Tru Tiên 2

Chương 57 : Dị pháp (Thượng)

Chương 24: Dị pháp (Thượng) Dịch: Sầu Thiên Cổ Biên: quỷ lệ Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Không biết tại sao, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi hơi khô đắng. Cha Tiểu Đỉnh phải là hạng người như thế nào mới có thể tiện tay sửa đổi bộ công pháp truyền thừa Thanh Phong quyết của Thanh Vân môn. Phải biết rằng Tiểu Đỉnh chính là con trai ruột của ông nên những chỗ sửa đổi trong sách chắc chắn không có hại. Chẳng lẽ…Chẳng lẽ phụ thân Tiểu Đỉnh chính là tuyệt thế kỳ nhân đang mai danh ẩn tích ở các môn phái như trong truyền thuyết sao? Vương Tông Cảnh lập tức lắc đầu tự giễu, thầm nghĩ trên đời làm gì có nhiều tuyệt thế kỳ nhân như vậy. Nếu nói như vậy, lão nhân giang hồ bịp bợm mà ngày đó hắn gặp ở thành Lư Dương trông còn giống hơn. Có điều trong khi suy nghĩ, hắn vẫn không kìm được trái tim đập thình thịch. Mẹ Tiểu Đỉnh là nhân vật bậc nào, nửa tháng trước khi nghe tỷ tỷ kể thì hắn chỉ hơi kinh ngạc và thán phục thôi. Hiện giờ đã ở Thanh Vân môn một thời gian, hắn cũng hiểu rõ vài chuyện ở đây. Việc tất cả mọi người trong Thanh Vân môn đều kính sợ Lục Tuyết Kỳ sư thúc, nghe nói ngay cả chưởng giáo chân nhân và Tề Hạo Tề trưởng lão cũng phải nhượng bộ bà ba phần, hắn đã nghe như sấm nổ bên tai. Tuyệt thế kỳ nữ như thế sẽ chịu lấy một người đàn ông bình thường sao? Quyển sách màu vàng vẫn nằm lặng lẽ trên mặt bàn, nhưng Vương Tông Cảnh lại thấy nó tỏa ra sự hấp dẫn kỳ lạ, giống như nó đang thì thầm gọi hắn: “Đến xem đi, đến xem đi…” Vương Tông Cảnh đột nhiên cắn răng bước tới cầm lấy cuốn sách màu vàng, sau đó hắn hít một hơi thật sau rồi mở sách ra. “Thanh Phong quyết” là công pháp cơ sở do Thanh Vân môn phân phát, ngoài mục đích kiểm tra căn cốt thiên phú của đệ tử tham gia Thanh Vân thí, thì việc quan trọng nhất chính là để bọn hắn xây dựng nền móng vững chắc cho việc tu đạo. Bởi vậy trong cuốn sách này ghi tu luyện tuần tự từ thấp đến cao, đặc biệt mấy chương đầu đều viết về những bài tập cơ bản của Đạo gia như đả tọa, thổ nạp, hấp khí, minh tâm… Thậm chí ngay cả tư thế đả tọa như Ngũ tâm hướng thiên, Tam Thanh kết ấn cũng được nhắc đến kỹ càng. Hiển nhiên những thứ này là để giúp cho đám đệ tử tự mình tu luyện trong một năm, vậy nên các kiến thức cơ bản đều được giảng giải hết sức rõ ràng và chi tiết. Đọc qua mấy chương đầu, những đoạn Tiểu Đỉnh nói cha nó sửa chữa đều chưa thấy xuất hiện, xem ra những thứ cơ sở này đều là pháp môn trải qua ngàn năm tôi luyện, chỉnh sửa nên cũng không có chỗ nào phải tranh cãi. Thanh Phong quyết có tất cả năm tầng, tu luyện từ thấp lên cao, nhưng theo lời trong sách nói thì không có chỗ nào lợi hại cả, ít nhất dù hắn luyện thành tầng thứ năm Thanh Phong Quyết thì cũng mới bước vào cánh cửa tu luyện đạo pháp, giúp thân thể khỏe mạnh, nguyên khí vững chắc, và có cảm ứng với linh khí trong trời đất thôi. Kẻ lợi hại nhất cũng chỉ có thể thu nạp một chút linh khí vào trong cơ thể, đó chính là cảnh giới thổ nạp linh khí, tiếp đó mới được tu luyện bộ đại pháp “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” nổi danh thiên hạ của Thanh Vân Môn. Dần theo lúc đọc pháp môn tu luyện, Vương Tông Cảnh nhanh chóng thấy được các chỗ gạch xóa, sửa đổi và mấy dòng ghi chú bên cạnh ở trong quyển sách của Tiểu Đỉnh. Những nét chữ kia cũng không tính là xuất sắc, càng chẳng phải cảnh giới thư pháp rồng bay phượng múa gì, nhiều lắm cũng chỉ là kiểu chữ bình thường. Nhưng chính những dòng chữ phổ thông đó lại thản nhiên sửa đổi Thanh Phong quyết do tổ sư Thanh Vân môn truyền lại. Không có điểm nào chần chừ đứt đoạn, mỗi chỗ tẩy xóa, sửa chữa hay ghi chú đều nhìn như nước chảy mây trôi, trong từng nét bút đều mơ hồ ẩn chứa nét kiêu ngạo khó diễn tả bằng lời. Giống như người viết chưa từng nghi ngờ suy nghĩ của bản thân, lại càng không vì Thanh Phong quyết do tổ tư Thanh Vân môn truyền lại mà kiêng kỵ, hoặc có lẽ ông ta nghĩ rằng chỉ có mình Tiểu Đỉnh đọc được những dòng chữ này. Khuôn mặt Vương Tông Cảnh bắt đầu trở nên khẩn trương, giờ phút này hắn hoàn toàn quên đi mọi việc xung quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những chỗ sữa chữa trong quyển Thanh Phong quyết. Những chỗ sửa không nhiều, nhưng đều ở đoạn quan trọng của phương pháp thổ nạp, các kiến giải đưa ra cũng khác hẳn người xưa. Theo nguyên văn của Thanh Phong quyết, người tu hành cở sở đã có thành tựu, khi tu luyện thâm sâu hơn, bắt đầu tập thổ nạp cảm ngộ linh khí, thì chỗ thân thể nhạy bén nhất chính là nơi dễ dàng thu nạp linh khí nhất. Đầu tiên hấp thu linh khí vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, sau đó linh khí sẽ từ đỉnh đầu chạy khắp kinh mạch toàn thân, như vậy là đã hoàn thành một vòng của công pháp. Vương Tông Cảnh sinh ra ở Long Hồ Vương gia, trước đây tuy còn nhỏ nhưng cũng từng tiếp xúc với đạo pháp, nên hắn biết rõ đây chính là phương thức phổ biến được người tu đạo trong thiên hạ sử dụng, thứ này gần như là cơ sở của tất cả các công pháp đạo thuật. Thế nhưng lúc này đọc những dòng chú thích bên cạnh đoạn công pháp cơ sở đó, Vương Tông Cảnh cảm thấy khóe mắt mình như nứt ra. Những chữ viết rõ ràng, giống như sử dụng ngôn từ đơn giản nhất để viết ra, khi tu luyện được một chút cơ sở thì phải mở tung tất cả khí huyệt kinh mạch trên người, toàn bộ ba trăm sáu mươi khiếu huyệt đồng thời thu nạp linh khí vào cơ thể, như vạn sông đổ về biển, mênh mang bất tận, hình thành nên khí thế to lớn. Nhưng đệ tử mới bắt đầu tu luyện thì sao có thể làm được như vậy? Huống chi người trong thiên hạ ai lại không biết đạo lý hăng quá hóa dở. Nguyên văn pháp môn Thanh Phong quyết còn phải tu luyện cẩn thận từng li từng tí, nếu theo chỉ dẫn mà người cha thần bí của Tiểu Đỉnh viết, tất cả khí huyệt phải đồng thời thu nạp linh khí vào cơ thể, chưa nói đến chuyện có thực hiện được phương thức khó khăn này không, cho dù làm được thì khi đó linh khí hút vào trong cơ thể sẽ gấp trăm nghìn lần so với cách thu nạp linh khí của Thanh Phong quyết, như vậy chẳng phải là ép biển lớn đổ vào sông nhỏ, sao có thể không xảy ra chuyện? Đọc lần lượt từng trang từng trang, những con chữ ghi chú phảng phất như đập vào mặt hắn, rõ ràng đó chỉ là chữ viết bình thường nhưng Vương Tông Cảnh lại đọc đến độ mồ hôi chảy dòng dòng. Cha Tiểu Đỉnh đã sửa đổi tất cả những chỗ trọng yếu trong Thanh Phong quyết, cho dù chưa sửa thành bộ công pháp mới nhưng cũng làm diện mạo của nó thay đổi hoàn toàn. Đến khi xem xong trang cuối cùng, khép quyển sách lại, Vương Tông Cảnh vô thức đưa tay lau trán thì thấy cả bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh. Cha của Tiểu Đỉnh rốt cuộc là người như thế nào? Vào thời điểm này, trong lòng Vương Tông Cảnh có vô vàn kinh hãi xe lẫn hiếu kỳ, hận không thể lập tức gặp mặt người kia. Hắn không nhịn được quay sang phía Tiểu Đỉnh, chẳng biết từ lúc cậu bé đã lăn ra giường cười “hì hì”, học theo Tiểu Hôi hết bới lông cho chó lại đến khỉ, Vương Tông Cảnh lên tiếng hỏi: “Tiểu Đỉnh, cha đệ ở Thanh Vân Môn là người như thế nào?” Tiểu Đỉnh suy nghĩ một rồi nói: “A, đệ cũng không biết nữa. Có điều tất cả mọi người, kể cả cha đệ đều nói rằng ông là đầu bếp ở Đại Trúc Phong.” Một đầu bếp… Vương Tông Cảnh nhìn quyển Thanh Phong quyết vốn đã sửa đổi trong tay, chợt cảm thấy không phải nói gì. Loại đầu bếp gì mà dám sửa đổi Thanh Phong quyết thành thế này? Quan trọng nhất là quyển công pháp này rõ ràng là giành cho Tiểu Đỉnh, nếu để một đứa bé bốn tuổi tu luyện, chẳng lẽ thân làm cha như ông ấy lại không rõ sự nguy hiểm trong đó sao? Vương Tông Cảnh nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không giải thích được vấn đề này, cuối cùng hắn đành đổ hết cho một câu mà Tiểu Đỉnh từng nói, rằng hình như mỗi lần những trưởng bối Thanh Vân nhìn thấy Tiểu Đỉnh thì đều bảo cậu bé là tuyệt thế kỳ tài. Chẳng lẽ công pháp được sửa để để dành riênh...dành riêng cho tuyệt thế kỳ tài hay sao? Vương Tông Cảnh đưa mắt quan sát Tiểu Đỉnh từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đâu, cuối cùng hắn vẫn thở dài một hơi, mang theo cảm giác bất lực, đứng dậy nói với Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, ta về trước đây, đệ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới tìm đệ.” Tiểu đỉnh cũng không ngẩng đầu lên, cậu nhoẻn cười phất phất tay thay cho lời chào. Trở lại phòng mình, Vương Tông Cảnh đóng cửa lại, từ từ bước tới ngồi cạnh bàn, ánh mắt dừng trên quyển Thanh Phong quyết trong tay. Hắn lặng lẽ nhìn quyển sách không nối, trong phòng rất yên tĩnh, một tiếng động cũng không có, khác hẳn với căn phòng vô cùng náo nhiệt Tiểu Đỉnh, thỉnh thoảng ở đó lại vọng ra tiếng chó sủa khỉ kêu chí chóe. Có lẽ thời điểm này, trong đám đệ tử ở Thanh Vân biệt viện chỉ có riêng Vương Tông Cảnh là đang ngẩn người, không nghiên cứu công pháp mới được phát. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vương Tông Cảnh cũng vươn tay từ từ mở sách, những dòng chữ ngay ngắn nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn. Từng trang sách chầm chậm lật qua, mỗi một trang đều là những chữ ngay ngắn làm cho người ta có cảm giác tin tưởng vững chắc, rằng đây là viên gạch đặt chân vô cùng chắc chắn do đại phái ngàn năm Thanh Vân môn chuẩn bị cho bọn họ khi bước con đường tu đạo. Nhưng lúc này Vương Tông Cảnh không làm cách nào quên được những thứ mình đã đọc. Mấy dòng chữ ghi chú tự nhiên, vài đoạn nguyên văn bị gạch toẹt,trong đó như ẩn chứa khí thế kiệt xuất ngạo nghễ, tuy bình thản nhưng đâm thẳng vào tâm can, từng nét bút từng con chữ khắc sâu trong lòng hắn, muốn quên không được, muốn xóa chẳng xong. Vương Tông Cảnh thở dài, đưa tay vỗ trán, trong lòng ước mình chưa bao giờ xem quyển sách của Tiểu Đỉnh. Hiện giờ nội tâm đang phiền loạn không còn tâm tình tu luyện nữa, hắn liền leo thẳng lên giường, mơ màng thiếp đi. ----------oOo---------- Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: