnh đứng ở cửa nhìn Tô Văn Khang rất khó chịu. Ở đằng sau, Vương Tông Cảnh đứng thấy bộ dạng tức giận khả ái của cậu bé thì chút nữa cười thành tiếng, trong lòng lnghĩ thầm không biết có phải tên nhóc này vẫn còn ghi hận Tô Văn Khang vì ngày đó muốn mua Đại Hoàng không. Chờ hai huynh muội Tô gia đi xa, ba người Vương Tông Cảnh mới cùng Tiểu Đỉnh đi ra. Trên con đường lớn bên ngoài tiểu viện có rất nhiều đệ tử, phần lớn đang đi về phía cửa lớn của Thanh Vân biệt viện, đám người Vương Tông Cảnh nhìn nhau cười rồi đi xuống bậc thềm, hòa vào đám đông. Quả nhiên dọc đường đi, những đệ tử Thanh Vân gác cửa ngày thường đều vô cùng nghiêm khắc nhưng hiện giờ lại không hề có ý ngăn cản. Đám người Vương Tông Cảnh thuận lợi đi dọc con đường tới bên cạnh khối đá khắc hai chữ “Thanh Vân”, đi tiếp sẽ tới con đường lớn dẫn đến thành Hà Dương. Lúc này không ít thiếu niên tham gia Thanh Vân thí đã đi theo hướng đến thành Hà Dương, hiển nhiên đám người Vương Tông Cảnh cũng chẳng do dự, tiếp tục tiến bước trên đường. Tiểu Đỉnh càng thêm vui vẻ, dọc đường hết nhìn đông ngó tây lại chạy nhảy khắp nơi, thật sự vô cùng hiếu động. Ba người Vương Tông Cảnh đi đằng sau cậu bé, nhỏ giọng bàn luận. Nắng vàng trải khắp, gió thoảng nhẹ qua, dưới thời tiết tươi đẹp này, đến cả Cừu Điêu Tứ tính tình quái gở luôn trầm mặc ít nói cũng xuất hiện nụ cười trên gương mặt, không hề kiệm lời khi nói chuyện với Vương Tông Cảnh và Ba Hùng. Nhưng khi bốn người bọn họ đi được tầm một dặm, tên mập mạp Ba Hùng bỗng nhiên biến sắc kêu lên ”Ai ôi! Ai ôi!”, khuôn mặt cũng méo xẹo đau đớn. Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ hoảng hốt, vội quay người lại giữ lấy hắn hỏi: ”Làm sao thế?” “Không ổn rồi, bụng ta tự nhiên đau quá, không đi được nữa rồi.” Ba Hùng ủ rũ rên rỉ. “Hả?” Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ quay ra nhìn nhau, nhất thời im lặng. Phần lớn thiếu niên tham gia Thanh Vân thí đều dùng Tích Cốc đan, số ít còn lại cũng sử dụng những loại đan dược cao cấp hơn, chuyện như thế này thật sự chưa từng xảy ra. Ba Hùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt cổ quái của bọn họ thì cũng đoán được phần nào, hắn cười khổ nói: ”Các ngươi không cần phải đoán, do ta tham ăn nên đau bụng. Lúc sáng, ta vội tu luyện quá nên đã ăn hai hạt Tích Cốc đan, chắc giờ phát tác rồi.” Vương Tông Cảnh ngẩn ra, chẳng biết nói gì cho phải. Chẳng lẽ ngay cả đan dược ten béo này cũng tham ăn được sao? Ở bên cạnh, Cừu Điêu Tứ vừa kéo tên béo vừa lắc đầu bảo: ”Hay ngươi quay lại nghỉ ngơi một lát đi, chứ thế này thì cũng không đi xa được đâu.” Ba Hùng ủ rũ gật đầu, sau đó yếu ớt phất tay nói: ”Ta không sao, các ngươi cứ đi đi, không cần lo cho ta.” Vương Tông Cảnh nhìn thấy gương mặt béo tròn của hắn nhễ nhại mồ hôi, không nhịn được hỏi: ”Mập mạp, ngươi thật sự không sao chứ?” Ba Hùng vừa xua tay, vừa quay đầu đi về hướng Thanh Vân biệt viện nói: ”Không sao, không sao, các ngươi đừng lo, cơ hội hôm nay khó có được, vẫn nên nhanh chóng đến Hà Dương đi.” Vương Tông Cảnh quay lại nhìn Cừu Điêu Tứ, Cừu Điêu Tứ nhún vai nói: ”Nếu hắn đã nói vậy thì chắc cũng không có việc gì lớn, chúng ta nên tiếp tục đi Hà Dương thôi.” Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu đáp: “Cũng được.” Dứt lời, hai người họ nhìn thoáng bóng lưng tập tễnh của tên mập mạp, sau đó lại quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Còn Ba Hùng đang quay về, lúc đầu còn hơi chậm chạp, nhưng sau đó bắt đầu nhanh dần, chẳng biết có phải vì không nhịn được đau hay do đang nóng vội. ----------oOo---------- Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: