Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh
Chương 57 : Uy hiếp
Mọi người không hẹn đều cùng nhìn về phía Từ Uy.
“Ăn nhiều thức ăn một chút, mấy ngày nay chưa được ăn một bữa cơm ngon lành, những chuyện khác đợi lát hẵng nói.” Từ Uy gắp món Tào Nhất Lâm thích bỏ vào trong chén cậu.
“Ừm.” Tào Nhất Lâm cũng không phải là người tò mò lắm, mặc dù có liên quan đến mình, nhưng nếu Từ Uy đã nói vậy, thì cơm nước xong hẵng nói.
Sau đó bầu không khí trên bàn ăn cũng chỉ nghiêm trang một chốc, lập tức lại bị Chu Tiểu Hi nói chuyện trên trời dưới biển dẫn đến một trận cười.
Dùng bữa xong, tất cả mọi người thức thời ra về sớm.
Tào Nhất Lâm dọn dẹp xong, gọt trái cây để lên bàn trà, ngồi trên sô pha, cùng Từ Uy xem thời sự.
“Hôm trước nhà họ Tào có một bữa tiệc, Tào lão gia tử tuyên bố khôi phục quyền thừa kế của em.” Từ Uy đang xem TV đột nhiên lên tiếng.
“Hả…” Tào Nhất Lâm giật mình, sao lại bỗng dưng…
“Chẳng qua là có một điều kiện, muốn em trong vòng một tháng đến Tào thị báo danh.” Từ Uy nói tiếp.
“… Em bây giờ rất tốt… Không muốn trở về.” Tào Nhất Lâm thì thầm nói.
Từ Uy cầm tay Tào Nhất Lâm, “Hiện tại nội bộ nhà họ Tào phân hoá càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên Tào lão gia tử mới muốn gọi em về.” Tâm tư của Tào lão gia tử hắn có thể đoán được, nhưng chỉ cần Tào Nhất Lâm không đồng ý, Tào lão gia tử cũng không thể đến bắt người đi được.
“Nhưng mà… em không hiểu mấy thứ kia, gọi về cũng không có ích gì, em chỉ biết nấu ăn…”
“Em quyết định thế nào anh cũng đều ủng hộ, không muốn về thì không về.” Từ Uy cũng không để ý lắm.
Vốn là chuyện này đã nói qua xem như xong, Từ Uy và Tào Nhất Lâm chưa từng để trong lòng, đến tận khi Tào quản gia gọi điện tới Từ phủ. Nghe điện thoại là Lý Thư Vệ, nội dung cuộc gọi rất trực tiếp, rất mạnh mẽ.
“Xin chào, đây là Từ phủ…” Lý Thư Vệ gần đây hiếm khi được nhận điện thoại, lời dạo đầu hoa lệ còn chưa bắt đầu, đã bị người ta cướp lời.
“Xin chào, đây là Tào phủ, tôi là quản gia nhà họ Tào, xin hỏi tam thiếu gia Tào Nhất Lâm có ở đấy không?” Đối phương phi thường khách khí nói.
“Tào Nhất Lâm? Tam thiếu gia?” Thằng nhóc kia từ lúc nào đổi thành thiếu gia rồi?
“Vâng, xin hỏi cậu ấy có ở đó không?”
“Hơ, bây giờ không có ở đây, xin hỏi có cần nhắn lại không?”
“Được, xin hãy nhắn lại với tam thiếu gia, Tào lão gia tử nói, nếu cậu ấy không trở về Tào thị, thì trong nhà sẽ chuẩn bị dẫn phu nhân về. Vậy thôi, cảm phiền.”
“Được, tôi nhất định sẽ nhắn lại.”
Nội dung cuộc nói chuyện này, Lý Thư Vệ truyền đạt lại cho Từ Uy đầu tiên.
“… Ừ, tôi biết rồi.” Ngắt máy, Từ Uy mím môi, hắn không ngờ Tào lão gia tử còn giữ con bài này. Có điều nói đúng là hắn đã đánh giá thấp sự kiên trì của Tào lão gia tử.
Nhưng nhìn vào tình hình nhà họ Tào hiện nay, trái lại cũng không kỳ quái. Anh hai Tào Vinh và anh ba Tào Hiên của Tào Nhất Lâm tranh đoạt vị trí người thừa kế đã đến hồi quyết liệt, hai phe đều rất nỗ lực, có điều không phải nỗ lực tiến tới, mà là nỗ lực bôi đen lẫn nhau, khiến cho toàn bộ hệ thống tập đoàn bắt đầu xảy ra vấn đề. Tào thị lại là một tập đoàn gia đình trị lâu đời, rất nhiều cơ chế đều đã lỗi thời, hơn nữa nội bộ Tào thị có nhiều công nhân có quan hệ thông gia, những mối quan hệ lợi ích đan xen giữa họ như dây mơ rễ má, động một sợi đều có thể liên hệ đến toàn bộ, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, Tào thị chỉ còn nước phải mai nhập vào lịch sử, trở thành quá khứ.
Tào lão tiên sinh dù sao cũng đã lặn lộn nhiều năm trên thương trường, đối với xu thế phát triển của tập đoàn, ít nhiều vẫn còn có thể nhận biết, phải thay đổi thế cục trước mắt cũng là điều nên làm. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, giải đấu AC đối với thành phố A mà nói là một sự kiện rất lớn, các báo đài đều đưa tin, hơn nữa Tào Nhất Lâm và tuyển thủ Nhật Bản Yamaguchi song song đoạt giải quán quân, mấy ngày nay các tờ báo đều đưa chuyện này lên làm đầu đề, người nhà họ Tào không thể không biết tí gì, vậy thì Tào lão tiên sinh không nên để Tào Nhất Lâm trở về Tào thị mới đúng, thậm chí nhìn vào việc muốn uy hiếp cậu, không thể nói là không có điều kỳ quái, lẽ nào…
“Hôm nay bận rộn, không đi thăm bác gái với em được, thế nào, bà có khoẻ không?” Từ Uy thấy Tào Nhất Lâm hài lòng ôm cúp về.
“Vâng, tình trạng của mẹ hôm nay tốt lắm, chắc là đã quen với hoàn cảnh yên tĩnh trong viện điều dưỡng, hôm nay mẹ nói với em rất nhiều, em kể với mẹ chuyện mình giật giải, thấy bà cũng rất vui vẻ, bà cười với em rất lâu.” Nhớ lại nụ cười của mẹ Tào ngày hôm nay, Tào Nhất Lâm cảm thấy rất cao hứng.
“Ừ, lần sau sẽ đi thăm bác gái với em. Đúng rồi, lúc nãy nhà họ Tào có người gọi điện tới…” Từ Uy cho rằng chuyện này vẫn nên cho cậu biết càng sớm càng tốt.
“Chuyện gì? Vẫn là gọi em về sao?” Tào Nhất Lâm nghĩ đến việc phải trở về liền có chút “sởn gai ốc”.
Từ Uy gật đầu, “Mặc dù trước đó anh có thay em trả lời, nhưng Tào lão gia tử nói nếu em không quay về, thì sẽ đón bác gái trở lại đó.”
“Hả… Không được, mẹ em không thể trở về, mẹ chỉ vừa tốt lên một chút thôi, không thể…” Tào Nhất Lâm chỉ biết không thể để mẹ Tào quay lại nơi đó nữa.
“Đừng hoảng hốt, cũng không nói bác gái nhất định phải trở lại.” Từ Uy an ủi cậu.
“Đúng rồi, chỉ cần em quay lại thì mẹ sẽ không bị đón về.” Nghe Từ Uy nhắc nhở cậu mới nhớ đến điều kiện này.
Từ Uy trong lòng thở dài, xem ra người yêu mình không ý thức được trước mắt cậu có một bờ vai có thể dựa vào.
“Thật ra…” Từ Uy vừa định nói vẫn còn biện pháp khác.
“Cứ quyết định vậy đi.” Dường như hạ quyết tâm rất lớn, Tào Nhất Lâm nói xong, liền ôm cúp đi về phòng. Từ Uy rốt cuộc không chen vào được. Có điều quên đi, nếu Tào Nhất Lâm đã quyết định, thì hắn tôn trọng cậu, mặc dù chuyện này hắn có thể trực tiếp giải quyết hết giúp cậu.
–
Vừa nghĩ xuôi, Tào Nhất Lâm đã làm xong “chuẩn bị toàn diện”, hai ngày sau trở về nhà họ Tào.
“Tam thiếu gia, cậu đã về.” Tào quản gia yêu thương nhìn Tào Nhất Lâm.
“Chú Tào, cháu mang cho chú ít canh bổ tự làm, lát chú đem cho cô Tào uống nhé…” Quãng thời gian Tào Nhất Lâm ở trong nhà họ Tào, quan tâm đến cậu và mẹ Tào chỉ có chú Tào, cậu có thể luyện tập trong phòng bếp cũng là nhờ có chú Tào. Cho nên đối với chú Tào, Tào Nhất Lâm vẫn luôn rất cảm kích.
Chú Tào nhận lấy canh, trong cả nhà họ Tào chỉ có vị tam thiếu gia này là người biết quan tâm, thật ra có thể rời khỏi nhà họ Tào với cậu mà nói cũng không hẳn là chuyện không tốt, nhưng lão gia tử lại nhất định bắt cậu quay lại vũng nước đục này, người có tính cách đơn giản như tam thiếu gia, thật không thích hợp ở lại nhà họ Tào…
“Cảm ơn tam thiếu gia. Lão gia đang có khách trong thư phòng, cậu ngồi đợi trước đã.” Chú Tào dẫn cậu đến gian phòng bên cạnh, “Tam thiếu gia muốn uống gì không?”
“Ừm, nước lọc là được rồi.”
Tào Nhất Lâm nhận lấy ly nước chú Tào đưa qua, “Chú Tào, chú cứ làm việc đi, không cần ở chỗ này với cháu đâu.”
“Được rồi, tôi đi trước, đợi lão gia ra ngoài tôi sẽ nói cậu, có việc gì cứ gọi nhé.” Chú Tào nói rồi đi xử lý chuyện khác.
Mặc dù nơi này là nhà mình, nhưng Tào Nhất Lâm trừ phòng mình ra thì nơi quen thuộc nhất cũng chỉ có phòng bếp. Một mình cậu ở nơi đây, cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Lâm tiên sinh, những việc sau này phải phiền anh rồi.” Tào lão gia tử vỗ vỗ vai một người thanh niên, tự mình đưa hắn ra cửa. Xoay người lại liền thấy Tào Nhất Lâm.
Tào Nhất Lâm vội đứng lên, “…Ông nội.”
Tào lão gia tử thu lại nụ cười, “Đi theo ta.”
Tào lão gia tử dẫn Tào Nhất Lâm vào thư phòng, lấy ra một cái tẩu, “Gần đây có khoẻ không?”
“Dạ.” Tào Nhất Lâm gật đầu.
“Nghe nói cháu được giải quán quân cuộc thi AC gì đó phải không?”
“Dạ.” Tào Nhất Lâm lại gật đầu.
“Đừng cứ mãi chơi đùa những việc không đâu nữa. Hồi đại học chắc cháu đã học qua ngành kinh doanh?”
“Dạ… Một chút.” Có dự lớp.
Tào lão gia tử gật đầu, “Vậy cháu chuẩn bị một chút, tuần sau đến Tào thị báo cáo, đến tổ bốn phòng thị trường trước, cho cháu một tổ, biểu hiện tốt một chút đi.”
“Được.” Tào Nhất Lâm miệng đáp ứng, sau đó lấy tài liệu trong phong bì ra. “Nhưng ông phải kí vào cái này…”
Tào lão gia tử nhận lấy, đại khái lật xem nội dung, càng xem đầu mày càng nhíu chặt. “Đây là cái gì?”
“Thoả thuận…” Không lẽ ông nội bị lão thị, cậu cân nhắc chút nếu không thì đọc cho ông nghe…
Tào lão gia tử mở to hai mắt nhìn, hai chữ thoả thuận lớn như vậy ông vẫn nhìn thấy. “Ta biết đây là thoả thuận…”
Ngay sau đó liền thấy Tào Nhất Lâm bày ra vẻ mặt “biết rồi còn hỏi”, ông bị “khinh bỉ”… sao? Tào lão gia tử đầu tiên là phẫn nộ, nhưng tức thì bình tĩnh lại. Nếu Tào Nhất Lâm thật sự là một trái hồng mềm, mặc ông nhào nặn, thì đó mới là điều làm ông lo lắng.
“Được, bắt ta ký tên cũng được, chỉ cần cháu có thể làm cho doanh thu của tổ bốn tăng 10%, ta sẽ đồng ý.” Tào lão gia tử cũng ra điều kiện của bản thân.
“Được.” Nói rồi, Tào Nhất Lâm trực tiếp lấy bút ra, soạt soạt viết lên tờ thoả thuận một hàng chữ. Sau đó lật tới trang cuối cùng dứt khoát ký tên mình lên, rồi đưa cho Tào lão gia tử. “Ký tên đi.”
Lúc này Tào lão gia tử đột nhiên dâng lên một cảm giác mọi chuyện không còn nằm trong phạm vi nắm giữ của mình, xem ra, đứa cháu này vẫn có quyết đoán, ông cảm thấy nhận thức của mình với Tào Nhất Lâm càng gần hơn một bước, nếu cháu trai có thể tháo vát như thế, ông cũng không cần phải dông dài nữa. Xác nhận nội dung trong thoả thuận, Tào lão gia tử cũng dứt khoát ký tên. Hiện tại chỉ cần có thể đưa cậu tới công ty, những việc khác cứ xem biểu hiện của cậu rồi từ từ tính…
Tào Nhất Lâm mang theo thoả thuận về nhà, Từ Uy đang ngồi trong bình phong bên cửa sổ sát đất thủy tinh trong phòng khách dùng máy tính, thấy cậu về. “Thế nào?”
“Ừm, chuẩn bị xong hết rồi. Ông nội cũng ký tên rất dứt khoát.” Tào Nhất Lâm quơ quơ phong bì giấy trong tay.
“Điều kiện là gì?” Từ Uy từ trong cách gian đi tới, bản thoả thuận kia là hắn lập ra giúp Tào Nhất Lâm. Đương nhiên cũng là để dứt khoát tránh khỏi những phiền phức sau này.
“Ông nói muốn em phải làm doanh thu của tổ bốn phòng thị trường tăng 10%.”
“Tổ bốn phòng thị trường?” Từ Uy không khỏi nhướn mày, xem ra Tào lão đúng thật là để mắt đến Tào Nhất Lâm.
” A Uy…” Tào Nhất Lâm đột nhiên yếu ớt gọi hắn.
“Ừ?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tào Nhất Lâm, hắn biết cậu không yên tâm. “Có phải em đang sợ rằng mình không làm được đúng không?”
Tào Nhất Lâm gật đầu, “Em chỉ từng dự thính qua mấy tiết học buổi sáng thôi, hơn nữa cái người ngoại quốc kia toàn giảng bài bằng tiếng Anh, nghe hết nửa tiết là em ngủ mất tiêu rồi, mấy việc kinh doanh em hoàn toàn không hiểu…”
“Không phải có anh ở đây sao, có anh ở sau thúc đẩy em còn sợ cái gì?”
“Nhưng không phải anh cũng bận lắm sao? Có thể nào làm trễ nãi anh không?”
“Không đâu. Anh nghĩ em đã là quản lý của tổ bốn, vậy thì dẫn theo trợ lý cũng là bình thường nhỉ.” Từ Uy ngồi trên sô pha.
“A, anh muốn tới đó với em sao?” Tào Nhất Lâm đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. “Nhưng mà bọn họ biết anh mà, như vậy sẽ thêm phiền phức cho anh đi?”
“Phải biết rằng một người mà thay đổi kiểu tóc quần áo, che giấu thêm một chút nữa thì cũng sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện đâu.” Hắn ngược lại lo lắng phải bỏ con thỏ trắng Tào Nhất Lâm này vào trong rừng rậm, đơn độc đối mặt với đám dã thú kia. Mặc dù hắn cũng đã nghĩ nếu có vấn đề có thể để Tào Nhất Lâm tối về thương lượng với hắn, nhưng trên thương trường có rất nhiều tin tức phải nắm lấy ngay từ lúc đầu. Đợi đến tối nhiều chuyện đều sẽ không kịp nữa.
Vì vậy để mọi chuyện được đảm bảo nhất chính là theo sát cậu, đến mức “không một kẽ hở”. Có điều đầu tiên, ngày mai phải đến chỗ Franky đổi một kiểu tóc đã.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
416 chương
217 chương
53 chương
23 chương