Tru Tiên 2

Chương 47 : Đình viện (Thượng)

Chương 19: Đình viện (Thượng) Dịch: Cửu Vĩ Thiên Hồ Biên: Tử Uyển Thanh Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Tô Văn Khang đau đớn lảo đảo lùi lại khiến cho Tô Văn Thanh ở bên cạnh nhất thời ngẩn ra. Ba người Tô gia lúc trước vẫn đứng im lặng dửng dưng một bên thì bây giờ mặt mũi đều biến sắc, vội tiến lên đỡ lấy Tô Văn Khang. Một người trong bọn họ đang định nổi giận nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy trên người Mục Hoài Chính mặc đạo bào đệ tử Thanh Vân, sắc mặt y biến đổi, lời ra đến cửa miệng đành nuốt ngược trở về. Có điều y chịu nhịn nhưng ngũ công tử Tô gia Tô Văn Khang tuổi trẻ khí nông nổi, thoạt nhìn hắn lại khá nóng tính, lần này bỗng nhiên chịu thiệt, sau khi lùi sau mấy bước thì giận đến tím mặt, hắn gầm lên: “Ngươi là ai mà dám quản việc của ta?” Mục Hoài Chính nhướng mày, khuôn mặt dường như đen thêm vài phần, y nghiêm nghị nói: “Ngươi dám cậy mạnh hiếp yếu ở ngay trước Thanh Vân biệt viện, chẳng lẽ ngươi coi Thanh Vân môn chúng ta là chốn không người?” Tô Văn Khang mở miệng định chửi lại, bỗng thấy một bóng người vụt đến cản trước mặt, chính là muội muội Tô Văn Thanh, dung mạo nàng xinh đẹp, da thịt nõn nà, gò má sáng bóng, mũi cao thanh tú, ánh mắt dịu dàng thân thiện khiến cho người ta vừa thấy đã nảy sinh thiện cảm. Lúc này nàng đang cản Tô Văn Khang, sắc mặt hơi đỏ, nói với Mục Hoài Chính: “Vị sư huynh này, thật xin lỗi, do ca ca của ta nóng tính, bây giờ lại gặp người huynh ấy vô cùng oán hận nên lúc nãy mới tức giận không kiềm chế được bản thân, chứ không hề cố ý xúc phạm sơn môn, càng không có ý khinh thường Thanh Vân môn, kính xin sư huynh rộng lượng bỏ qua cho.” Lời này vừa nói ra, cộng thêm Tô Văn Thanh biểu hiện vô cùng thành khẩn, dung mạo lại xinh đẹp khiến cho Mục Hoài Chính vốn đang đen mặt cũng phải hoà hoãn vài phần, y không để ý đến Tô Văn Khang mà nhìn sang Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh khẽ gật đầu nói: “Chúng ta đều là con cháu Tô gia Lư Dương, lần này đến đây vì tham gia Thanh Vân thí, nếu không có lòng kính trọng đối với Thanh Vân Môn thì sao chúng ta lại đến? Kính xin sư huynh xem xét.” Mục Hoài Chính khẽ gật đầu, sắc mặt hơi thả lỏng, sau đó y quay đầu nhìn lướt qua phía sau. Trông thấy ánh mắt Mục Hoài Chính quét đến, Vương Tông Cảnh hơi chần chừ nhưng cũng tránh sang một bên, để lộ ra bóng dáng Tô Tiểu Liên. Mục Hoài Chính cẩn thận quan sát tiểu cô nương từ trên xuống dưới rồi nhíu mày hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi là người ở đâu, sao lại tới đây?” Tô Tiểu Liên im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của Mục Hoài Chính, nàng hít sâu một hơi rồi nói: “Ta tới để tham gia Thanh Vân thí, bái nhập Thanh Vân môn…” “Phì!” Bên cạnh vang lên tiếng phỉ nhổ, Tô Văn Khang mặt đầy tức giận đang đứng một bên không ngừng oán hận. Sắc mặt Mục Hoài Chính lạnh lẽo, y nhìn chằm chằm phía đó. Tô Văn Thanh vội vàng ngăn trở vị ca ca nóng nảy lại, trên khuôn mặt tươi cười hiện lên vẻ áy náy, nàng nở nụ cười với Mục Hoài Chính mang theo ý khẩn cầu. Mục Hoài Chính xoay đầu lại, nói tiếp: “Tiểu cô nương, ngươi tên gì? Từ đâu đến?” Tô Tiểu Liên hơi do dự, ánh mắt nàng lướt về phía Tô Văn Khang, thấy Tô Văn Khang đầy vẻ giận dữ còn vẻ mặt Tô Văn Thanh lạnh nhạt tựa như không thèm đếm xỉa gì tới nàng. Khoé miệng Tô Tiểu Liên khẽ động, sau đó nàng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Hoài Chính, sắc mặt nghiêm túc, cao giọng nói: “Ta họ Tô, tên Tô Tiểu Liên, xuất thân từ Danh Kiếm lâu Tô gia ở Lư Dương U Châu.” Lời vừa nói ra khiến xung quanh xôn xao, trừ bỏ Vương Tông Cảnh trong lòng đã sớm hiểu rõ, những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc. Ở bên kia, Tô Văn Thanh hơi biến nhưng không nói thêm gì, còn Tô Văn Khang lại nổi trận lôi đình, hắn gạt Tô Văn Thanh trước mặt ra, giận dữ quát Tô Tiểu Liên: “Tiện nhân nhà ngươi đừng có nói bậy! Ngươi và người mẹ không biết thẹn của ngươi đã sớm bị Tô gia chúng ta đuổi ra ngoài, sao bây giờ còn dám làm nhục thanh danh Tô gia?” Tô Tiểu Liên cắn răng chặt răng, sắc mặt tái nhợt. Vương Tông Cảnh nhìn sang thì thấy thân thể yếu gầy của nàng lại đang run rẩy nhè nhẹ, không biết vì quá thương tâm hay tức giân. Sau khi nói xong, Tô Tiểu Liên liền im lặng nhẫn nhịn mặc cho Tô Văn Khang bên kia đang lồng lộn chửi rủa. Sau khi nghe đươc lại lịch của Tô Tiểu Liên, Mục Hoài Chính liền ngẩn ra, đang lúc kinh ngạc lại thấy Tô Văn Khang ở bên kia vừa giậm chân vừa chửi mắng rất khó nghe, Mục Hoài Chính bỗng cảm thấy vô cùng tức giận, quát Tô Văn Khang: “Im ngay, ngươi cũng là người muốn bước qua cửa Thanh Vân sơn nhưng lại phun ra ô ngôn uế ngữ như thế, còn ra thể thống gì!” Tô Văn Khang bị mắng, lại thêm Tô Văn Thanh cứ kéo kéo tay nên lúc này hắn mới oán hận im lặng, tuy vậy trên mặt vẫn còn vẻ hậm hực không cam lòng. Ánh mắt Mục Hoài Chính chuyển động, đột nhiên lông mày y nhíu lại, nhìn thấy trong tay Tô Tiểu Liên cầm một tấm mộc bài có vẻ quen thuộc, y im lặng một lát rồi quay đầu nhìn về phía huynh muội Tô thị, trầm giọng nói: “Các ngươi vừa nói tiểu cô nương này bị Tô gia các ngươi đuổi ra ngoài?” Tô Văn Khang cười lạnh: “Đúng vậy.” Mục Hoài Chính nói: “Nói như vậy, trước đó nàng thật sự sinh ra ở Tô gia các ngươi, trưởng thành từ Tô gia các ngươi, đúng không?” Tô Văn Khang nghẹn họng, khuôn mặt vặn vẹo, hắn oán hận quay đầu đi không muốn trả lời. Tô Văn Thanh thấy vậy liền thở dài nói: “Đúng là như thế.” Mục Hoài Chính nhướng mày lớn giọng nói: “Đã như vậy, tiểu cô nương này cũng coi như có lai lịch trong sạch, chỉ cần nàng thật sự có căn cốt thích hợp tu đạo thì tất nhiên có thể tham gia Thanh Vân thí.” Nghe những lời này, thân thể Tô Tiểu Liên run lên, Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy vui mừng. Bên phía Tô gia, Tô Văn Thanh nhíu chặt lông mày, còn Tô Văn Khang nhảy dựng lên cao ba trượng như bị bỏng, cả giận nói: “Cái gì, tiểu tiện nhân như vậy làm sao có thể tham gia Thanh Vân thí, căn bản nàng ta không có tư cách!” Mục Hoài Chính cười lạnh nói: “Thanh Vân thí của bổn phái vang danh thiên hạ, lấy hai chữ công chính làm đầu, nếu như nàng có lai lịch rõ ràng minh bạch, tất nhiên là hợp với quy củ Thanh Vân Môn chúng ta, về phần quyết định nhận người nào đâu cần quan tâm đến mặt mũi Tô gia các ngươi.” Dứt lời, mặc kệ Tô Văn Khang bên kia phản ứng ra sao, Mục Hoài Chính quay người nhìn Tô Tiểu Liên, nghiêm mặt nói với nàng: “Tiểu cô nương, lời ta vừa nói ngươi nghe rõ rồi chứ ?” Sắc mặt Tô Tiểu Liên hơi kích động gật nhẹ đầu. Mục Hoài Chính lập tức nghiêm mặt trầm giọng nói: “Tiểu cô nương, ta nói trước với ngươi, mặc dù thân thế của ngươi coi như rõ ràng nhưng tư chất ngươi phải thích hợp tu đạo mới là thứ cần thiết nhất, nếu như không có phần căn cốt tư chất này, Thanh Vân Môn ta cũng khó có thể nhận, ngươi hiểu chứ?” Tô Tiểu Liên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, nghiêm túc gật đầu. Mục Hoài Chính tiến lên vài bước, đến trước mặt nàng nói: “Đưa tay ra.” Khoé mắt Tô Tiểu Liên tựa hồ khẽ co lại, hình như hơi chần chừ, thậm chí trong mắt còn chợt lóe lên vẻ kinh hoàng, nhưng một lát sau, rốt cục nàng vẫn cắn chặt răng, từ từ đưa tay ra. Xa xa, huynh muội Tô gia đứng cạnh nhau, Tô Văn Khang vốn đang rất tức giận lúc này đột nhiên “Phì” một tiếng, sau đó lại cười lạnh “ha ha”, giễu cợt nói: “Được thôi, để ta xem ngươi đến cùng có tư chất thiên phú gì. Ta nhớ trước đây Tô gia chúng ta cũng có cho người đến kiểm tra căn cốt, câu nói kinh mạch chật hẹp không thể tu hành đạo thuật khi ấy ta vẫn còn nhớ rõ. Để xem hôm nay ngươi làm thế nào?” Tô Văn Thanh đứng bên cạnh kéo hắn một cái, thấp giọng nói: “Ca ca, bớt tranh cãi đi.” Tô Văn Khang xem chừng khá coi trọng vị muội muội này, nghe vậy hắn cười lạnh một tiếng, rốt cục ngậm miệng không nói nữa. Trong sân, ánh mắt của mọi người đều nhìn lên mặt Mục Hoài Chính đang cầm lấy bàn tay của Tô Tiểu Liên. Hai mắt Mục Hoài Chính khép hờ, sắc mặt và động tác giống hệt lúc Bành Xương kiểm tra căn cốt cho Vương Tông Cảnh. Khuôn mặt Tô Tiểu Liên hơi tái nhợt, đôi mắt nàng chăm chú nhìn Mục Hoài Chính. Ở bên cạnh, Vương Tông Cảnh bất giác hơi lo lắng, biểu hiện này lọt vào mắt Vương Tế Vũ, khiến nàng khẽ nhíu mày quay đầu liếc nhìn Tô Tiểu Liên. Sắc mặt Mục Hoài Chính ngưng trọng, y nắm bàn tay nhỏ trắng nõn của Tô Tiểu Liên, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Ở bên, đang lúc hơi lo lắng thì Vương Tông Cảnh bỗng cảm thấy đầu vai bị người vỗ lên, hắn nhìn lại thấy tỷ tỷ Vương Tế Vũ, chỉ nghe nàng thấp giọng nói: “Lại đây.” Nói xong, Vương Tế Vũ kéo Vương Tông Cảnh đứng xa một chút, nàng nhìn nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Đệ quen tiểu cô nương này à?” Vương Tông Cảnh ngẩn ra, hắn hơi chần chừ nhìn sắc mặt Vương Tế Vũ, nghĩ thầm dù sao cũng không có gì phải giấu, bởi vậy liền nhỏ giọng kể qua chuyện gặp Tô Tiểu Liên trong thành Lư Dương, sau đó nói tiếp: “Đệ thấy nàng đáng thương, nhân tiện định giúp đỡ, ai biết được sau đó nàng đã không thấy tăm hơi, a.....” Nói được một nửa, Vương Tông Cảnh đột nhiên biến sắc, bất giác đưa tay ôm ngực. Thấy vậy, Vương Tế Vũ lắp bắp kinh hãi, nàng vội vàng kéo người hắn, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu đệ, đệ làm sao thế?” Vương Tông Cảnh cảm thấy trái tim trong ngực đột nhiên nảy lên, giống y như tình huống kỳ lạ lúc trước tại cửa Thanh Vân Sơn, nhưng lần này khác ở chỗ nó mạnh mẽ hơn, cũng bất ngờ hơn, trái tim không hề báo trước bất ngờ đập mạnh, cơ hồ khiến hắn lạc giọng kêu lên. Nhưng cũng thực kỳ quái, dị trạng của hắn đến hung mãnh bất ngờ rồi qua đi cũng đột ngột, chỉ trong chốc lát, tình trạng kỳ lạ khiến người ta kinh ngạc đột nhiên biến mất. Trong ngực, nhịp tim cũng lập tức khôi phục bình thường. Biến hóa đột ngột này dường như chỉ trong nháy mắt, nếu không phải trái tim đang đập dồn dập, cảm giác đau nhức vẫn còn trên người thì chính Vương Tông Cảnh cũng suýt nhầm tưởng đó là ảo giác. Hắn vuốt vuốt nơi trái tim đã bình ổn lại, sắc mặt biến đổi, trong lòng cảm thấy lẫn lộn và nghi hoặc, nhưng trước thần sắc lo lắng của Vương Tế Vũ, Vương Tông Cảnh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Đệ không sao.” Vương Tế Vũ vẫn còn lo lắng, nàng hỏi han thêm vài câu, thấy Vương Tông Cảnh thật sự không có việc gì, lúc này mới yên lòng. Ngay lúc đó, mọi người nghe thấy Mục Hoài Chính nặng nề thở ra, y buông tay Tô Tiểu Liên rồi trầm ngâm giây lát, sau đó gật nhẹ đầu, lớn tiếng nói: “Tô cô nương, kinh mạch trong người ngươi đúng là hơi hẹp, nhưng vẫn có thể vận khí vào trong mạch, đưa thiên linh địa khí vào cơ thể, căn cốt xem như là tốt, vì thế cho phép ngươi qua vòng kiểm tra, tham gia Thanh Vân thí.” ----------oOo---------- Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :105:Tru Tiên 2 cầu phiếu! :105: Bầu chọn truyện dịch tháng 11-2012 () :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: