Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh
Chương 39 : Kình địch
“Ờ…” Tào Nhất Lâm thu lại tầm nhìn, theo Thiết Đầu đi đến khu B.
Trong sân đấu ở khu B, được xếp hơn một trăm chiếc bàn dài ngay ngắn, chỉ nhìn sơ qua đã thấy rất hoành tráng.
Bên cạnh sân đấu có hai khu vực tách riêng ra để dành cho ký giả và khán giả.
“Của cậu nè, đây là tạp dề và mũ, cặp thì để tớ giữ cho.” Thiết Đầu đưa đồ cho cậu, không cho cậu mang cặp công văn vào nơi thi đấu, nào có đầu bếp dùng cặp công văn đâu cơ chứ.
“Ừ.” Mặc vào xong, Tào Nhất Lâm nói, “Vậy tớ vào đây.”
“Ừ, cố lên! Nếu vào được vòng bán kết, tớ sẽ cho cậu máy chơi game của tớ.” Thiết Đầu bày ra dáng vẻ không nỡ từ bỏ vật yêu thích.
Máy chơi game? “Hở, à…” Biết Thiết Đầu là có ý tốt, mặc dù cậu không thích chơi game lắm, nhưng Tào Nhất Lâm vẫn gật đầu một cái, sau đó chiếu theo số thứ tự trên thẻ tìm được vị trí của mình.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn mười phút nữa.
“Xin các tuyển thủ dự thi chú ý, giải đấu sắp bắt đầu. Tôi nghĩ rằng rất nhiều người cũng giống tôi là lần đầu tiên tham gia giải đấu này, đương nhiên là tôi lần đầu tiên tham gia dẫn chương trình, còn mọi người là lần đầu tiên dự thi, xin hãy đem tấm lòng sùng bái mỹ thực mà chúng ta hằng ôm ấp ra để chế tác và thưởng thức, thường hay nói… (mười phút sau) Tiếp theo xin được để cho Honda Matagasakai tiên sinh tuyên bố chủ đề trận thi đấu này.” Lời nói đầu của người dẫn chương trình còn dài dòng hơn cả Đường Tăng, niệm đến nỗi đông đảo tuyển thủ dưới đài ngáp liên tục, đương nhiên chịu tội không chỉ có bọn họ, còn có anh phiên dịch đáng thương sau hậu trường.
Ngay sau đó một vị lão nhân người Nhật được tiểu thư lễ nghi mời lên đài, cầm micro dùng loại ngôn ngữ giao thoa giữa tiếng Nhật và tiếng Trung ngắn gọn phát biểu, ba chữ: “Ngư, daishi.”(*)
(*) Nguyên văn 待屎, nghe nói là một trợ từ mà người Nhật hay dùng ở cuối câu.
Phiên dịch viên bị kiểu “Trung Nhật kết hợp” này chấn động, đến nỗi nhất thời quên luôn cả phiên dịch.
Nhiều khán giả và ký giả Trung Quốc cũng không may mắn tránh khỏi. Vì vậy trong đại sảnh liền xuất hiện ba giây im lặng.
“Phụt.” Tiếng cười phì này lúc bấy giờ vang lên rất dị thường đột ngột và… “không hài hoà”, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
Tào Nhất Lâm cúi đầu lén cười, lão gia gia này thật là hài hước, cười xong vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đang nhìn mình.
“Hơ…” Tào Nhất Lâm đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhe răng cười, chặn lại toàn bộ từng ánh mắt thăm dò.
Người dẫn chương trình lúc này mới có phản ứng, “Hơ… Cảm ơn Honda Matagasakai tiên sinh, vậy thì xin mời các tuyển thủ bắt đầu.”
Chủ đề này, ngoại trừ tuyển thủ Trung Quốc ra thì toàn bộ các tuyển thủ khác đều phải thắc mắc, dù là người Nhật cũng không tránh khỏi, bởi vì bọn họ chỉ nghe hiểu phần “daishi”, nhưng đằng trước “daishi” là cái gì?
Vì vậy trong sảnh lại xuất hiện một hình ảnh “không hài hoà”, trong sảnh chỉ có tuyển thủ Trung Quốc là xông về phía khu hải sản chọn nguyên liệu. Những tuyển thủ khác trễ mất mười lăm giây. Sau khi kết thúc trận đấu, chuyện này đã được đưa tin với tiêu đề: Phiên dịch viên của giải đấu AC mang lòng yêu nước sâu đậm! Mặc dù không nói rõ, nhưng từng chữ đều là ám chỉ tuyển thủ Trung Quốc có thể chọn nguyên liệu sớm hơn những tuyển thủ khác, chủ yếu công thần chính là nhóm phiên dịch viên, những “anh hùng ái quốc vô danh” kia. Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Mười phút trôi qua, mọi người trên cơ bản đều đã chọn xong nguyên liệu sống, trở lại vị trí bắt đầu xử lý chế biến.
“Ủa? Chị Trương, vị trí kia sao lại không có ai? Không phải là bỏ cuộc rồi chứ.” Tiêu Qua nhìn các đầu bếp bận rộn trên sân đấu, lại phát hiện trong góc hội trường có một vị trí bỏ trống.
Trương Linh nhìn theo hướng Tiêu Qua chỉ, số B121 đúng là thực sự không có ai.
Bèn lật tư liệu tuyển thủ dự thi trong tay ra, “Số B121… Thấy rồi, Yamaguchi Miyahira, là một người Nhật.” Cái tên này… nghe có vẻ lạ. Có điều trong mắt cô tất cả những cái tên Nhật đều nghe rất lạ, chủ yếu là quá khó nhớ. Tựa như có người cảm thấy tên của người Âu Mỹ đều từa tựa như nhau vậy.
“Không lẽ máy bay bị trễ giờ?” Tiêu Qua không suy nghĩ đoán.
Bốp! “Ai lại lên máy bay cùng ngày với trận đấu chứ.” Trương Linh đập lên đầu hắn. Sau đó sờ cằm nói, “Người Nhật lại bỏ cuộc, ngạc nhiên thật.” Lấy kinh nghiệm xem phim Nhật tích luỹ tháng ngày trong nhiều năm qua tổng kết lại mà nói, Nhật Bản Đại Hoà (*) không thể nào là một dân tộc bỏ chạy trước cuộc chiến được.
(*) Người Đại Hoà, 大和, hay còn gọi là người Yamato, là dân tộc chủ yếu, chiếm 99.9% cả nước Nhật. Ngoài ra còn có người Ainu (Ái Nữ), người Ryukyu (Lưu Cầu), người Triều Tiên và người Trung Hoa.
Lại mười phút nữa trôi qua, trên sân đấu bắt đầu tản ra các loại hương vị.
“Thơm quá đi…” Yamaguchi Miyahira đang nằm ngủ dưới đất thì bị một trận mùi cá gọi dậy từ trong mộng, mùi hương giống như mùi xịt phòng trong nhà vệ sinh vậy. Ngoại trừ công dụng trừ mùi hôi, (thiếu một vế), trận đấu năm nay sẽ rất thú vị đây.
Yamaguchi Miyahira đột nhiên đứng dậy, làm cho tuyển thủ sau lưng hắn bị doạ giật mình.
Dưới đất sao lại có người chứ, gã còn tưởng người phía trước đã bỏ cuộc rồi.
Yamaguchi phủi phủi bụi trên quần, chậm rãi đi tới bồn nước rửa tay, sau đó lại chậm rãi đi tới khu nguyên liệu chọn đồ. Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, “Lớn lên không tồi, thực sự là muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn hình dáng có hình dáng, ăn vào khẳng định ngon miệng tươi non, mày đi… Cải xanh có thể lớn được như mày thế này cũng không dễ dàng, nếu không ai muốn mày, được rồi, vậy thì tao nhận mày…”
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại không khéo để những tuyển thủ Nhật Bản cách đó không xa nghe được, khóe miệng và khóe mắt trên mặt dùng một góc lớn quỷ dị co giật nỗ lực khiến hai đường thẳng tạo thành một góc chín mươi độ. Đây là người được khen là “Tương lai sáng tạo giới ẩm thực Nhật Bản” đó sao?
Đương khi Yamaguchi trở lại vị trí, đã là mười phút sau. Cứ lê lê lết lết như vậy, hắn toàn bộ quá trình trong mắt người khác, ngoại trừ chậm chạp ra thì chỉ có chậm chạp.
“Người kia… vẫn luôn ở đó à?” Tiêu Qua nhìn cái người đột ngột xuất hiện kia.
“…” Trương Linh cũng không ngờ ở chỗ đó lại có người, “bốp” một cái đánh xuống đầu Tiêu Qua, “Từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ cậu có thấy người nào đi vào không?” Tiêu Qua xoa đầu đáng thương lắc đầu.
“Cho nên nhất định là đã ở đây từ sớm rồi. Có điều… nếu đa tới từ sớm, sao lúc này mới bắt đầu, trận đấu đã qua nửa thời gian rồi?” Phương pháp làm cá thì cứ vậy, hơn một trăm tuyển thủ, có bị trùng lặp cũng không kỳ lạ, thế nhưng để giám khảo nếm càng sớm càng có ưu thế chứ, dẫu sao thì Trương Linh lần thứ hai nhìn về phía cái tên đó, Yamaguchi Miyahira… Yamaguchi? Chẳng lẽ là…
Trương Linh lấy di động ra lên mạng, nhập vào Yamaguchi Miyahira.
Là hắn…
Không quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh, Yamaguchi thong thả ung dung băm chặt từng dao, đột nhiên dừng động tác hít sâu, “Cái mùi này…” Nếu như vừa nãy ngửi thấy là xịt phòng mùi hoa nhài, vậy thì lần này ngửi thấy chính là mùi hoa hồng. Yamaguchi nhìn về phương hướng mùi hướng bay tới. Ngó bên trái một chút, ngó bên phải một chút… Kết luận là: Quá nhiều người, mấy cái mùi tào lao cũng rất nhiều. Có điều đợi một hồi sẽ biết thôi.
Yamaguchi tâm tình sung sướng khẽ cười hì hì, tiếp tục công việc trên tay. Thật là thú vị!
–
Ứng phó với ban tổ chức xong, Từ Uy rốt cục cũng rút ra được thời gian đến khu B, xem tình hình thi đấu của Tào Nhất Lâm.
Nói ra không nên hiểu lầm, ứng phó với ban tổ chức trọng điểm cũng không phải là hối lộ. Sân đấu này là do nhà họ Từ vì để giải đấu AC được thuận lợi tiến hành tại thành phố A mà kiến tạo cung cấp. Cho nên có vài việc xã giao vẫn phải làm một chút.
Từ Uy nhìn quanh toàn bộ sân đấu, rất dễ tìm được người hắn muốn tìm, có người nói đàn ông lúc chăm chú có sức quyến rũ nhất, cho dù đang mặc tạp dề, bóc vỏ tỏi vẫn không làm ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Nhìn chung các tuyển thủ dự thi năm nay, có rất nhiều gương mặt mới. Ủa? Người kia…
“Anh đi đâu về vậy?” Thiết Đầu mời từ toilet trở về vừa vặn nhìn thấy Từ Uy đang đứng ở ngưỡng cửa, vỗ lên vai hắn.
Từ Uy quay đầu lại thấy là hắn, “À, vừa gặp mấy người quen, hàn huyên một lúc.”
“À, tôi có giữ chỗ cho anh rồi đó, qua ngồi đi.” Dù sao cũng là ông chủ của Tào Nhất Lâm, chút xã giao vẫn là cần thiết.
“Ừ.” Từ Uy cũng không từ chối, theo Thiết Đầu ngồi vào khu khán giả.
Ở chỗ ngồi của giám khảo khu B, Honda Matagasakai của Nhật Bản, Kim Ji Geum của Hàn quốc và Thi Viêm của Hương Cảng xếp thành một hàng, nhìn tuyển thủ dự thi dưới đài. Ba người dùng tiếng Anh lưu loát trao đổi.
“Matagasakai, cái câu Trung Nhật kết hợp kia của ông thật đúng là kiệt tác.” Nhớ lại phản ứng của mọi người ban nãy Thi Viêm không khống chế được cong khoé miệng.
“Tôi đây gọi là nhập gia tùy tục.” Honda mặt dày nguỵ biện. Mệt ông còn đặc biệt xin Thi Viêm dạy mình cách phát âm tiếng Trung, lúc nói lại theo thói quen thêm “daishi”, ngẫm lại ông cũng tự thấy xấu hổ. Biết sớm thì dùng tiếng Anh cho rồi.
“Ha ha…” Thi Viêm cười cười không trêu ông nữa. Nhìn các tuyển thủ dưới đài nói, “Năm nay có rất nhiều người mới.”
“Ừ, hơn nữa còn có xu hướng trẻ hoá, Tào Nhất Lâm kia, vậy mà mới có hai mươi mốt tuổi. Có phải chúng ta đều đã già rồi không?” Honda cảm khái nói, lúc ông hai mươi mốt tuổi còn đang theo sư phụ làm việc vặt.
“Nhóm đầu bếp này, tuổi trẻ cũng không phải là một ưu thế.” Kim Ji Geum mặt mày nghiêm túc nói.
“Mặc dù rượu Mao Đài Trung Quốc là trữ càng lâu càng thơm, nhưng rượu nho còn phải xem niên đại.” Bất kỳ một người đầu bếp nào có thể xuất hiện ở nơi này ông đều sẽ không khinh thường, nhất là người tên Tào Nhất Lâm này. Honda nhớ lại trong buổi họp ban giám khảo rút thăm quyết định khu vực phụ trách trước trận đấu, Charlie đã kéo tay áo ông kiên quyết muốn ông cùng ông ta lén tráo đổi. Hỏi nguyên nhân, thì lão già kia vậy mà lại nói: “Bởi vì Tào Nhất Lâm ở khu B, chúng ta đổi đi, đổi đi…” Lời này quả thực rất giống lý do ông ta có thể nói ra, thế nhưng chương trình giải đấu cũng không thể xem nhẹ, cho nên đổi khu là không thể nào. Nhưng người có thể được lão già kia mong đợi như vậy ông cũng rất tò mò.
“Thằng nhóc Yamaguchi vẫn cứ tùy hứng như vậy.” Nhìn Yamaguchi Miyahira lúc này mới bắt đầu chọn nguyên liệu, Thi Viêm liếc Honda một cái, đúng là dạng người gì thì dạy ra dạng học trò đó.
Honda mặt không đổi sắc mắt không nghiêng, coi như không nghe thấy Thi Viêm nói gì. “Quán quân AC hai năm không công, nói không chừng năm nay sẽ bị người khác bê cúp đi mất.”
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
416 chương
217 chương
53 chương
23 chương