Tru Tiên 2

Chương 60 : Sinh nhật (Trung)

Chương 25: Sinh nhật (Trung) Dịch: Mộc Uyển Thanh Biên: NAMKHA295 Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Vượt qua mấy bụi hoa, lại băng qua con đường, hai người liền lại đi tới trước một vách núi khác. Tô Tiểu Liên đưa mắt nhìn lên trên, thấy rõ vách đá bóng loáng và khu rừng rậm rạp tươi tốt phía trên, rồi lại quan sát cảnh vật xung quanh, nhất thời cảm thấy khó hiểu bèn quay sang hỏi Vương Tông Cảnh: “Tông Cảnh ca ca, huynh dẫn muội đến nơi này làm gì vậy?” Vương Tông Cảnh híp mắt nhìn vách đá, sau đó quay đầu lại mỉm cười nói: “Tiểu Liên, muội có tin huynh không?” Tô Tiểu Liên nhất thời giật mình, giây phút đó không biết tại sao trong lòng nàng cảm thấy vô cùng mù mịt. Kể từ khi mẹ qua đời, nàng đã từng tin tưởng ai chưa? Cả ngày lẫn đêm nàng đều phải chịu đau khổ, giống như những cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, nhưng nào có thể thổ lộ với ai, cũng chẳng có ai để nàng tin tưởng cả. Chỉ là giờ phút này, thiếu niên đang đứng trước mặt cứ nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Muội có tin huynh không?” “Muội có tin huynh không…?” Từng chữ từng chữ phảng phất giống như một ngọn lửa bùng lên trong bóng tối, làm nàng khẽ giật mình như bị bỏng. Dường như nó đốt cháy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim khiến nàng đang chìm trong thống khổ phải chấn động, làm cho những ý nghĩ cuồng loạn, sự đau khổ thậm chí cả nỗi tuyệt vọng trong lòng lại dâng trào. Giữa nỗi đau đớn ấy, Tô Tiểu Liên lặng lẽ nắm chặt bàn tay, mỉm cười nói lớn: “Muội tin!” Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, sau đó xoay người ngồi xổm xuống, hướng lưng mình về phía cô bé rồi nói: “Muội lên đi, huynh cõng muội.” Sắc mặt Tô Tiểu Liên bỗng ửng hồng, nàng lập tức nhìn xuống tấm lưng rộng lớn đó, cắn răng bước tới dựa lên lưng của Vương Tông Cảnh, rồi nàng lại duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cổ hắn. Vương Tông Cảnh kêu “hây” một tiếng rồi đứng dậy, đầu hơi cúi thấp, đưa tay đỡ lấy chân của Tô Tiểu Liên rồi xốc lên, thuận miệng cười nói: “Muội nhẹ quá đấy, sau này phải ăn nhiều hơn một chút đó.” Sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng đỏ, nàng vùi đầu trốn đi. Vương Tông Cảnh khẽ xoay người về hướng vách đá, thản nhiên nói: “Nếu muội tin huynh thì chỉ giữ thật chặt người huynh để không bị ngã xuống, sau đó cứ mở to mắt ra, biết chưa?” Trong lòng Tô Tiểu Liên đã mơ hồ đoán ra được điều gì, nhưng vẫn có chút không tin vào suy nghĩ của mình, bèn chần chừ một lát, sau đó nhỏ giọng đáp một câu: “Vâng.” “Giữ chặt nhé!” Vương Tông Cảnh cũng không chừa ra quá nhiều thời gian để Tô Tiểu Liên nghĩ ngợi lung tung, dường như ngay sau lúc cô đồng ý, hắn liền khẽ hô một tiếng, thân thể hơi chùng xuống. Cùng lúc ấy, Tô Tiểu Liên đang nằm trên lưng hắn tựa hồ cảm thấy thân hình dưới lớp áo quần kia nổi lên từng khối cơ bắp cường tráng, giống như dã thú mang theo mấy phần dã tính hoang dại khác hẳn với phàm nhân thế tục. Giây lát sau hắn lao đi cũng với tiếng “Vèo”. Gió đột nhiên thổi mạnh trước mặt khiến Tô Tiểu Liên vô thức ôm chặt lấy thân hình Vương Tông Cảnh, tim nàng bỗng đập nhanh lên, nàng chỉ thấy vách núi to lớn phía trước tựa như một con quái thú đang nhào tới, nháy mắt đã che hết tầm nhìn của mình. Cô thiếu chút nữa là há miệng hét lên, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy thân hình mình đột nhiên nhẹ bỗng, hẳn là nàng đang bay lên. Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên phóng thẳng đến vách đá, giống như lúc trước dùng sức mạnh cường đại cứng cỏi nhảy lên trên cây tùng mọc ở chỗ thấp nhất trên vách. Lưng mang theo vật nặng nên ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng, khiến Vương Tông Cảnh xem ra cũng không thể thoải mái như khi nãy, nhưng vẫn đủ nhảy lên cây tùng, lập tức hắn đưa tay nắm chặt lấy cành cây. Vương Tông Cảnh khẽ quát một tiếng, đồng thời đạp chân lên vách đá, mượn lực bay lên không trung thêm một lần nữa. Vách đá cứng rắn lướt qua trước mắt khiến Tô Tiểu Liên vừa định mở miệng kêu lên lại không thể thốt ra lời. Nàng nhìn cảnh vật xung quanh theo từng bước từng bước nhảy càng ngày càng cách xa mặt đất, càng lúc càng nguy hiểm, trong lòng cô cảm thấy kinh hoàng, tựa hồ chỉ cần buông tay ra khỏi người Vương Tông Cảnh một chút thì sẽ ngã xuống mặt đất mà chết. Cô thấy cả người đang run lên, lại cảm thấy mình không còn một chút sức lực nào nữa, thậm chí còn cảm thấy mặc dù đã mở to mắt nhưng bản thân vẫn sợ hãi tột cùng. Thế nhưng những bước nhảy kia cứ như một con viên hầu mạnh mẽ đang lao ra khỏi mắt đất để leo lên vách đá vậy. Đến khi lên trên đỉnh vách đá rồi Tô Tiểu Liên mới phát hiện mình vẫn ôm chặt Vương Tông Cảnh như cũ, không hề buông tay, cũng không rơi xuống, thậm chí hai mắt vẫn không nhắm lại, cứ một mực trợn tròn sợ hãi nhìn tất cả các sự việc phát sinh xung quanh. Vậy mà nàng đã lên tới đỉnh. Giờ phút này, hoa viên dưới vách đá trông nhỏ bé hơn nhiều. Tô Tiểu Liên vẫn nằm trên tấm lưng rộng lớn của Vương Tông Cảnh, không nhịn được thở hổn hển. Lúc này, cô thậm chí còn có chút tự khâm phục chính mình nên không kiềm được thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói: “Tốt, thật là lợi hại, đây là điều huynh nói phải không? Cao thế này, may mà có huynh muội mới có thể lên được.” Vương Tông Cảnh không buông Tô Tiểu Liên xuống, vẫn cõng cô đứng bên rìa khu rừng rậm cổ xưa này. Bên cạnh hai người là vô số cây cổ thụ to lớn, mỗi cây đều cao vút thẳng tắp, cành lá tươi tốt lại không ngừng lay động, lại them những dây leo xanh biếc rũ xuống giữa rừng tạo nên vẻ tự nhiên. “Giữ chặt chưa?” Hắn mỉm cười, tựa hồ trong lòng cũng rất vui vẻ rồi hơi ngoái lại hỏi Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên bám tay thật chặt, cười nói: “Giữ chặt rồi, nhưng mà huynh còn muốn…A…!” Lời còn chưa dứt cả người cô liên chấn động, thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Nam tử đang cõng cô lại lao đi them một lần nữa, tựa như dã thú trở về rừng, thỏa sức chạy nhảy. Tô Tiểu Liên thầm cảm thấy kinh hãi, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Vương Tông Cảnh, đồng thời ghé đầu sát bên tai hắn, đón những cơn gió càng lúc càng lớn, hét to: “Huynh muốn đi đâu vậy?” Vương Tông Cảnh cười ha ha, trong tiếng cười xen lẫn mấy phần hoang dã không kiêng nể gì. Cơ hồ cùng lúc, hắn đã cõng Tô Tiểu Liên chạy đến bên cạnh một gốc cây đại thụ trong rừng, sau đó mạnh mẽ nhảy lên một cái, thân thể lại lần nữa bay lên không trung hệt như một con viên hầu đang trèo lên cây, tứ chi như móng vuốt nhanh chóng bò lên. Đây là điều mà Tô Tiểu Liên tuyệt đối chưa từng trải qua bao giờ, cho dù là nằm mơ nàng cũng chưa từng mơ thấy. Cánh rừng rậm xung quanh dường như trở nên rộng lớn vô cùng, mà cô thì giống như một con sâu cái kiến nấp sau lưng người khác, không ngừng trèo lên trên. Vô số cành cây hoa lá lay động xẹt qua bên người, lướt qua xiêm y thân thể nàng. Thân cây thẳng tắp mà lúc trước trong mắt cô bé là cao tới mức không thể chạm tới giờ phút này lại dường như biến thành bậc thang lên trời. Cô rất sợ hãi, so với việc trèo lên vách đá vừa rồi còn sợ hơn nhiều, nhưng chẳng biết tại sao cô vẫn lựa chọn bám chặt lấy thân thể Vương Tông Cảnh mà mở to hai mắt. Dù cho tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, dù cho tay chân tựa hồ cũng không ngừng run rẩy nhưng nàng vẫn không hề muốn nhắm mắt lại. Ánh nắng ban mai chiếu xuống qua những kẽ lá rậm rạp trên đầu, tạo thành những đốm sáng vui vẻ nhảy múa trên nhánh cây to lớn, lướt qua người bọn họ. Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên trèo lên cao, càng trèo càng cao cho đến khi lên tới chỗ cao nhất trên cây đại thụ, sau đó chỉ về phía xa, lớn tiếng nói: “Muội nhìn kìa!” Tô Tiểu Liên mở to hai mắt, tay vẫn ôm chặt Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn bao quát cả khu rừng rậm cùng dãy núi cao lớn vô tận phía xa xa. Gió lớn thổi qua, mênh mông cây cối, cành lá xào xạc như sóng biển phát ra những tiếng ầm ầm như dãy núi đang khẽ kêu, lại như rừng rậm đang hít hở quanh quẩn bên tai, lại giống như thiên địa hòa làm một thể, như bầu trời rộng lớn hát vang. Mênh mông vô tận, thiên địa vô cùng, Tô Tiểu Liên chỉ cảm thấy trước khung cảnh rộng lớn bao la này, lòng dạ mình cũng đột nhiên mở rộng hơn, không còn nỗi uất ức thống khổ bị kìm nén kia nữa, một sự cảm động từ sâu trong tim chợt trào dâng, cô bật cười, hướng về phía rừng sâu núi thẳm mà hét vang bên tai Vương Tông Cảnh: “Đẹp quá!” Vương Tông Cảnh quay đầu lại, vầng trán khẽ đụng vào gương mặt Tô Tiểu Liên, cảm giác dịu dàng từ da thịt mềm mại nhẹ nhàng truyền tới. Tô Tiểu Liên tự hồ cũng hơi ngơ ngẩn, giữ lại nét cười nhìn về phía hắn. Vương Tông Cảnh mím môi, khẽ gật đầu với Tô Tiểu Liên, sau đó cũng với bộ dạng tươi cười mà Tô Tiểu Liên đã quá quen thuộc chậm rãi nói: “Mới, bắt, đầu, thôi…” Tô Tiểu Liên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh, trong đầu nàng xẹt qua một tia dự cảm khác thường, nhưng chẳng hiểu tại sao rõ ràng trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, cô vẫn không nhịn được cười phá lên, kéo theo thanh âm rung động, lắc đầu nói to: “Huynh, huynh muốn làm gì đây… Á… Sao lại rơi về phía sau, ngã rồi, ái, không được, không được đâu…” Tiếng cười trong trẻo như chuông gió, ánh mắt vui vẻ lại xen lẫn vài phần sợ hãi, vẻ xinh đẹp vô tình hiện ra trong làn gió giống như một đóa hoa đẹp nhất lặng lẽ nở rộ trong khu rừng rậm giữa ngày hè, vẻ đẹp tự nhiên làm rung động lòng người. Vương Tông Cảnh mỉm cười nhìn nàng, hơi buông lỏng cánh tay đang bám vào thân cây, sau đó thân hình từ từ rơi xuống dưới. Thời gian dần trôi, Tô Tiểu Liên tập trung ôm chặt lấy thân thể hắn, tuy la hét sợ hãi nhưng vẫn không nén được nụ cười trên mặt, cho dù trong lòng sợ run lên nhưng cũng không cách nào kiềm được sự vui sướng của chính mình, cất tiếng hét vang nhưng thủy chung vẫn không chịu nhắm mắt lại. Giữa tiếng kêu kinh hãi, trong luồng gió đột nhiên trở nên mãnh liệt, bọn họ rơi xuống. “A…” Tô Tiểu Liên không kiềm được hét toáng lên, nàng dùng hết sức lực của mình để ôm chặt lấy thân hình Vương Tông Cảnh. Giờ phút này, tất cả mọi sự hãi trong lòng cô bỗng nhiên bay biến hết, mặc cho gió thổi như đao lướt qua gương mặt, dù giống hệt như hòn đá tuyệt vọng từ trên cây rớt xuống, nàng vẫn chỉ cười, cười nhưng vẫn tập trung ôm chặt lấy thân thể hắn. “Xoạt!” Một tiếng xẹt vang lên trong quá trình Vương Tông Cảnh rơi xuống từ trên tán cây cao. Đúng vào thời khắc tưởng chừng như tuyệt vọng đó, hắn bỗng vươn tay ra, vừa vặn bắt được một dây leo thô to rủ xuống bên thân cây đại thụ. Cây dây leo vốn đang thả lỏng theo thân cây đại thụ lập tức bị kéo căng ra, sau đó mang theo hai người giống như chim choc bay lượn trên không trung, giữa tầng không xẹt qua một đường vòng cung tuyệt đẹp, lướt về phía xa. Từ một tình huống tuyệt vọng đột ngột bay lên cao, Tô Tiểu Liên ôm chặt Vương Tông Cảnh đang trải qua một sự kích thích mà cuộc đời này cô chưa từng có. Trong vòng xoay chuyển quay cuồng trời đất phảng phất như vĩnh viễn này, nàng vẫn hét lên sợ hãi nhưng nụ cười trên môi lại chưa bao giờ mất đi, cứ ôm thật chặt, nấp sau nam tử kỳ quái này, tựa hồ đã biến thành một bộ phận của cánh rừng rậm cổ xưa này. Không thể hinh dung nổi, hắn lại giống hệt một con khỉ, hai tay thay phiên tóm lấy những dây leo thô to trên cây đại thụ trong rừng, vô cùng nhanh nhẹn đu từ cây này sang cây khác rồi lại bay vọt sang một cây khác nữa. Vô số cây cối trong rừng dường như đều nằm rạp dưới chân họ, cả khu rừng như biến thành thiên đường của bọn họ, khắp nơi đều là những tiếng kêu kỳ quái như hù dọa tất cả chim thú động vật, khiến cho bọn chúng đều trố mắt ra nhìn loài người dường như đang bay kia. Dường như, thời gian vĩnh viễn không hề dừng lại. Dường như, niềm vui sướng này là vô cùng vô tận. Dường như, cả cuộc đời này như đang hòa vào với núi rừng. ----------oOo---------- Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: