Tru Tiên 2
Chương 52 : Sáng tối (Hạ)
Chương 21: Sáng tối (Hạ)
Dịch: Sầu Thiên Cổ
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: www.
Vương Tề Vũ trợn mắt nhìn hắn hỏi: “Ai nói cho đệ biết còn ba người nữa?”
Vương Tông Cảnh giật mình kinh ngạc nói: “Nghe tỷ vừa nói đấy, chẳng lẽ không phải sau khi thất mạch hợp nhất, mỗi mạch đều chiếm một vị trí trong Trưởng Lão hội sao?”
Vương Tề Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Không phải, ngoại trừ bốn vị trưởng lão tỷ vừa nói, hiện nay trưởng lão hội chỉ còn lại vị ở Đại Trúc Phong là Tống trưởng lão Tống Đại Nhân.” Nói đến đây nàng dừng lại một chút, sau đó khe khẽ thở dài: “Kỳ thật tỷ từng được một vị sư huynh kể cho chuyện năm đó. Nghe nói nhiều năm trước, khi thất mạch mới hợp nhất, Trưởng Lão hội có tất cả bảy vị trưởng lão, mỗi mạch chiếm một vị trí giống như lời đệ nói. Có điều mấy năm gần đây nhân lực suy tàn, đệ tử truyền thừa trong hai mạch Triêu Dương và Lạc Hà không có nhân tài kiệt xuất, nên sau khi trưởng lão qua đời thì chẳng có ai thay thế nữa.”
Vương Tông Cảnh im lặng không nói, mắt thấy Vân Hải càng lúc càng gần, dường như dưới bóng hoàng hôn, những đám mây trắng đang nhẹ trôi cũng được nhuộm sắc vàng nhàn nhạt. Mấy chuyện phế lập trưởng lão này có lẽ là bí mật của Thanh Vân môn, bây giờ cảm thấy bình thường, nhưng nếu suy nghĩ đến chuyện năm đó, người ta không khỏi âm thầm phỏng đoán, có lẽ ẩn dưới vẻ bình lặng hôm nay là cả đợt sóng gió động trời.
Vương Tề Vũ lắc đầu khẽ nói: “Bây giờ những chuyện này vẫn còn quá sớm đối với đệ, sau này đệ chỉ cần một lòng tu luyện ở dưới chân núi là được, đừng quản chuyện người khác, hiểu chưa?”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu nói: "Đệ rõ rồi."
Vương Tề Vũ vỗ tay mấy cái như để xua tan không khí nặng nề đi, sau đó nàng nhìn sắc trời nói: “Đi mau, trời sắp tối rồi, tỷ dẫn đệ đi xem thắng cảnh cuối cùng trong Thanh Vân lục cảnh ở Thông Thiên Phong.”
Vương Tông Cảnh đi theo sát nàng, không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, Thanh Vân lục cảnh ngoại trừ Vân Hải, Hồng Kiều thì còn những gì?”
Vương Tề Vũ rảo bước đi, trên mặt hiện nét vui vẻ nói: “Còn có Thúy Bình, Trúc Đào, Nguyệt Đài và Phi Hà. Trúc Đào ở Đại Trúc Phong, Nguyệt Đài là cảnh vật ở Tiểu Trúc Phong, Phi Hà đương nhiên ở Lạc Hà Phong, hiện giờ nơi chúng ta đi chính là Thúy Bình trên Thông Thiên Phong.”
Dưới Thanh Vân Sơn, trong Thanh Vân biệt viện, sắc trời tối dần, đám người tụ tập ở cửa cũng dần tản đi. Ngày hôm nay có không ít kẻ lòng dạ vui sướng bước vào Thanh Vân biệt viện, số người ôm nuối tiếc rời đi càng nhiều hơn… nhưng cũng chẳng có ai nhớ đến bọn họ. Sau một ngày huyên náo, lúc này cổng vào biệt viện đã yên tĩnh trở lại, mấy đệ tử Thanh Vân giữ cổng đang thoải mái nói chuyện phiếm với nhau. Thỉnh thoảng lại thấy vài thiếu niên thiếu nữ sắc mặt tò mò bước ra khỏi cửa biệt viện và đi dạo xung quanh.
Các đệ tử Thanh Vân không hề có ý ngăn cản những người này, cùng lắm cũng chỉ nhìn vài lần rồi quay ra tiếp tục nói chuyện phiếm.
Theo quy củ của Thanh Vân thí, đệ tử tham gia kiểm tra không được vượt quá mười bảy tuổi, bằng không tuổi tác quá lớn thì sẽ chẳng thể cải tạo thân thể được nữa. Bởi vậy nên đệ tử trong Thanh Vân biệt viện đa phần là thiếu nam thiếu nữ. Cho dù như thế, hiện giờ Tô Tiểu Liên cũng chỉ mười một tuổi, qua tháng sau mới được mười hai, hiển nhiên vẫn rất non nớt và ngây ngô.
Giờ phút này, nàng đang cúi đầu đi theo sau mấy người trông có vẻ mới quen, nhìn bọn họ vừa nói chuyện phiếm vừa tiến gần đến cửa lớn. Đệ tử Thanh Vân môn không có ý ngăn cản, dễ dàng để đám người đi ra ngoài. Vốn Thanh Vân thí chưa bắt đầu, mà những kẻ này chẳng qua cũng chỉ là trẻ con mười mấy tuổi, quản để làm gì?
Ra khỏi biệt viện, Tô Tiểu Liên nhanh chóng tách khỏi đám người, vẻ mặt nàng ngẩn ngơ vô cảm, trông khác hẳn với bọn trẻ đang hưng phấn không thôi vì đã thông qua khảo nghiệm. Một mình chầm chậm dạo bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, dần dần đi tới con đường dưới mảng rừng bao phủ.
Trên con đường rừng rậm rập, ánh nắng mặt trời nóng nực lúc ban ngày đều bị che hết, chỉ còn vương lại không khí mát mẻ. Đến khi màn đêm buông xuống, nơi đây càng trở nên âm u hơn so với mấy con đuờng bên ngoài, bởi vậy lúc này chẳng có mấy người qua lại. Không lâu sau, trên con đường rừng tối tăm chỉ còn mỗi bóng dáng Tô Tiểu Liên, nàng lặng lẽ bước đi dưới tán cây u ám.
Trong bóng đêm yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng bước chân của thiếu nữ. Tuy Tô Tiểu Liên không đi nhanh hơn nhưng lúc này từng tiếng bước chân vốn nhè nhẹ lại vang lên đều đều, âm thanh “soạt, soạt, soạt” quẩn quanh rồi lan ra khắp khu rừng.
Một quầng sáng mờ nhạt đột nhiên lóe lên trong rừng sâu, gần như cùng lúc đó, Tô Tiểu Liên cảm giác được gì, nàng lập tức dừng bước quay đầu nhìn lại.
Quầng sáng mờ nhạt ngưng mà không tán, hệt như đôi mắt của yêu thú ẩn mình đêm tối lạnh lùng nhìn đến, một lát sau, tia sáng nhẹ nhàng lướt tới. Thân thể Tô Tiểu Liên bắt đầu run rẩy trong bóng bêm, dường như sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng chẳng biết tại sao nàng vẫn cố kiên trì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Quầng sáng dần tới gần, sau đó ngừng lại cách Tô Tiểu Liên vài bước rồi đột nhiên tắt ngấm. Giây lát sau, cây cối xung quanh khẽ rung lên, một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong bóng tối, trông hắn còn cao gấp đôi Tô Tiểu Liên, hắn từ từ đi đến trước mặt nàng.
Một luồng không khí quỷ dị đầy mùi hôi thối của tử vong truyền tới. Hình như thân thể Tô Tiểu Liên càng run rẩy mạnh hơn, dưới ánh sáng mờ nhạt có thể thấy hai nắm tay của nàng đang xiết chặt, móng tay đâm cả vào da thịt.
"Ngươi tốt chứ?"
Trong đêm tối, bóng đen kia chậm rãi lên tiếng, nghe giọng điệu có vẻ quan tâm. Có điều trong bầu không khí quỷ dị này, người ta chẳng thể cảm thấy chút ấm áp nào.
Lồng ngực Tô Tiểu Liên phập phồng, hô hấp dồn dập, qua hồi lâu sau nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta rất khỏe, đã thông qua được kiểm tra.”
“Ừ.” Bóng đen cũng không kinh ngạc hay vui vẻ gì với câu trả lời này mà chỉ tùy tiện đáp một tiếng, lúc sau mới nghe hắn mở miệng nói tiếp: “Cho ta xem cái hình đó.”
Thân thể Tô Tiểu Liên lập tức run rẩy kịch liệt, hàm răng vô ý thức cắn chặt bờ môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đã có đôi nét sương gió hiện lên vẻ sợ hãi, có điều nàng vẫn quay người lại, trong bóng tối tĩnh lặng, nàng từ từ đưa tay lần mò trước ngực một hồi, không ngờ lại kéo lưng áo xuống quá nửa, để lộ ra tấm lưng trắng nõn nà.
Trong bóng tối âm u, quầng sáng lại đột nhiên lóe lên. Lát sau, một luồng không khí quỷ dị âm thầm kéo đến, làn da thiếu nữ vốn bóng loáng mịn màng đột nhiên hiện lên tầng ánh sáng đỏ sậm đầy vẻ yêu diễm, lộ ra từng chút từng chút trên da thịt sau lưng, phẳng phất như được phát ra từ trong sâu thẳm máu thịt của nàng.
Những điểm sáng đỏ ngày càng nhiều hơn, ban đầu từng điểm từng điểm nhỏ rải rác nối thành đường, càng lúc càng sáng, giống như có chiếc bút vô hình vẽ lên da thịt thiếu nữ, nét bút dần ngưng tụ, cuối cùng hiện ra một hình vẽ quỷ quái dữ tợn, âm trầm đáng sợ.
Người trong bóng tối nhìn chằm chằm bức quỷ đồ này, hắn trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Bức ‘Tu La Phệ Quỷ Đồ’ này đã dung nhập vào máu thịt, không thể bỏ đi được nữa.”
Tô Tiểu Liên lặng lẽ mặc áo vào, nàng không nói lời nào xoay người lại, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trông có đôi chút dọa người.
Khu rừng tĩnh lặng, không một cơn gió hay tiếng động. Giọng nói của bóng đen như mênh mang giữa không gian, chẳng chút sinh khí: “Ngươi trời sinh thể chất Âm hối, linh khí không thể nhập thân nên chẳng cách nào tu đạo được, thiên hạ chỉ có bí thuật của tộc Cổ Vu ở Nam Cương mới có thể mở ra kinh mạch trong cơ thể ngươi để thu linh khí. Chẳng qua chuyện này phải trả một cái giá lớn, ngày đó ta cũng đã nói rồi, ngươi vẫn nhớ chứ?”
Tô Tiểu Liên nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, nhỏ giọng đầy cay đắng: “Vâng.” Sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng đen nói lớn: “Ngày đó ngươi cũng đã nói, chỉ cần ta đồng ý làm giúp ngươi một chuyện thì ngươi sẽ có biện pháp cứu ta!”
“Đúng vậy, ta đã nói như thế, chuyện đến nước này ta cũng không cần giấu diếm ngươi nữa.” Bóng đen cười lạnh nói: “Ở Thanh Vân môn có một bảo vật xưa nay quỷ thần khó dò, tên Tru Tiên cổ kiếm. Theo ta được biết, thanh kiếm này chính là thứ duy nhất trên thế gian có thể khắc chế lực lượng Tu La. Nếu như ngươi muốn sớm ngày thoát khỏi nỗi khổ Tu La Âm Quỷ cắn xé tâm can thì phải chuyên tâm khổ tu. Nếu ông trời có mắt, cho ngươi gặp được một phần vạn cơ duyên, trở nên nổi bật ở Thanh Vân môn, tới lúc đó chẳng những ngươi có thể báo được thù lớn, chỉ cần lấy được Tru Tiên kiếm cho ta, ta liền có cách xóa bỏ nổi khổ bị Tu La cắn xé thân xác giúp ngươi.”
Thân thể Tô Tiểu Liên hơi lảo đảo, nàng nhất thời đứng ngẩn ra.
Người trong bóng tối lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi mang oán hận sâu đậm, vì báo thù cho mẹ nên mới đi con đường hôm nay, chẳng ai có thể nói trước được ngày sau ra sao, nhưng điều kiện lúc đầu người đồng ý với ta thì nhất định không thể quên.” Thân thể của hắn bỗng nhúc nhích, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ẩn trong đêm tối xuyên qua không biết bao nhiêu cây cổ thụ, cuối cùng dừng ở một ngọn núi to lớn hùng vĩ chắn ngang thiên địa rồi thản nhiên nói:
“Gia nhập Thanh Vân, thay ta tìm một người, cho dù ai nói hắn đã chết ngươi cũng không được tin, ta biết hắn nhất định còn sống.”
"Người đó tên Vạn Kiếm Nhất."
----------oOo----------
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")
:grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin:
Truyện khác cùng thể loại
3883 chương
104 chương
501 chương
73 chương
30 chương
119 chương
176 chương