“Tôi còn tưởng là các anh sẽ không hỏi chứ.” Từ Uy lúc này mặt thả lỏng mỉm cười, mang theo chút hóm hỉnh, nhưng thấy vẻ mặt của mọi người đều nghiêm trọng nhìn mình, anh ho khan một tiếng, được rồi, việc này cũng không buồn cười lắm. Lúc này không giống như Tào Nhất Lâm và Thiết Đầu nghi hoặc, bọn Lý Cương càng phẫn nộ hơn, lẽ nào chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy? Hắn cố nén lửa giận hỏi, “Có ý gì?” “Bao gồm cả thời gian và chuyến bay đoàn khảo sát đến cũng là tôi nói cho bọn họ biết, nếu không có những thứ này, sao bọn họ có thể thuận lợi ký hợp đồng chứ.” Từ Uy nhìn hắn nhướn mày, “Tôi nghĩ anh rõ ràng năng lực của bọn họ ra sao hơn tôi.” “Các anh đã sớm lấy được thương hiệu MA ở Trung Quốc rồi?” Trong mắt Lý Cương, bọn Từ Uy đã đứng ở phía đối lập với Tào thị. “Phải.” Từ Uy nhẹ nhàng gật đầu một cái. “Các anh muốn được cái gì từ Tào thị?” Lý Cương chỉ có nắm chặt tay mới có thể thoáng khắc chế được mình, “Hay là nói Từ thị muốn cái gì?” “Tự do.” Từ Uy thu lại nụ cười nghiêm túc nói. Cái gì? Lý Cương tưởng rằng mình nghe lầm, hắn cau mày hỏi, “Tự do?” Tào Nhất Lâm khẩn trương nhìn qua nhìn lại hai người, khẽ kéo cánh tay Từ Uy. Từ Uy nhìn về phía cậu, vỗ vỗ tay cậu tỏ vẻ thoải mái, “Phải, tự do của cậu ấy.” Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bọn Thái Điền đang trợn mắt há mồm, lễ phép “trưng cầu” nói, “Các anh có thể ra ngoài một lát trước được không?” Bọn Thái Điền lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, Thái Điền ghé sát vào Lý Cương nhỏ giọng nói, “Em ở bên ngoài chờ anh.” Đợi mấy người họ đều đi khỏi, Từ Uy lúc này mới nói, “Chính xác mà nói, MA muốn phát triển sang Trung Quốc là do một tay tôi thúc đẩy. Bằng không anh cho là Tào thị tại sao có thể có được cơ hội này.” Về việc này, Lý Cương ngay từ đầu từng có nghi vấn, vì sao MA lại đồng ý cho Tào thị cơ hội khảo sát, thậm chí còn nói chỉ cho Tào thị cơ hội quyền đại lý, nhưng lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là kết quả từ nỗ lực của bên trên. Thế nhưng bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy. “Anh rốt cuộc là ai? Hay là nói thân phận của anh là gì?” Từ Uy tháo kính mắt, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Từ Uy, cũng là ông chủ của anh trong ba tháng tới.” Anh thiện ý vươn tay với Lý Cương. Lý Cương chỉ theo bản năng nắm tay anh, hai người hữu nghị bắt tay. Ngay vừa rồi hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến vị trợ lý bên cạnh cậu ba Tào lại chính là Từ Uy. “À ừm… Anh vừa nói, ờ, tự do? Là ý gì?” Lý Cương nghĩ chuyện này hình như càng lúc càng phức tạp rồi, hắn nên hiểu rõ ràng mọi chuyện đã rồi mới quyết định có tham gia vào hay không có lẽ sẽ tốt hơn. Từ Uy đem mọi chuyện từ đầu đến cuối đơn giản nói rõ, còn về quan hệ của anh và Tào Nhất Lâm thì không hề đề cập đến. “Cho nên, mục đích của chúng tôi chỉ có một, về phần Tào thị gì đó, tôi không có hứng thú.” Nhất là một tập đoàn gia đình trị như vậy, ai đụng vào thì biết. Lý Cương nghe xong im lặng một hồi, hắn biết Tào lão gia tử cũng có mặt tối, nhưng không ngờ ông ấy sẽ đối xử với cháu mình như vậy, gục đầu, chuyện hôm nay hắn không ngờ tới còn ít sao. Hắn nhìn Tào Nhất Lâm, cả một người ngoài còn được quan tâm hơn người cháu có quan hệ huyết thống này rất nhiều. “Sau khi chuyện này chấm dứt, đại lý MA vẫn là Tào thị, việc anh muốn làm vẫn có thể thực hiện được như cũ.” Chỉ cần anh có đủ năng lực. “Còn chúng tôi cũng có được thứ chúng tôi muốn, chỉ là quá trình khúc chiết chút thôi.” Từ Uy nói tiếp. Lời của anh ta rất có sức thuyết phục, thế nhưng… “Tôi có thể tin anh không?” Lý Cương nhìn người đàn ông có vài phần quen mặt này, nhớ tới những sự tích đầy màu sắc truyền thuyết của anh ta từng được nghe nói qua. “Bây giờ anh chỉ có thể tin tôi.” Từ Uy nhắc nhở hắn. “… Hợp tác vui vẻ!” Lý Cương nói. – “Cái gì!” Trương Kha đứng bật dậy, làm sao mới tạo mối quan hệ với Từ thị được đây. “Bây giờ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ngô Hạo e dè hỏi, mặc dù bị ổng đột nhiên gào lên dọa, nhưng bọn hắn bây giờ chung quy phải làm gì đi chứ, nếu như không thể thực hiện nội dung hợp đồng, chỉ khoản tiền bồi thường thôi đã có thể kéo sụp Tào thị rồi. “Tút tút tút” Ngô Hạo nghe tiếng điện thoại bị ngắt, cả mặt đầy sầu lo, lúc này đúng là thời khắc Thái Sơn áp đỉnh a, hắn phải nhanh chóng quay về công ty xem phía trên có quyết định gì không. “Rầm” một tiếng, Tào Nhất Vinh vung tay lên quét đổ đồ trên bàn xuống đất, hắn tức giận trừng Trương Kha, “Sao anh lại không nghĩ ra việc đăng ký thương hiệu trước hả, chuyện nhỏ như vậy anh cũng không xử lý tốt, sau này làm sao tôi dám giao toàn bộ phòng Marketing cho anh được hả.” Trương Kha cúi đầu, hắn thừa nhận chuyện này là sơ sẩy của hắn, hắn nên giải quyết chuyện này sớm một bước mới phải, “Vậy bây giờ chúng ta có nên liên lạc với Từ thị hay không?” “Tất nhiên rồi, nếu không tiền bồi thường cho MA anh trả sao!” Tào Nhất Vinh vừa nghĩ tới khoản tiền bồi thường liền đau đầu, hắn đột nhiên nhớ tới, “Anh nói liên hệ ai?” “Tập đoàn tài chính Từ thị.” Trương Kha nghĩ bọn hắn sẽ không lấy lại thương hiệu một cách dễ dàng được. Nghe đến cái tên này, Tào Nhất Vinh thoáng chốc chán nản ngồi xuống ghế, đây là một cái bẫy, nếu không làm sao sẽ đúng lúc như vậy, thằng ôn Tào Nhất Lâm dẫn tới một người có dính dáng đến Từ thị, mà bây giờ thương hiệu cũng là bị Từ thị lấy đi. Đây nhất định là một cái bẫy! Cái bẫy bọn chúng đã thiết kế từ sớm, lừa hắn vào cuộc. Nghĩ vậy, Tào Nhất Vinh đứng lên tức giận đi ra ngoài, “rầm rầm” đóng cửa lại. Trương Kha bị dọa giật mình, tiêu rồi! Cậu hai Tào còn phẫn nộ hơn so với hắn tưởng tượng, hắn cảm thấy tiền đồ mình u ám rồi, số mệnh lại còn xui xẻo nữa, chỉ một ngày đủ để hắn cảm nhận được mùi vị từ thiên đường rơi xuống đất, đây là thử thách ông trời cho hắn sao, bất luận thế nào hắn đều phải bước qua cái hố này mới được. Cửa thang máy mở ra, Tào Nhất Vinh sát khí trùng trùng đi về phía phòng làm việc của Tào Nhất Lâm, hoàn toàn không để ý Vệ Mỹ Lệ la hét phía sau. Hắn tái mặt phá mở cửa phòng làm việc của Tào Nhất Lâm, “Tào Nhất Lâm!” Tào Nhất Lâm bị điểm danh ngây ngốc nhìn “anh hai” mình, “Vâng.” “Mày có ý gì hả? Thông đồng với người ngoài tốt rồi còn hãm hại nhà mình có phải hay không, mày còn xem mình là người nhà họ Tào hay không!” Hắn lớn tiếng vừa nói vừa đi vào chỉ Tào Nhất Lâm quát tháo, nháy mắt đã đi tới trước mặt mấy người họ, ngón tay cũng sắp đụng tới mũi Tào Nhất Lâm. “Bộp”, Từ Uy đánh văng ra, “Có gì thì nói chuyện đàng hoàng.” Từ Uy dù mặt cười, nhưng trong đáy mắt lại lạnh đến thấu xương. Tào Nhất Vinh vuốt bàn tay bị đánh đến tê dại của mình, nhìn về phía Từ Uy, “Tao còn chưa nói mày, mày nhận tiền của tao, vậy mà không làm việc cho tốt, còn dám đánh tao.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tào Nhất Lâm, “Xem con chó mày dẫn tới đi, nó làm việc cho tao đấy, đúng là chủ nào tớ nấy, đều là thứ không nên thân.” Nói đến đây, hắn hả hê nhìn họ, đợi vẻ mặt khiếp sợ khi bị phản bội của họ. Thế nhưng khiến hắn thất vọng là, mấy người này đều mang vẻ mặt “rồi sao nữa”, một chút phản ứng cũng không có. “Chúng mày đã biết rồi?” Đây là nguyên nhân là hắn có thể nghĩ ra. “Chúng tôi chuẩn bị tối nay sẽ ăn uống một bữa no say, an ủi nhân viên trong tổ, phải cảm ơn chi phiếu của anh đấy.” Từ Uy cảm ơn. “Chúng, chúng mày… chúng mày quả nhiên gài tao.” Tào Nhất Vinh nghĩ thông mấu chốt trong đó, tức đến run rẩy cả người. “NO, chúng tôi là Khương Thái công câu cá, còn anh là nguyện ý mắc câu(*), chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” Giọng điệu Từ Uy có chút bất đắc dĩ, nhưng chính loại thái độ này, càng chọc tức Tào Nhất Vinh hơn. (*) Ý nói Tào Nhất Vinh dù biết có thể sẽ có bẫy nhưng vì lợi ích nên vẫn nhảy vào. Xem chi tiết sự tích Khương Tử Nha câu cá  Lúc này hắn rất muốn đi tới hung hăng đấm tên này một cú, nhưng nhìn mấy người đối diện, hai quyền khó địch sáu tay. Hắn chỉ có thể phồng mang thở hổn hển, nhìn Ngụy Húc đã tháo kính trước mặt hắn đột nhiên cảm thấy người này hơi quen mặt, “Mày, mày là Từ Uy?” Trước là hoài nghi sau là khiếp sợ, người này không phải là Từ Uy đã đổi kiểu tóc thì còn là ai. “Ai da, anh bị nhận ra rồi.” Thiết Đầu khoa trương tỏ vẻ tiếc hận. “Chúng mày…” Chúng mày hết nửa ngày rồi không nói nên lời nào nữa, cuối cùng chỉ có thể hung tợn trừng bọn họ một cái rồi rời đi. “Chậc chậc chậc, hai người thấy không, vừa rồi tôi thật sự sợ hắn sẽ nổ tung đấy.” Thiết Đầu bắt chước động tác ban nãy của Tào Nhất Vinh, lồng ngực phập phồng, tiếp đó cười vang. Lý Cương đứng ở một bên tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc nhìn bọn họ, đột nhiên thấy rất thông cảm cho Tào Nhất Vinh. Chọn ai không chọn, đi chọn người OSS (The Office of Strategic Services, tiền thân của CIA) nhất hối lộ. Hắn nhịn không được trong lòng thầm lắc đầu thở dài. Khi Tào Nhất Vinh trở lại phòng làm việc, Trương Kha đã đi rồi, mà hắn cũng không nhịn được nữa đem toàn bộ phòng làm việc đập phá cho hả giận, không cẩn thận chân vướng vào ghế trực tiếp ngã xuống đất. Cứ ngồi như vậy, hắn hoàn toàn không còn sức để đứng lên, nếu có thể hắn hy vọng thời gian trước hết cứ dừng tại đây, làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây? Bọn chúng đã tính trước cả rồi, Từ thị chắc chắn sẽ không đơn giản đem thường hiệu cho hắn, thế nhưng không lấy được thương hiệu, Tào thị nên làm gì đây? Thư ký ngoài cửa nghe thấy tiếng “rầm rầm xoảng xoảng” bên trong, vội vàng gọi điện cứu hỏa, “A lô, anh ta bây giờ đang đập phá phòng làm việc, chuyện lúc này càng ngày càng nguy rồi, vâng, tôi sẽ coi chừng anh ta tạm thời không cho ra khỏi cửa.” Theo một vị lãnh đạo tính khí nóng nảy, nếu không có “nhân viên cứu hỏa”, thì hằng ngày chỉ có thể sống trong nước sôi lửa bỏng mất. Nghe thấy âm thanh bên trong chợt dừng lại, không sao chứ? Cúp điện thoại, Tào Vũ mệt mỏi bóp bóp mi tâm nói với tài xế, “Quay về công ty.” Đúng lúc ở gần công ty, rất nhanh sau đã đứng trong phòng làm việc của hắn, nhìn đống hỗn độn khắp phòng, ông thấy huyệt Thái Dương mơ hồ nhói đau, đóng cửa lại. Đối với Tào Nhất Vinh đang làm tổ dưới đất lạnh lùng nói, “Cháu bây giờ là cái dáng vẻ gì? Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, bày cái dáng vẻ này ra cho đối thủ của cháu nhìn, để bọn chúng biết cháu chưa chiến đã thua sao?” “Chú tư, lần này thực sự xảy ra chuyện lớn rồi.” Tào Nhất Vinh ngồi dưới đất nhìn ông, trong mắt đầy tuyệt vọng. “Cháu đứng lên rồi nói.” Tào Vũ kéo ra cái ghế còn có thể dùng ngồi xuống. Tào Nhất Vinh biết mình bây giờ trông rất thảm, nhưng vấn đề vẫn cần phải nghĩ cách giải quyết. Hắn đứng lên, Tào Vũ bảo hắn ngồi xuống, hắn nghe lời ngồi bên cạnh ông. “Nói đi, lần này là chuyện gì?” Tào Vũ hỏi. “Hợp đồng của MA chúng ta đã ký rồi.” Bây giờ nói những lời này, hắn khó chịu đến muốn nôn. “Chú biết, rồi sao nữa?” “Thương thiệu MA bị Từ thị đăng ký trước một bước rồi, nếu trong một tháng chúng ta không giải quyết được, thì chính là trái với quy ước, sẽ phải bù vào hơn nửa Tào thị.” Hắn đem vấn đề lớn nhất nói rõ ra trước, rồi tiếp, “Tên Ngụy Húc mà chúng ta liên hệ lúc trước, hắn vậy mà lại là một thằng điệp viên hai mang, bọn chúng cố ý nói toàn bộ thông tin cho chúng ta biết, để chúng ta ký hợp đồng, sau đó lại khiến chúng ta không có cách nào thực hiện hợp đồng…” “Trước kia không phải cháu nói Ngụy Húc này không có vấn đề sao?” Hiếm khi buông tay để cho nó tự xử lý mọi chuyện, ấy vậy mà liền sinh ra vấn đề lớn như vậy. “Trước kia điều tra nói là không có vấn đề… Hơn nữa quan trọng nhất tên kia lại chính là Từ Uy!” Tào Nhất Vinh cũng rất kỳ quái, lẽ nào cả thám tử tư cũng có vấn đề. Hiện nay hắn đã thần hồn nát thần tính rồi, nhìn chú tư mặt không biến sắc, Tào Nhất Vinh hỏi, “Bây giờ chúng ta phải làm gì?” “Về nhà tìm cha chú, ông nội cháu đi, Tiểu Tam là ông ấy sắp xếp vào, nếu chúng ta biết nó có liên hệ với Từ thị, lấy chứng cứ xác thực ra, để ông cụ xem phải làm thế nào. Chúng ta chỉ là nỗ lực muốn lấy được dự án MA thôi, là vì tốt cho Tào thị, ai biết được trong chuyện này lại có cạm bẫy đang chờ đợi đâu.” Nếu mình không lãnh công được, cũng không tới phiên bọn chúng tới lãnh, đáy mắt Tào Vũ lóe lên một tia toan tính. Nghe chú tư nói vậy, Tào Nhất Vinh bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, hắn là vì Tào thị. “Cháu lập tức về nhà tìm ông.” Hắn đứng lên định đi ngay. “Đứng lại, xem dáng vẻ cháu bây giờ đi, về nhà thay quần áo.” Tào Vũ nói. “A, được!” Nói rồi hắn bước nhanh rời đi. Tào Vũ vẫn ngồi trong phòng làm việc của Tào Nhất Vinh như cũ, đối với việc Từ Uy tự mình trà trộn vào trong Tào thị, quả thực rất ngoài dự liệu, nhưng càng không ngờ là Tiểu Tam lại có loại tâm tư này, nhưng nó có thể có được cái gì từ đó nhỉ? Dù sao cũng không phải vô duyên vô cớ làm chuyện này, nếu là để có được Tào thị, thì lúc đó cũng sẽ không từ bỏ quyền thừa kế… Xem ra ông ta cần phải dành nhiều thời gian ở phương diện này hơn một chút.