“Các anh nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề dự án trước đã, qua cuộc họp này, tôi nghĩ người của đoàn khảo sát sắp đạt được thỏa thuận với Trương Kha rồi đấy.” Từ Uy chỉ ra nguy cơ lớn nhất hiện nay. “Về phần những việc khác, để chúng tôi xử lý, hai anh ra ngoài trước đi.” Lý Cương đột nhiên cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, nhưng không nghĩ sâu hơn được, chỉ gật đầu cùng Thái Điền một trước một sau ra khỏi phòng làm việc, bây giờ toàn bộ lực chú ý phải đặt trên đoàn khảo sát. “Tình huống hiện nay hình như càng lúc càng tệ rồi.” Thiết Đầu thở dài, phiền nhất chính là, về mặt này hắn hoàn toàn không giúp được gì. Tào Nhất Lâm đứng bên cạnh Từ Uy vỗ vỗ vai hắn thoải mái nói, “Chúng ta cố gắng hết sức là đủ rồi.” “Có tình huống có thể tìm biện pháp giải quyết, nếu quá thuận lợi… anh mới thấy bất an.” Từ Uy cầm tay cậu nhìn cậu, “Nhớ kỹ lời anh nói chứ, yên tâm đi!” Thiết Đầu thức thời xoay người đi, loại cảm giác này giữa hai người bọn họ hắn vẫn có chút không chịu nổi a. Có điều ngay tại thời điểm này mà bọn họ vẫn còn tâm tư kia. Hắn thở dài lắc đầu, cứ vậy hoài làm sao làm việc tốt được, lại còn ngay trong phòng làm việc nữa chứ, hắn liền quay người lại, “Tôi nói này hai người kia, tập trung vào việc công chút được không? Bây giờ chúng ta đang găp phải nguy cơ lớn, nguy cơ lớn đó! Trong có gian tế, ngoài có cường địch, cứ tiếp tục thế này không cần người khác đuổi chúng ta có thể trực tiếp biến khỏi Tào thị rồi.” Tào Nhất Lâm hơi ngượng ngùng rút tay về, “Vậy chúng ta phải làm sao?” Mặt đầy khiêm tốn hỏi Thiết Đầu. Thiết Đầu nhìn cậu há há miệng, sao hắn biết được phải làm sao, xoay mặt nhìn về phía Từ Uy, “Chúng ta phải làm sao?” “Chúng ta… chờ thôi.” Từ Uy nói. “Chờ? Chờ cái gì? Chúng ta không phải là nên tra xem ai để lộ bí mật sao?” Thiết Đầu kỳ quái, sao anh ta còn trông có vẻ bình chân như vại, không lo lắng chút nào vậy, “Có phải anh biết là ai làm không?” “Biết.” Từ Uy không phủ nhận điều này. “Ai?” Thiết Đầu vội hỏi. “Hiện giờ vẫn chưa thể nói.” Từ Uy bán một cái gút thắt mỉm cười nói. “Ở đây chỉ có ba người chúng ta có gì không thể nói? Anh nói cho bọn tôi biết, bọn tôi mới hành động cho tốt được a.” Cái này có gì mà phải giữ bí mật, Thiết Đầu liền buồn bực. “Hơn nữa Tiểu Lâm Tử cũng muốn biết, có phải không?” Hắn nhìn Tào Nhất Lâm, dùng ánh mắt nói với cậu rằng gật đầu ngay cho tôi. “Hơ, tớ cũng…” Cậu kỳ thực không tò mò lắm, nếu tiện nói, cậu tin rằng Từ Uy sẽ sớm nói cho các cậu biết. “Anh xem, cậu ấy cũng muốn biết.” Thiết Đầu trừng cậu một cái, cái này có gì mà không dám hỏi. “Ai tiết lộ bí mật hiện nay không hề quan trọng, mà là phải xem bọn Lý Cương có thể giành lại quyền chủ động trong dự án từ trong tay bọn Trương Kha hay không. Hơn nữa trong buổi họp Abigail chủ động yêu cầu Trương Kha tham gia vào, tôi nghĩ, hôm qua bọn họ đã lén đạt được thỏa thuận rồi, Lý Cương muốn ký được hợp đồng không dễ đâu.” Từ Uy nói. Thiết Đầu biết anh ta đang lảng sang chuyện khác, nhưng không thể phủ nhận gấp nhất lúc này quả thực không phải là chuyện này, có điều… “Anh để Lý Cương và Thái Điền gì kia tiếp tục theo dự án, nói cách khác hai người bọn họ khẳng định là không phải đúng không? Nếu không anh sẽ không yên tâm giao cho bọn họ. Ba người chúng ta khẳng định cũng không phải, vậy cũng chỉ có cái cô Lưu Ngọc kia thôi.” Thiết Đầu lắc đầu, “Đúng là không nhìn ra, quả nhiên độc nhất là tâm đàn bà a, đợi xong việc rồi tính sổ với cô ta sau. Mặc dù Lý Cương ngoài miệng nói chắc chắn không phải cô ta, nhưng vẫn đá cô ta ra khỏi dự án trước một bước đấy thôi, nói cách khác anh ta vẫn có hoài nghi với cô ta. Haiz… Tâm đề phòng không đủ a.” Thiết Đầu cứ vậy tự mình suy diễn, càng nói càng thấy suy nghĩ của mình là chính xác. Từ Uy cười cười không khẳng định cũng không phủ nhận. Còn Tào Nhất Lâm ngược lại nhìn ra chút đầu mối, lấy sự hiểu biết của cậu về Từ Uy, chuyện sợ rằng không đơn giản như vậy. – Thời gian đoàn khảo sát ở Trung Quốc có hạn, mấy ngày tiếp theo, mặc dù Lý Cương đã nghĩ hết biện pháp muốn giành lại quyền chủ động trong dự án, thế nhưng đoàn khảo sát đã nếm được quả ngọt Trương Kha cho, làm sao lại để cho miếng thịt bên mép trốn mất được, dưới cách nhìn của bọn họ thì dù sao cũng là ký cho công ty mình, về phần ký hợp đồng với ai thì họ chẳng hề quan tâm. Song phương tốc chiến tốc thắng thành lập thỏa thuận cơ bản, sau đó là soạn thảo hợp đồng. “Anh Trương, công ty chúng tôi ở những quốc gia khác trên thế giới bất luận là đối tác hay đại lý, nội dung hợp đồng trên cơ bản đều phần lớn như nhau, chỉ là có vài điều tôi muốn nhấn mạnh một chút, chính là sản phẩm của MA chúng tôi, tên nhãn hiệu trên các quốc gia đều giống nhau, tôi nghĩ điều này anh cũng rất rõ ràng, với các anh mà nói chắc là không thành vấn đề. Thứ hai tôi biết người trong nước xử lý hàng nhái cũng nghiêm ngặt như nước chúng tôi, nhưng có một điều, tôi hy vọng bất luận là sản phẩm cung cấp ở tiền kỳ hay sản phẩm lúc thiết lập cơ sở sản xuất tại Trung Quốc bán ra ở trung kỳ, chỉ cần là hàng hóa từ đường dây của các anh tràn ra, xin nhất định phải đảm bảo là hàng chính hãng. Cuối cùng là xin nhất định phải nghiêm ngặt dựa theo hợp đồng làm việc, một khi có bất kỳ hiện tượng vi phạm nào, thật có lỗi, tiếp theo chúng ta chỉ có thể đi theo trình tự pháp luật. Như các anh đã nói trước đó, đây là ‘trước tiểu nhân sau quân tử’. Mấy ngày nay qua lại rất vui vẻ, tôi hy vọng cái vui vẻ này vẫn có thể kéo dài đến lúc làm việc.” “Đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ làm theo hợp đồng, điều này thì xin ngài yên tâm.” Trương Kha cam đoan nói. – Hai ngày sau Tào thị tổ chức họp báo song phương chính thức ký kết hợp đồng, mà đại diện cho Tào thị vẫn là Trương Kha. Trên trang đầu báo kinh tế còn dùng một bài viết dài giảng giải về quá trình này, đồng thời tòa soạn cũng mời về một nhà kinh tế học, làm phân tích về cử động này của Tào thị có ảnh hưởng với bên trong chính công ty và biến đổi thị trường bên ngoài thế nào. Thiết Đầu ném tờ báo lên bàn. Trước chuyện này Lý Cương từng lén mấy lần tìm đến Abigail, rất hy vọng có thể có một cuộc trò chuyện chân thành với ông ta. Mấy lần trước đều bị cự tuyệt, vậy mà sau khi ký kết hợp đồng với đoàn khảo sát một đêm, ông Abigail chủ động tìm đến Lý Cương, yêu cầu được cùng ăn tối, Lý Cương dù có chút do dự nhưng vẫn nhận lời. Mặc dù mới đến không lâu, nhưng Abigail đã yêu say đắm đồ ăn Trung Quốc, lúc rảnh rỗi sẽ lên mạng tìm kiếm các loại mỹ thực đặc sắc. “Tôi nhất định phải nói, có thể sống trong thành phố có nhiều món ăn ngon đúng là một chuyện hạnh phúc.” Hôm nay Abigail tìm được một nhà nối tiếng về món ăn Quảng Đông, dù ông dùng đũa cũng rất thuần thục, nhưng nĩa vẫn có thể giúp ông thưởng thức được mỹ thực hơn. Lý Cương gật đầu, “Đúng vậy, sống trong thành phố lớn có chỗ tiện lợi của nó, đặc biệt thể hiện ở ăn ở đi lại.” “Nghe nói Tào tổng của các anh là quán quân cuộc thi đầu bếp AC năm nay?” Abigail xiên một miếng thịt, đột nhiên nhớ tới chuyện này. “Đúng vậy.” Lý Cương gật đầu. “Vậy anh có từng được nếm thử món ăn cậu ta làm chưa?” Abigail tò mò hỏi, ông thật tình khó tưởng tượng được Giám đốc phòng Marketing lại có thể là quán quân một cuộc thi đầu bếp chuyên nghiệp như vậy. “May mắn nếm qua vài lần.” Lý Cương lúc này mới chính thức nở nụ cười. “Xem vẻ mặt của anh kìa, rất ngon nhỉ?” Abigail có chút hâm mộ. “Rất được, tôi từng cố ý canh lúc gần đến giờ ăn trưa đến phòng làm việc của cậu ta để giao hồ sơ, đương nhiên cũng như nguyện được nếm thử tay nghề nấu nướng của cậu ta mấy lần, không hề khoa trương chút nào, đó là những món có cảm giác nhất, tuyệt vời nhất tôi từng ăn. Tôi nghĩ nếu Tào tổng nguyện ý bao cơm, tôi có thể không cần lấy lương ấy chứ.” Lý Cương nửa đùa nửa thật nói. “Ha ha ha, không nhìn ra đấy Lee, cậu cũng là người sẽ khom lưng vì mữ thực ư.” Abigail cười to nói. “Đôi khi tôi cũng sẽ ham muốn vật chất một chút.” Lý Cương cũng cười nói. Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau, ném chuyện dự án ra sau đầu. Đến lúc kết thúc, Abigail nói, “Nếu bàn về kết bạn mà nói, thì tôi sẽ chọn Lee, hy vọng sau này có thể tiếp tục liên lạc.” “Tất nhiên, tôi cũng thấy không bàn việc công với ông càng dễ nói chuyện hơn.” Lý Cương đồng tình gật đầu. “Thật ra, dự án này anh không lấy được, không hẳn là chuyện xấu.” Nói rồi, Abigail thần bí cười, “Thời gian không còn nhiều, tôi phải đi dọn đồ, chuẩn bị trở về thôi.” Lý Cương định lái xe đưa ông ta về khách sạn, Abigail uyển chuyển từ chối nói, “Lúc này vẫn nên gọi xe về thôi.” Hắn hiểu tình huống hiện nay, cũng không ép buộc, giúp ông ta bắt taxi, nhìn ông ta rời đi. Có điều, câu sau cùng của ông ta là có ý gì? – Sau khi tiễn bước đoàn khảo sát, nội tâm Trương Kha sung sướng đến nỗi không ngôn từ nào có thể biểu đạt được, đây xem như là lần đầu tiên hắn toàn thắng Lý Cương về ý nghĩa chân chính, mặc dù thủ đoạn không được quang minh chính đại lắm, nhưng đây là thương trường, với hắn mà nói kết cục hắn thắng là được, quá trình không quan trọng. Hắn chưa từng có mong muốn bức thiết nhìn thấy Lý Cương như lúc này, nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của anh ta. Đợi hắn trở lại công ty, quả nhiên nhìn thấy cái người đang “tâm tâm niệm niệm” kia trên hành lang, mặc dù trạng thái tinh thần anh ta không giống của một kẻ thất bại như trong tưởng tượng của mình. “Tổ trưởng Lý, lần này thật lòng cảm ơn nhé, không ngờ dự án này lại bị bọn tôi bắt được.” Trương Kha mang bộ mặt được chiều mà kinh. “Phải, cầm bản kế hoạch của chúng tôi đi đón đoàn khảo sát, nếu thất bại, quả thực là không nói nổi mà.” Trước đây hắn chỉ cảm thấy con người Trương Kha xem trọng cái lợi, không ngờ lại mặt dày đến mức này. “Ha ha, nói đến đây, không thể không nói, bản kế hoạch làm không tệ đâu. Tôi nghĩ tương lai nếu có cơ hội, tôi vẫn bằng lòng cho anh tới giúp tôi soạn bản kế hoạch đấy, dù sao thì anh hành văn cũng không tệ lắm.” “Giá của tôi cao lắm đấy.” Lý Cương cười giễu cợt, ý muốn nói hắn chỉ xứng làm một tên lính quèn thôi sao, vậy cũng phải xem anh ta có mời được hắn hay không đã. Đang cố gượng sao? Đợi đến khi cậu hai Tào triệu tập đại hội cổ đông, xem anh ta còn có thể duy trì vẻ kiêu ngạo bây giờ hay không. “Con người chung quy phải biết mình biết ta, đặt tư thế cao quá với anh mà nói không có chỗ tốt đâu.” Trương Kha kề sát vào hắn nhỏ giọng nói, ngay sau đó liền lùi thân về, “Tôi đang bận thực hiện dự án của mình phải đi trước đây, khi nào rảnh nói chuyện tiếp, à, gần đây có khả năng là tôi không có thời gian rảnh đâu.” Nói rồi, Trương Kha phách lối cười rời đi. Lý Cương siết chặt nắm tay, hít sâu xong, lại từ từ buông tay ra. Trở lại phòng làm việc, Trương Kha tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt hưởng thụ thời khắc thắng lợi này. Chuông điện thoại vang lên, hắn mở mắt ra, nhận điện thoại, “A lô.” “Lão, lão đại, không xong rồi.” Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến âm thanh hốt hoảng của Ngô Hạo. “Cái gì không xong?” Hắn phiền thằng này nhất là nói chuyện không có trọng điểm, còn phải cần hắn hỏi thêm một câu. “Thương hiệu MA bị người ta đăng ký rồi.” Ngô Hạo vội nói. “Bị người ta đăng ký rồi thì mua về đi.” Việc này còn cần hắn dạy sao! “Nhưng, nhưng mà là bị Từ Uy mua.” Ngô Hạo sắp òa khóc, rõ ràng tất cả đều rất thuận lợi mà. “Ai là Từ Uy?” Trương Kha đột nhiên cảm thấy cái tên này hơi quen quen. “Người cầm quyền tập đoàn tài chính Từ thị hiện nay.” Ngô Hạo run giọng nói.