Hai mắt bảo bảo lập tức sáng rực. Thằng bé cũng muốn đi gặp người này, muốn xem thử cô ta có gì để so sánh với Hạ Nghiên. Bây giờ thật tốt quá, có cơ hội rồi. "Có cần chuẩn bị đạo cụ không ạ?" "Kĩ năng mồm miệng của cha con mình rất tuyệt. Đảm bảo 2,3 câu có thể K.O cô ta, cần gì đạo cụ." ... Hạ Nghiên đi trên đường một cách ung dung, thong thả mà không biết hai kẻ nào đó ở nhà đã chuồn đi gây rối trật tự an ninh. Trên đường đi, cô nhìn thấy mấy cặp đôi trẻ đang tay trong tay, sát cánh với nhau mà đi. Hạ Nghiên bất chợt dừng lại, trong lòng đột nhiên nổi lên một thứ tình cảm vô danh. Đại não bỗng dưng xuất hiện hình ảnh của hắn. Cô giật mình. Con mẹ nó! Ban ngày ban mặt lại đi nhớ nhung hắn. Cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Hạ Nghiên lắc đầu, lại tiếp tục bước đi. "Hạ Nghiên..." Cô giật mình, quay đầu lại nhưng nào có thấy ai. Hơn nữa...!giọng nói ban nãy có rất quen thuộc. "Ừ...!điên mất rồi...!điên vì yêu em..." "Hạ Nghiên...!tôi sẽ không từ bỏ em..." "...!Trừ phi tôi chết!" Lần này, Hạ Nghiên thật sự hoảng loạn. Trong đầu hiện lên 7749 câu hỏi vì sao. Tại sao giọng nói của hắn lại xuất hiện trong đầu cô? Không lẽ...!hắn ám cô mất rồi. Trong suốt quãng đường, Hạ Nghiên cẩn thận suy nghĩ về mối quan hệ, về tình cảm giữa hắn và cô. Mỗi lần nghĩ đến hắn, nghĩ đến nụ cười, khuôn mặt, giọng nói của hắn, trong lòng cô lại rạo rực một niềm vui khó tả, một cảm xúc lâng lâng. Hạ Nghiên lắc đầu, hít thở thật sâu, cố gắng ngăn chặn cỗ cảm xúc ấy. Cô tăng cước bộ đi đến siêu thị gần nhà. ... "Papa, nhà cô ta ở đây sao?" Bảo bảo được hắn bế, nghiêng đầu hỏi. Hắn không nói, gật đầu một cái. Nhà Lạc Ninh chính xác là ở đây. Hắn không đến đây lần nào nên cũng cảm thấy lạ lẫm. Lạc Ninh không có nhà, xem ra hôm nay không gặp được rồi. "Papa gọi thử đi, biết đâu cô ta sẽ trở về." "Ừ." ...! Lạc Ninh đang đi dạo cùng với ông hắn, nhận được cuộc điện thoại của hắn thì sửng sốt. Phải biết, 4 năm qua, hắn chưa từng chủ động liên lạc với cô ấy. "Ông, con..." "Đi đi. Thằng bé gọi con, có lẽ là hồi tâm chuyển ý rồi." "Vâng." Lạc Ninh nở một nụ cười đầy xán lạn, lễ phép chào ông hắn rồi rời đi. Ông hắn đứng một mình trên đường, thở dài rồi đi tiếp. Hôm nay ông định cùng Lạc Ninh đi dạo phố nên nào có mang theo vệ sĩ đi cùng. ...! Vừa đi vừa suy nghĩ, Hạ Nghiên đi thực chậm, đi mãi mà chẳng thấy siêu thị đâu. "Cướp! Có cướp!" Một tiếng hét chói tai vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hạ Nghiên. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy tên cướp đang chạy, trên tay cầm dao sắc, lao nhanh về phía trước. Dòng người đi đường bỗng chốc hoảng loạn, chen lấn xô đẩy. Thế quái nào Hạ Nghiên lại thấy ông hắn đứng trong đám đông, còn bị đẩy về phía tên cướp. Trong lòng cô chấn kinh, hốt hoảng chạy lại. Mặc dù có ác cảm, nhưng cũng là mạng người, cô không thể làm lơ được. ...! "Con mẹ nó! Ông già, tránh ra!" Ông hắn bất ngờ trước tình huống này. Vì là người già, đi lại thật sự có chút khó khăn. Trong tình huống này lại càng khó hơn. "Mẹ nó! Không tránh vậy thì chết đi!" Tên cướp lao đến, rống giận một tiếng, vung một đường dao sắc. *Bốp* *Keng!* Con dao trong tay rơi xuống đất, tên cướp nhìn Hạ Nghiên đầy tức giận, hùng hổ lao đến. Cô hừ lạnh, trực tiếp hạ một đòn vào bụng khiến hắn bất tỉnh nhân sự. ...! "Ông không sao chứ?" Mãi đến khi mọi người dần tản ra, Hạ Nghiên mới lên tiếng hỏi. "Hừ, đừng cho rằng cứu tôi thì tôi sẽ thích cô." "Cháu cũng không cần ông thích cháu. Vì cháu không thích ông." "Cô..." "Nhưng mà..." Hạ Nghiên cắt ngang, cố gắng kéo dài lời nói, ánh mắt loé lên ý cười. Tư Đồ Duật, anh từng hỏi em có thích anh không? Em...!có lẽ có câu trả lời rồi. "Cháu yêu cháu trai ông. Vì thế, trừ phi cháu chết, cháu cũng sẽ không từ bỏ." Hạ Nghiên cứng rắn buông lời. Cô nở một nụ cười xán lạn, thần thái mười phần ngông cuồng. Hắn từng nói sẽ không từ bỏ cô trừ phi hắn chết. Cô cũng đã tuyên bố không từ bỏ hắn cho đến khi trút hơi thở cuối cùng!.