Tru Tiên 2

Chương 100 : Đúng sai (Thượng)

Chương 45: Đúng sai (Thượng) Dịch: Nại Hà Biên: Hiệu đính: Túng Tiền Hội Nguồn: www. Lên stick nầu:99: Chương 45: Đúng sai (Thượng) Trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện bốn con yêu thú to lớn trông gần giống với sư tử, cao xấp xỉ người trưởng thành, mắt đỏ lòm, miệng rộng ngoác nồng nặc mùi tanh hôi, vây lấy Vương Tông Cảnh vào giữa. Sắc mặt Vương Tông Cảnh lạnh lùng, khóe miệng giật giật, nhưng lại không lộ chút hoảng loạn nào. Kinh nghiệm mấy năm giành giật đường sống đã giúp hắn hiểu rõ, lúc này có sợ hãi kêu gào cũng chẳng ích lợi gì, ngược lại còn để yêu thú thấy được sự yếu đuối của mình và càng tấn công nhanh hơn. Hắn từ từ hạ thấp người, cả thân thể giống như chiếc cung dần được kéo căng, từng khối cơ bắp nổi lên dưới lớp quần áo, trông tràn đầy sức mạnh. Đồng thời, tay phải hắn khẽ động, trong bàn tay bỗng xuất hiện mảnh răng nanh nhỏ còn lại của Kim Hoa Cổ Mãng, tỏa ra quầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt. “Gào!” Con yêu thú sư tử to lớn gầm lên những tiếng trầm thấp. Khi xác định con mồi bé nhỏ yếu ớt đã không còn đường trốn, bốn con yêu thú đồng thời vung móng vuốt sắc nhọn lên, gầm thét rung trời, khiến cho chim chóc trên ngọn cây sợ hãi bay toán loạn. Mảnh rừng rậm bỗng chốc trở lên tiêu điều, gần như cùng lúc, bốn con yêu thú liền bổ nhào tới. Khoảnh khắc này, đôi mắt của Vương Tông Cảnh cũng trợn lên, cả thân thể giống như mũi tên rời cung bắn vút ra. Dường như ở thời điểm đó, sức mạnh trong cơ thể hắn mới chính thức bộc lộ, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn loài yêu thú vốn được xem là có thể chất mạnh mẽ. Ngay trước khi đám yêu thú vồ tới, hắn thình lình dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu, trực tiếp lao thẳng vào con yêu thú trước mặt mình. Con yêu thú sư tử này giật nảy mình, nhưng Vương Tông Cảnh có tốc độ kinh người, gần như trong nháy mắt đã tới sát, con yêu thú cúi đầu ngoác cái miệng đỏ lòm cắn đến, hơi thở tanh tưởi theo gió phả bên tai. Thân thể Vương Tông Cảnh nghiêng sang bên, giống như lưỡi đao cùn liệng trên mặt đất, nhanh như chớp tránh khỏi cú ngoạm hung tợn kia, mượn đà lăn tới ngay dưới thân con yêu thú. Con yêu thú sư tử tức giận gầm lên, có vẻ cũng hơi hoảng sợ, trực giác thoáng cảm thấy nguy hiểm nhưng nó chẳng còn thời gian để phản ứng, thân thể to lớn khiến cho động tác của nó chậm hơn một chút. Mới chỉ chút trực giác thoáng qua, thân thể con sư tử to lớn đột nhiên cứng đờ. Một bóng người lăn ra, Vương Tông Cảnh lật người thoát ra từ dưới bụng yêu thú, chỉ trong thời gian lật tay, nửa cánh tay lại bị máu nhuộm đỏ lòm. Vương Tông Cảnh lạnh lùng cắn chặt răng, khuôn mặt đanh như thép, tay nắm chặt chiếc nanh kia. Con yêu thú sư tử tựa như không dám tin, nó cúi đầu nhìn xuống bụng, sau đó lại gào thét thảm thiết như muốn nhào lên đánh tiếp, nhưng thân hình nó lập tức loạng choạng, ngã uỵch sang một bên, tứ chi bắt đầu co giật. Lúc này, trên làn da dày cứng ở phần bụng con yêu thú đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng bằng nắm tay, máu tưới phun xối xả từ miệng vết thương, đồng thời phần da thịt quanh vết thương đang dần biến thành màu đen. Vương Tông Cảnh liếc nhìn con yêu thú sắp chết một cái rồi thu hồi ánh mắt. Tuy tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng gương mặt hắn cũng thoáng ửng đỏ, thái dương lấm tấm mồ hồi, trông động tác có vẻ đơn giản nhưng thực tế đấy là kết quả của việc hắn dùng toàn lực đối phó, ngưng tụ tất cả sức mạnh rồi tức thì bộc phát, dùng tốc độ nhanh nhất để kết liễu một con yêu thú. Tất nhiên, điều này cũng nhờ công hiệu của nọc độc trên chiếc nanh rắn. Đáng tiếc là chất độc của chiếc nanh đã phai đi nhiều, nếu đổi lại ba năm trước thì chỉ cần bị đâm rách da, con yêu thú sư tử nhất định sẽ chết ngay, làm gì có chuyện giãy dụa nữa? Có điều bây giờ chẳng có thời gian rảnh rỗi cho Vương Tông Cảnh cảm thán, ba con yêu thú vồ hụt chỉ sững lại một chút thì đã quay lại tiếp tục tấn công. Chúng hoàn toàn không để ý tới việc con người kia đã giết bạn của mình, có lẽ trong lòng còn cảm thấy may mắn vì bớt được phần ăn của con yêu thú kia. Vương Tông Cảnh xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không có ý định liều mạng đánh một trận sống mái. Thời khắc này, hắn giống như trở lại mảnh rừng nguyên thủy tràn ngập sát ý kia, bởi vậy tất cả đều chỉ vì một mục đích duy nhất - sống sót. Hắn thở hồng hộc chạy trốn, thời khắc này dường như tất cả sức mạnh ẩn sâu trong cơ thể bấy lâu bỗng nhiên thức tỉnh. Ở cánh rừng rậm này, hắn lại biến thành loài dã thú hoang dã một lần nữa, bất chấp tất cả chạy trốn điên cuồng. Âm thanh gầm thét giận dữ cuồn cuộn ập tới từ phía sau, những tiếng bước chân yêu thú rầm rầm bám sát không buông, mỗi tiếng động phảng phất như đập thẳng vào cõi lòng Vương Tông Cảnh, giống như chỉ trong nháy mắt là có thể dùng móng vuốt sắc nhọn xé thân thể hắn thành hai mảnh, khiến hắn không kiềm được mà run lên. Vương Tông Cảnh hoàn toàn không có ý quay đầu lại mà dùng tất cả sức lực điên cuồng chạy trốn, dẫu cho những bụi rậm gai góc không ngừng xé toạc da thịt, hắn cũng chẳng hề dừng lại. Từng giọt máu tựa như những đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi dưới ánh nắng, từ từ nở dọc đường trong mảnh rừng sâu. Dần dần, Vương Tông Cảnh đã kéo giãn khoảng cách với ba con truy đuổi phía sau. Ra khỏi cánh rừng rậm này thì địa hình sẽ không còn thích hợp cho đám yêu thú đuổi theo nữa. Thể lực dẻo dai Vương Tông Cảnh có thể kiên trì lâu như vậy cũng đủ khiến người ta líu lưỡi. Tiếp đó, ba con yêu thú vẫn chẳng có ý bỏ cuộc, cứ bám sát sau lưng không ngừng, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào con mồi chạy đằng trước. Ngay vào thời điểm này, Vương Tông Cảnh thình lình lộn nhào về chỗ rừng rậm phía trước, rơi vào một bụi cây um tùm. Ba con yêu thú sư tử cùng gầm thét đuổi theo, có điều giây lát sau, khi đuổi tới chỗ bụi cây thì chúng chỉ thấy cành lá rung rinh, ở đó còn có vài vết máu rõ mồn một, nhưng Vương Tông Cảnh đã biến mất chẳng bóng dáng. Tiếng gầm thét lập tức lặng xuống, ba con yêu thú đứng trước lùm cây, sau đó lạnh lùng nhìn quanh mảnh rừng rậm. Cả khu rừng đằng đằng sát khí bỗng như bị đóng băng, khoảnh khắc này mọi âm thanh đều im bặt, một sự yên tĩnh đáng sợ đột nhiên phủ lên nơi đây. Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, ba con yêu thú vẫn chưa tìm được bóng dáng con mồi, nhưng nhờ cảm giác nhạy bén của yêu thú, chúng biết kẻ địch còn ở quanh đây. Tiếng yêu thú đánh hơi phì phò, ba con yêu thú từ từ tách ra các hướng khác nhau để tìm kiếm sau bụi cây. Cành lá còn rung rinh, bụi cây vẫn lay động. Bầu không khí trong khu rừng như muốn đông cứng lại, phảng phất đâu đây có một tiếng hô hấp đang cố kìm nén, móng vuốt yêu thú giẫm lên lớp lá khô rụng trên mặt đất tạo thành những âm thanh “sột soạt” nho nhỏ. Lúc này, từng tia nắng chiếu xuống tán cây um tùm khiến không gian trở nên cực kỳ u ám. Đúng lúc này, phảng phất như ở nơi yên tĩnh nhất trong khu rừng, ngay chỗ đông cứng tối tắm kia chợt nổ ầm như sấm sét, một bóng người lập tức phi lên, cánh rừng rậm vốn yên ả phút chốc đã trở nên ồn ào hỗn loạn. Theo bóng người lao lên, vô số lá khô bay tán loạn giữa không trung, che phủ cả một mảng đất trống. Một ánh mắt lạnh lùng xuyên thẳng qua trời lá bay, trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh một con yêu thú sư tử không kịp phản ứng, dùng khí thế dùi đục thủng thuyền, tay phải chợt động, chiếc răng nanh sắc bén lập tức cắm vào cổ con yêu thú. Máu tươi phun xối xả như con suối dữ bắn tung bọt đỏ. Trong cơn đau đớn, con yêu thú gầm lên điên cuồng, ngoác miệng cắn thẳng về Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh cấp tốc lùi lại, nhưng vẫn không kịp tránh cú ngoạm bất ngờ này, cánh tay trái lập tức bị xé toạc thành một vết thương dài hơn thước. Giờ phút này, dù với tâm tính cứng rắn của mình thì hắn cũng nhịn được mà rên lên một tiếng. Vương Tông Cảnh thoáng nhìn lại thì thấy sau khi cắn một nhát, thân thể con yêu thú bắt đầu loạng choạng. Hiển nhiên chất độc trên răng nanh vẫn đủ đầu độc chết nó, có điều con yêu thú này cầm cự được lâu hơn con trước, xem ra nọc độc trên chiếc nanh càng ngày càng nhạt. Màn đánh lén tanh máu chỉ diễn ra trong nháy mắt, hai con yêu thú đằng kia gần như đồng thời nhận thấy tình hình nơi này, cùng lúc gầm thét lao tới. Nhưng khi ánh mắt bọn chúng nhìn xuyên qua đám lá bay tán loạn thì bóng dáng Vương Tông Cảnh lại biến mất khỏi mảnh rừng rậm một lần nữa, chỉ còn lại một con yêu thú đang giãy chết và mảng đất xung quanh nhuốm đầy máu tươi. Trong khu rừng, mùi máu tươi gay mũi tựa hồ nồng nặc hơn vô số lần, khắp trên thân cây, cành lá, đất trống đều nhuốm máu đỏ. Hai con yêu thú còn lại cũng như bị kích thích kịch liệt, chẳng những không sợ hãi mà càng trở nên hung ác, liên tục gầm thét trong khu rừng, đôi mắt trợn trừng tràn ngập sát ý đảo quanh tìm kiếm kẻ địch gian xảo đang lẩn trốn. Có điều bầu không khí yên tĩnh quỷ dị tiếp tục buông xuống một lần nữa, chỉ để lại một mảnh máu tươi, yêu thú chậm rãi bước về phía trước, cặp răng nanh sắc nhọn khẽ mở rồi khép. Đi tiếp, đi tiếp, đi tiếp… Đột nhiên một con đi tới gần một gốc cổ thụ liền cảm giác được gì đó, trên đỉnh đầu hơi nóng ẩm, một giọt nước nhỏ thẳng vào đầu nó, chầm chậm chảy xuôi xuống, là một giọt máu đỏ tươi. Từng giọt từng giọt chầm chậm nhỏ xuống từ ngọn cây. Yêu thú đột nhiên ngước đầu lên gầm thét giận dữ, nhưng chớp mắt, bóng người ở nhánh cây trên đầu đã nhảy vụt xuống. Giữa những giọt máu nóng đỏ, chiếc nanh sắc nhọn lóe lên hào quang lạnh như băng. “Rít…” Âm thanh phảng phất như không nhưng ẩn chứa khí thế không chết không ngừng, chiếc nanh rợn người của Kim Hoa Cổ Mãng đâm thẳng vào giữa mắt trái của con yêu thú này. Ngay lập tức, con yếu thú gầm lên một tiếng rung chuyển trời đất, móng vuốt to lớn hung ác vồ tới, cào thẳng vào ngực Vương Tông Cảnh. Một tiếng vải rác chói tai vang lên, tiếp đó là âm thanh vỡ vụn trầm thấp. Chiếc răng nanh cắm trong mắt yêu thú vốn đã có vết nứt, lúc này lập tức lan rộng ra, sau một đòn giãy chết của yêu thú, nó bỗng vỡ vụn “rắc rắc” thành ba bốn mảnh rơi xuống, chỉ còn đầu nhọn vẫn cắm tronng hốc mắt yêu thú. Vương Tông Cảnh thì cảm thấy ngực đau nhói, giờ phút này toàn thân hắn chấn động, khí huyết hỗn loạn, e rằng đã gãy mấy đoạn xương sườn. Hơn nữa móng vuốt yêu thú sắc bén như thế nào chứ? Sau một cú cào đó, quần áo trên người Vương Tông Cảnh đã nát tươm, chỗ ngực cũng bầy nhầy máu thịt, thấp thoáng thấy được xương trắng. Giữa cơn đau nhức, hắn suýt nữa đã ngất đi, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng âm thanh lạnh lùng tự nhắc nhở chính mình rằng vẫn còn một con yêu thú bên cạnh. Hắn lảo đảo lùi lại định chạy trốn trong cánh rừng một lần nữa, nhưng mới được hai bước thì ngực đã thấy đau buốt đến tan nát cõi lòng, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất, may mà bám vào được một nhánh cây bên cạnh mới có thể đứng vững được. Vương Tông Cảnh hít thở hồng hộc, sau đó cúi nhìn xuống ngực, chỉ thấy nửa thân trên đã nhuốm đỏ máu, trong đó có cả máu yêu thú nhưng máu của hắn còn nhiều hơn. Sức lực còn lại trong cơ thể phảng phất như chảy đi theo dòng máu tươi, khiến cho tầm mắt hắn dần trở nên tối om. “Gào!” Âm thanh trầm thấp vang lên từ sau tán cây, con yêu thú hung ác cuối cùng chậm rãi bước tới, ép Vương Tông Cảnh đang bị thương nặng ngã dựa vào gốc cây. Tới lúc này, con yêu thú đã cảm thấy kinh sợ kẻ địch của mình, nó không lập tức lao lên mà chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh. ----------oOo---------- CẦN TUYỂN NGƯỜI Ở MỌI KHÂU( DỊCH, BIÊN DỊCH, BIÊN TẬP) ĐỂ GIÚP CHO CHIẾN DỊCH ĐƯỢC TIẾP TỤC MỘT CÁCH SUÔN SẺ. MỌI SỰ ỦNG HỘ, THAM GIA ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH. Mời các bạn: Bàn luận về truyện tại đây () Tham gia dịch tại đây () Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (")