Tru Tiên 2

Chương 44 : Tỷ đệ (Hạ)

Chương 17: Tỷ đệ (Hạ) Dịch: no1devil Biên: Nại Hà Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Khóe mắt Vương Tế Vũ rưng rưng, cuối cùng vẫn không kìm nén được, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng bước lên, dường như không hề nhận ra đệ đệ của mình, đôi tay nàng run run vươn ra, chầm chậm vuốt ve từ trán xuống khuôn mặt không còn vẻ ngây thơ trước, mà đã trở thành nước da thô ráp cứng chắc. Thứ cảm giác xa lạ truyền từ lòng bàn tay đến khiến nước mắt nàng phảng phất như chảy xuống nhiều hơn, nhanh hơn. Vương Tế Vũ dùng sức ôm Vương Tông Cảnh vào lòng, nàng nghẹn ngào rơi lệ, thì thào: "Đệ đã trở về, cuối cùng đệ đã trở về..." "Tỷ..." Trong lòng Vương Tông Cảnh kích động, giống như đã quên hết mọi ngôn từ khác. Qua một hồi lâu, Vương Tế Vũ mới như chợt bừng tỉnh, nàng lau đi lệ nơi khoé mắt rồi quay đầu nhìn xung quanh thì thấy trong đám đông có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ đang ngó sang bên này. Vương Tế Vũ liền kéo Vương Tông Cảnh rời khỏi đoàn người, trở lại bên kia sơn môn Thanh Vân Môn. Lúc này, bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay Vương Tông Cảnh không buông, có vài phần cảm giác như sợ hắn sẽ lại biến mất không thấy dấu vết vậy. Mấy vị đệ tử Thanh Vân Môn đứng ở cự thạch sơn môn đều đi tới, kể cả vị Âu Dương Kiếm Thu kia cũng đã quay lại, giờ phút này y đi ra từ trong đám người, mỉm cười nói: "Chúc mừng Vương sư muội, tỷ đệ hai người xa cách gặp lại, thật sự rất đáng mừng." Hai mắt Vương Tế Vũ vẫn còn hơi ửng đỏ, tâm tình cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng lấy tay khẽ lau mặt, lúc này mới tỏ vẻ cảm kích nói với Âu Dương Kiếm Thu: "Đa tạ Âu Dương sư huynh." Âu Dương Kiếm Thu mỉm cười nói: "Sư muội, Vương huynh đệ vượt đường xa đến, cũng không tiện đứng ở nơi này, chi bằng trước tiên lên núi. Có chuyện gì thì lát nữa trở về nói chẳng phải tốt hơn sao." Vương Tế Vũ khẽ gật đầu đáp: "Đúng vậy." Dứt lời, nàng liền lên tiếng cảm ơn với mấy vị đệ tử Thanh Vân xung quanh, sau đó kéo Vương Tông Cảnh định rời đi, không ngờ Vương Tông Cảnh lại giật giật tay nàng, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, chờ một chút, đệ còn muốn đến bên kia." Dứt lời, hắn vươn tay chỉ sang chỗ đám người Thanh Vân thí. Vương Tế Vũ ngẩn ra rồi lập tức bừng tỉnh, nàng đưa tay vỗ vỗ trán, nhẹ nhàng cười nói: "Thật là, đệ xem tỷ thế mà lại quên mất việc này." Nói xong, nàng dắt tay Vương Tông Cảnh đi đến bên kia, đồng thời nói tiếp, "Mấy ngày trước Minh Dương sư thúc nói với tỷ rằng đệ sẽ đến núi Thanh Vân tham dự Thanh Vân thí, tỷ vẫn nhớ kỹ." Trong đầu Vương Tông Cảnh chợt hiện lên tướng mạo Minh Dương đạo nhân, đồng thời hắn cũng nhớ tới vị tiền bối Lâm Kinh Vũ kia, lên tiếng hỏi: "Hoá ra Minh Dương đạo nhân đã nói hết với tỷ à?" Vương Tế Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy. Kỳ thực ngày đó tin tức Long Hồ Vương gia đưa đến nói đệ được Lâm sư thúc cứu về từ Thập Vạn Đại Sơn. Lúc ấy, tỷ định bỏ mặc hết tất cả lập tức về gặp đệ, thế nhưng không bao lâu sau Minh Dương sư thúc cũng quay lại và gặp tỷ để nói việc này, còn bảo rõ rằng đệ đã lên đường đến Thanh Vân sơn, nếu tỷ tự mình quay về U Châu chỉ sợ sẽ không gặp được đệ. Cho nên tỷ mới không thể không ở trên núi chờ đệ đến. Ôi, Minh Dương sư thúc cũng thật là, lúc đó nếu người đưa thẳng đệ về Thanh Vân sơn thì tốt biết bao, đỡ khiến tỷ phải chờ đợi mà lòng như lửa đốt mấy ngày qua." Vương Tông Cảnh lại không để tâm chút nào, hắn cười nói: "Sao có thể làm phiền Minh Dương đạo trưởng được, hơn nữa đệ cũng có thể tự mình tới đây, không sao mà." Vương Tế Vũ quay đầu nhìn đệ đệ, chỉ thấy đứa bé trắng trẻo nghịch ngợm năm xưa giờ đây đã cao hơn mình, vóc người cường tráng, ngay cả nước da trắng trẻo sau khi trải qua mưa gió phong trần cũng trở thành màu đồng nhàn nhạt. Mấy năm nay, trong rừng sâu núi thẳm... Vương Tế Vũ lắc đầu vứt ý nghĩ xót xa này đi, bây giờ không phải là lúc đau buồn nữa, nàng khẽ mỉm cười nhìn bên má Vương Tông Cảnh, trong hốc mắt lại không nhịn được chảy xuống một giọt nước trong suốt. Vương Tông Cảnh vốn định đi thẳng đến chỗ đám người kia, nhưng chẳng ngờ mới đi tới nửa đường đã bị Vương Tế Vũ kéo ngoặt sang bên, vượt qua đoàn người rồi đi lên con đường mòn khác ở hướng đông bắc. Vương Tông Cảnh hơi ngạc nhiên, hắn nhìn con đường kia khá rộng rãi, chiều rộng khoảng hơn hai trượng, có điều nó không hướng lên phía trên núi mà lại theo thế núi bằng phẳng thông về nơi xa, chạy một đoạn rồi xuyên vào cánh rừng tươi tốt xanh biếc. "Tỷ, Thanh Vân thí không phải còn phải kiểm tra tư chất căn cốt đệ sao?" Vương Tông Cảnh quay đầu hỏi, "Đệ thấy những người đó đều ở chỗ kia mà?" Vương Tế Vũ mỉm cười, khoé miệng hơi nhếch có phần giảo hoạt, nàng khẽ cười nói: "Đệ đệ ngốc, lẽ nào tỷ tỷ còn có thể hại đệ sao, nói thế nào tỷ cũng đã ở Thanh Vân Môn ba năm, nghe tỷ đi." Vương Tông Cảnh đương nhiên sẽ không hoài nghi người thân thiết nhất trên đời của mình, hắn liền bước theo Vương Tế Vũ. Dọc đường, Vương Tế Vũ cũng không giấu diếm, nàng qua một lượt cho hắn nghe. Danh tiếng "Thanh Vân thí" những năm gần đây càng lúc càng lớn, đặc biệt lần này, thanh niên đến núi Thanh Vân muốn bái nhập Thanh Vân Môn càng nhiều, tính đến hôm nay đã hơn một nghìn năm trăm người, nhưng còn nửa tháng nữa mới đến lúc Thanh Vân thí chính thức bắt đầu. Thanh Vân Môn cũng có vẻ trở tay không kịp với chuyện này, chỉ có thể lập tức tăng thêm người, thứ nhất là trông nom sơn môn, thứ hai là phái thêm người đến kiểm tra. "Hơn một nghìn năm trăm người?" Vương Tông Cảnh hít một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ vẻ khổ sở, thầm nhớ lại ngày đó ở thành Long Hồ nghe Minh Dương đạo nhân nói số lượng người tham gia, hắn đã cảm thấy rất đông, không ngờ lúc tới đây lại càng đáng sợ. Vương Tế Vũ vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: "Đúng là đông hơn rất nhiều so với ngày trước, có điều đệ không cần quá mức lo lắng, mấy cửa kiểm tra trước mắt sẽ loại bỏ rất nhiều người." Con đường mòn bằng phẳng dẫn vào rừng cây. Hai tỷ đệ sóng vai nhau đi vào trong rừng, chỉ cảm thấy đỉnh đầu hơi tối sầm, không khí mát lạnh phả vào mặt. Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh đi rất nhiều, song vẫn có người đi tới đi lui trên con đường này, ngoại trừ một bộ phận đệ tử Thanh Vân môn mặc đạo bào ra còn có không ít người ngoài, rõ ràng là tới đây tham gia Thanh Vân thí, lúc này bọn họ đang cao hứng đi về phía trước. Vương Tông Cảnh nhanh chóng thấy được phần lớn những người này đều cầm một tấm thẻ gỗ màu xanh, hình như trên đó có chữ và hình vẽ, chẳng qua bề mặt cũng không lớn lắm nên khó có thể nhìn rõ được. Liên tưởng đến buổi nói chuyện mình vừa mới nghe từ đoàn người, trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn quay sang hỏi Vương Tế Vũ: "Những người này hẳn đều đã qua cửa thứ nhất?" Vương Tế Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy. Có điều đó chỉ là cửa thứ nhất, tiếp sau còn có hai cửa kiểm tra nữa." Vương Tông Cảnh hơi hồi hộp hỏi tiếp: "Là cái gì?" "Ở bên ngoài sơn môn đại khái chỉ là kiểm tra qua loa xem đệ có căn cốt thiên tư hay không, nếu có nền tảng thiên phú không kém lắm thì được vào vòng trong, còn không sẽ bị khuyên quay về." Vương Tế Vũ nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói, "Còn có hai cửa ải nữa, cửa thứ nhất nghiêm ngặt hơn, do trưởng lão trong môn quan sát cẩn thân thể kinh mạch của từng người tham gia Thanh Vân thí, đồng thời cũng xem xét kỹ càng xem bọn họ có từng tu đạo pháp dị thuật không. Chưa tu hành đạo pháp dị thuật hoặc tu hành đạo pháp nhưng xuất thân từ danh môn thế gia chính đạo thì cũng không sao, chỉ cần không xung đột với Thanh Vân đạo pháp chúng ta là được, bằng không cho dù tư chất, căn cốt có tốt đến mấy cũng loại bỏ bọn họ khỏi Thanh Vân thí." Vương Tông Cảnh trầm mặc trong phút chốc giống như đang suy tư về cái gì đó, lát sau hắn thấp giọng hỏi: "Sợ tà đạo do thám sao?" Vương Tế Vũ gật đầu nói: "Ngoài ra còn có một cửa ải nữa yêu cầu gia thế trong sạch, cửa này cũng cực kỳ nghiêm khắc. Ngoại trừ những người xuất thân thế gia, cho dù là bình dân bách tính, sau khi hỏi kỹ càng, Thanh Vân môn cũng sẽ âm thầm phái người đi điều tra tường tận. Nhưng đệ không cần lo lắng, trước khi đệ tới đây, tỷ đã tìm một vị sư bá kiểm tra ở chỗ này, hiện tại tỷ đưa đệ đi gặp ông ấy. Long Hồ Vương gia chúng ta và Thanh Vân Môn cũng coi như có chút giao tình, tỷ lại tu đạo trong môn ba năm, cho nên chỉ cần đệ qua được cửa thiên phú kia là xem như đã tiến vào Thanh Vân thí." Vương Tông Cảnh thở phào một hơi, tâm trạng cũng thả lỏng đi không ít. Quả nhiên có một vị tỷ tỷ tốt thật sự bớt nhiều phiền phức và lo lắng. Trong lòng hắn lại càng cảm thấy thân thiết với Vương Tế Vũ, tâm tình này vừa biểu lộ ra thần sắc trên mặt thì bị Vương Tế Vũ cẩn thận thấy được, nàng phì cười nói: “Đồ ngốc, đi mau." Vương Tông Cảnh nhún vai. Không biết tại sao, dù mấy năm qua hay khi được cứu về Long Hồ Vương gia từ mảnh rừng rậm trong Thập Đại Vạn Sơn, hắn vẫn cảm thấy hoàn toàn xa lạ với xung quanh. Mãi đến bây giờ, ở trước mặt tỷ tỷ Vương Tế Vũ lúc giận lúc vui đều xinh đẹp của mình, hắn mới có thể thả lỏng tâm tư, nở nụ cười từ tận đáy lòng. Hắn bước nhanh vài bước đuổi theo Vương Tế Vũ, thấp giọng nói: "Đa tạ người, tỷ tỷ." Vương Tế Vũ quay đầu nhìn hắn, nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lát sau thở dài một tiếng rồi im lặng kéo tay hắn, lòng bàn tay cũng nắm chặt hơn một chút. Con đường bằng phẳng kéo dài về phía trước, đường không phải quá gần, có điều dọc theo đường đi cảnh vật thanh tĩnh, gió mát nhè nhẹ, chim hót véo von, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Sau khi đi được chừng nửa chén trà nhỏ, Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ rẽ vào một góc ngoặt, chỉ cảm thấy trước mắt thông thoáng, sáng sủa hẳn. Bọn họ vừa đi vào khe núi vĩ đại giữa chân rặng núi Thanh Vân, hai bên núi dần dần mở ra, một bên là rừng cây, bên còn lại là nửa rừng nửa đồng cỏ, ở đó có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác khắp sườn núi chênh vênh đón gió. Dưới khe núi có một khu phòng ốc rất lớn, tường cao ngói xanh, xa xa nhìn lại thấy hơn trăm người tụ tập đông nghịt ở đó, trông náo nhiệt hơn hẳn chỗ ngoài sơn môn. "Thấy chỗ ‘Thanh Vân biệt viện’ kia không?" Vương Tế Vũ chỉ mảnh phòng ốc kia rồi nói: "Nơi đó chính là khu nhà đặc biệt xây dựng cho đệ tử tham gia Thanh Vân thí ở lại tu đạo, vượt qua ba ải kiểm tra liền được vào đó, nếu không chỉ có thể bị khuyên bảo quay về." Vương Tông Cảnh nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy cửa chính của khu phòng ốc mở rộng, khí thế không tầm thường, trên cửa còn treo một tấm biển lớn, viết bốn chữ to "Thanh Vân biệt viện". "Đi thôi, chúng ta đi tìm Bành Xương sư bá." Lúc này, trên mặt Vương Tế Vũ cũng thoáng lộ vẻ hồi hộp, nàng rảo bước kéo Vương Tông Cảnh vòng qua mấy chỗ đám người kia. Vương Tông Cảnh cưỡi ngựa xem hoa nhìn qua một chút, quả nhiên thấy có mấy vị tiền bối Thanh Vân môn phong thái bất phàm ở chỗ này, bọn họ đang tỉ mỉ kiểm tra hàng dài các thiếu niên thiếu nữ. Đi một hồi, trước mắt Vương Tế Vũ bỗng bừng sáng, phía trước có một lão nhân sắc mặt thản nhiên, đứng chắp tay gần đám người kia. Thấy vậy, Vương Tế Vũ vội vàng dẫn Vương Tông Cảnh bước nhanh tới thi lễ với lão nhân rồi cười nói: "Con chào Bành sư bá." Lão nhân kia quay đầu nhìn nàng, trên mặt cũng lộ ý cười, đáp: "Là tiểu nha đầu này à, sao hôm nay lại chạy tới đây, sư phụ con vẫn khoẻ chứ?" Vương Tế Vũ kéo Vương Tông Cảnh đến bên cạnh mình, mỉm cười nói: "Ngài là sư huynh của người, còn có thể không biết sư phụ con giờ đang làm gì sao?" Dứt lời, nàng quay đầu nói với Vương Tông Cảnh, "Vị này là Bành Xương Bành sư bá, trưởng lão đức cao vọng trọng trong Thanh Vân Môn, đệ mau đến thi lễ đi." Lão nhân kia cười “ha hả”, khuôn mặt cởi mở, lắc đầu cười nói: "Tên kia quá nửa lại đang làm những thứ cổ quái linh tinh. Mà thôi, mặc kệ hắn đi. A, thiếu niên này... Ồ, đây là đệ đệ ở Long Hồ Vương gia mà mấy ngày trước con nói với ta hả." Vương Tế Vũ gật đầu, vẻ mặt kính cẩn nói: "Đúng vậy, Bành sư bá, nó là đệ đệ duy nhất của con, tên Vương Tông Cảnh, mấy hôm trước con đã kể đại khái sự tình với người, những năm nay nó chịu nhiều khổ sở, nếu như may mắn có thể bái nhập Thanh Vân môn, sau này con cũng có thể thấy nó, không cần lại chia lìa nữa. Kính xin sư bá thành toàn." Bành Xương gật đầu, đánh giá Vương Tông Cảnh một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Ừm, có điều vẫn phải xem tư chất hắn thế nào, nếu tư chất căn cốt không đạt thì đừng nên miễn cưỡng." Vương Tế Vũ vội vàng nói: "Đây là đương nhiên, xin sư bá kiểm tra nó." Bành Xương đi tới trước người Vương Tông Cảnh, nhìn hắn nói: "Tiểu huynh đệ, đưa tay của ngươi ra." Trong lòng Vương Tông Cảnh hơi khẩn trương, hắn hít sâu một hơi rồi đưa tay ra, lão giả dùng một tay cầm lòng bàn tay Vương Tông Cảnh, hơi hơi siết chặt. Vương Tông Cảnh liền cảm thấy có một luồng khí lạnh thấm vào bàn tay, rồi nhanh chóng truyền qua kinh mạch cánh tay, chảy khắp toàn thân. "Hả?" Đột nhiên, vị Bành trưởng lão này nhướn mày, đôi mắt lóe lên, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Vương Tông Cảnh, trên mặt lão lộ ra một tia kinh ngạc. Vẻ mặt có phần khác thường này nhất thời khiến Vương Tế Vũ và Vương Tông Cảnh hơi khẩn trương, trong lòng Vương Tế Vũ lại càng hồi hộp thêm, nàng nhịn không được mở miệng hỏi: "Bành sư bá, làm sao vậy?" ----------oOo---------- Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (") :105:Tru Tiên 2 cầu phiếu! :105: Bầu chọn truyện dịch tháng 11-2012 () :grin: Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. :grin: