Trừ Em Ra Còn Có Ai
Chương 6
Tôi đã từng gặp gỡ tình yêu, từng thưởng thức ngọt bùi cay đắng trong tình yêu, tôi cho rằng, tình yêu thật sự chỉ có vẻn vẹn một lần, mất đi, thì đời này chính là như vậy.
Nhưng mà tôi lại gặp gỡ một người đàn ông, anh ấy tốt đến, tôi không cách nào dùng ngôn ngữ để nói hết, nhờ anh ấy, mà trái tim lạnh lẽo tiếp nhận ấm áp lần nữa, có anh ở bên cạnh, những mưa gió trong cuộc sống không còn làm tôi thấy mờ mịt kinh sợ nữa.
Một ngày lại một ngày, tôi đều khiến anh ấy mặt đỏ tim đập, chỉ cần nhớ tới anh, là có thể cảm thấy ngọt ngào.
Một người, cả đời có thể gặp được hai đoạn tình yêu sao?
Nếu như là bạn, thì sẽ như thế nào đây?
—— trái tim cô đơn
Tôi nghĩ, bạn đúng là gặp gỡ tình yêu lần nữa rồi.
Có người nói cho tôi biết, có thể làm cho trái tim ấm, rất ấm, không có lúc nào không khiến người đó cảm động thật sâu, khiến người đó chỉ mới nghĩ đến bạn liền mỉm cười, thì chính là trái tim hướng vào nhau.
Chỉ cần là tình yêu thật sự, cần gì câu nệ nó có phải duy nhất trong cuộc đời không, có thể làm cho bạn hạnh phúc, thì cứ dũng cảm theo đuổi, giữ thật chặt ngườ bạn yêu. Đừng khiến tình yêu lướt qua nhau.
—— Tử Ngôn
Mỗi sáng sớm, bọn họ sẽ cùng nhau ăn sáng, có lúc cô thức dậy sớm sẽ chuẩn bị, có lúc thức dậy muộn, anh sẽ gọi cô rời giường tới ăn sáng, sau đó trước khi ra cửa, cô sẽ cho anh và Duyệt Duyệt một nụ hôn lên má.
Ngày nghỉ thì bọn họ sẽ cùng nhau làm việc nhà, hoặc là du lịch, cô làm bất kỳ quyết định gì cũng sẽ thương lượng với anh, chờ anh tán thành, kế hoạch của anh cũng sẽ chia sẻ với cô, nghe xem ý kiến của cô.
Cô có chìa khóa nhà anh, anh cũng có nhà cô, chặt chẽ không rời, nói bọn họ là người một nhà ai cũng sẽ không có dị nghị.
Duyệt Duyệt tròn ba tuổi rồi, bọn họ đang thương lượng, thu góp tư liệu của mấy vườn trẻ, thận trọng chọn lựa một cái trong đó, khiến Duyệt Duyệt thích ứng, cũng học tập cuộc sống quần thể.
Duyệt Duyệt rất vui vẻ, mỗi ngày về nhà đều có chuyện nói không hết, nói cho ba mẹ, hôm nay lại xảy ra chuyện gì.
Cho nên anh biết bé sợ nhất giáo viên Vương rất dữ dằn kia, mà bạn thân nhất của bé tên là Trần Minh Tường, cậu ta nói lớn lên muốn cưới bé, nhưng bé vẫn còn đang suy tính, bởi vì cùng lúc, Hoàng Chí Vĩ và Chu Văn Kiệt cũng cầu hôn bé.
Vậy bé trai anh tuấn thanh mai trúc mã dưới lầu thì sao? Bé nói Trần Minh Tường tốt với bé hơn, bé đã thay lòng. Xem ra khoảng cách xa là đòn sát thủ lớn nhất trong tình yêu!
Mỗi ngày nghe bé báo cáo chuyện đã xảy ra trong vườn trẻ, luôn có thể mang cho anh rất nhiều niềm vui thú, khiến anh và Điềm Hinh vụng trộm cười đến không đứng lên được, lại không dám tỏ rõ, nén cười đến sắp nội thương.
"Làm thế nào? Tiểu Duyệt Duyệt nhà chúng ta hơi đào hoa đó!" Anh rầu rỉ thở dài.
"Em phiền não nhất là, chẳng lẽ mười sáu tuổi đã phải chuẩn bị đồ cưới giúp con?" Cô phòng ngừa chu đáo, suy tư càng lâu dài.
Không phải cô tự khen, Duyệt Duyệt nhà cô thật sự là bé đáng yêu, người gặp người thích, chuyện cầu hôn lần trước, mấy người bạn nhỏ còn đánh nhau, tranh thủ quyền lợi cầu hôn Duyệt Duyệt, thật là sóng sau đè sóng trước, sóng trước ít người hỏi thăm như cô sớm chết trên bờ cát rồi.
"Bọn họ đừng mơ tưởng!" Quan Tử Ngôn trả lời rất tàn nhẫn, rõ ràng ai dám bắt cóc Tiểu Duyệt Duyệt tâm can bảo bối của anh, thì phải đạp lên thi thể của anh trước!
Mâu thuẫn là, mỗi sáng sớm anh vẫn chải chuốt cho tâm can bảo bối của anh, làm kiểu tóc đẹp, ăn mặc độc nhất vô nhị, đáng yêu vô địch, sau đó sẽ tự mình dắt tay của bé đến vườn trẻ, cuối cùng lại khiến nhiều nam sinh đánh nhau vì bé hơn. . . .
Cô âm thầm cảm thấy buồn cười. Duyệt Duyệt mới ba tuổi, anh cư nhiên đã có tâm trạng có con gái đợi gả của cha vợ rồi, người này thật sự là cưng chiều đứa trẻ đến không có thiên lý, nói bọn họ không phải cha con, ai tin đây?
Từ sau khi đưa Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, ban ngày đột nhiên cảm thấy căn nhà yên lặng đi, viết bản thảo mệt mỏi thì không tìm thấy bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng kia nữa, thật mất mác một trận.
Xử lý xong việc nhà, anh mở máy vi tính ra, viết bản thảo xong rồi lên mạng xem mấy tin nhắn offline.
Yêu anh. Đời này, chỉ muốn nói câu nói này với anh, em sẽ chờ, đợi đến anh nguyện ý quay đầu lại, nói với em câu đó.
Anh cau mày, không chút do dự xóa đi.
Mở bản thảo viết được một nửa ra, ngưng tụ lực chuyên chú, viết chưa tới nửa giờ, chuông báo tin nhắn trong điện thoại liền reo lên.
Ánh mắt của anh chưa rời khỏi màn hình máy vi tính, vươn tay lấy điện thoại di động tùy ý bấm một cái.
Yêu một người, là tội sao? Tại sao muốn trừng phạt em như thế?
Toàn thế giới đều không tha thứ cũng không sao, nhưng em không thể chịu được sự oán hận của anh.
Đủ chưa? Cần lợi dụng tất cả mọi dịp để quấy rầy anh sao?
Mấy ngày nay, cả Uông Điềm Hinh cũng biết được chuyện này. Cuộc sống của họ thân mật thế, cô không thể nào không có phát hiện, trong lúc vô tình bắt gặp mấy lần, thấy anh không có vẻ mặt gì cô cũng không vui.
Anh biết cô để ý, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Đang muốn dùng sức ấn xuống phím xóa, nhưng lâu dài, chợt cảm thấy không thể nhịn được nữa, kích động, ngón cái đè xuống nút trả lời, bấm vào từng chữ: đã có đối tượng, chớ quấy rầy.
Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại di động vang lên, anh thấy được số hiện ra trên màn hình như trong dự liệu.
Những năm này, chưa từng chân chính ảnh hưởng cuộc sống của anh, tuân thủ cam kết anh cho lúc rời đi, sẽ không tham gia cuộc sống của anh. Mỗi người họ đều có sự kiên trì riêng, có lẽ anh sẽ nghĩ thông chủ động quay đầu lại tiếp nhận, có lẽ là bên kia mệt mỏi, không hề chờ đợi nữa, trong bảy năm giằng co, cũng chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn, hay nhắn lại trên mạng, cho anh biết vẫn còn đang chờ đợi, không hề từ bỏ.
Đây là, lần đầu tiên gọi tới trong bảy năm.
Xem ra, là đã chống đến mức cực hạn của nhẫn nại.
Anh hít sâu một hơi, bắt máy. "Là tôi."
Một chỗ khác, truyền đến âm thanh đè nén mà đau đớn: "Em muốn gặp anh. . . . Lập tức!"
Quan Tử Ngôn nhắm lại mắt. "Nói đi! Chỗ nào?"
Trong góc một nhà hàng yên tĩnh, Quan Tử Ngôn và người đàn ông ngồi đối diện nhau, yên lặng không nói gì.
"Đã lâu không gặp. . . . . ." Người đàn ông nói nhỏ, cặp mắt tham luyến, một phút cũng không chịu dời khỏi người anh, giống như xem anh không đủ, lại giống như sợ một giây kế tiếp anh sẽ biến mất.
"Tôi không cách nào nói thật hân hạnh gặp anh." mặt Quan Tử Ngôn không chút thay đổi, cả âm thanh cũng có ý lạnh.
"Anh vẫn còn trách em. . . ."
"Câm miệng!" Anh cắn răng, giọng căm hận nói: "Tôi không muốn nghĩ tới những chuyện đó, xin anh đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi có đối tượng qua lại rồi, tôi không muốn khiến cô ấy hiểu lầm."
Đối phương ngớ ngẩn, hốt hoảng trong chớp mắt. "Em cho rằng —— anh gạt em, muốn em từ bỏ."
"Anh biết cá tính của tôi."
Đúng, y biết cá tính của anh, đúng là đúng, không phải thì không phải, một người đàn ông thật cứng rắn, khinh thường nói trái lương tâm, dù đối phương lấy chết đe dọa. . . .
Cho nên. . . . Là sự thật?
"Anh. . . . Yêu cô ấy sao? Nói cho em biết, anh yêu cô ấy thật sao?" Nhắm mắt, đau đớn nói nhỏ.
"Uh, tôi rất yêu cô ấy, đáp án này anh hài lòng không?" Quan Tử Ngôn không nhìn vẻ hèn mọn yếu ớt cầu xin của anh, trái tim nguội lạnh như sắt, không bị ảnh hưởng chút nào.
"Anh đang trả thù em có đúng hay không? Em chờ bảy năm, không phải chờ kết cục như thế. . . ."
"Ai sẽ nhàm chán đến lấy loại chuyện này trả thù anh. Bảy năm trước tôi đã nói, tôi không thể nào yêu anh, đợi bao lâu cũng vậy. Hà Vũ Luân, xin tuân thủ ước định, buông tay để cho tôi cuộc sống của mình, có được không?"
"Em không làm được!" Y gầm nhẹ. "Cũng bởi vì em là đàn ông sao? Vậy không công bằng, em không cách nào khống chế giới tính của mình, cũng không cách nào khống chế tình yêu ——"
"Anh yêu tôi cái gì?" Anh lạnh lùng cắt đứt. "Gương mặt này sao? Không nên ép tôi nữa, nếu không, anh có thể cắt cổ tay để khảo nghiệm độ bén của lưỡi dao, vì sao tôi không dám dùng mặt để thử?"
Anh dùng mình để bức y? Sử dụng tình yêu, sự quan tâm của y, buộc y không thương?
"Tử Ngôn ——" Hà Vũ Luân còn muốn nói điều gì, đưa tay bắt lấy anh.
"Đừng đụng tôi!" Vẻ mặt run lên, anh hận hận hất ra, một giây cũng không cách nào ở lâu, đứng dậy liền muốn đi.
"Chớ đi!" Muốn giữ anh lại, nhưng bị anh lạnh lùng nhìn chằm chằm, lại rút tay về. "Ít nhất, ít nhất. . . . Uống xong ly cà phê này. . . ." Dù chỉ là chốc lát, có thể nhìn anh thêm một cái cũng tốt.
"Anh cho rằng tôi còn phạm cùng một lỗi sao?" Bỏ lại những lời này, anh cầm hóa đơn lên, cũng không quay đầu lại mà tính tiền rời đi.
Ngồi yên ở trên ghế, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu, Hà Vũ Luân mới lấy lại tinh thần, nhấc chân đuổi theo, xuất hiện trên lối đi bộ đằng sau cửa tiệm không xa để ngăn anh lại. "Chớ đi, Tử Ngôn ——"
"Tôi nói đừng đụng tôi!" Quan Tử Ngôn chán ghét hất tay. "Tôi không muốn nói quá khó nghe, nhưng nhìn đến anh thật sẽ làm cho tôi cảm thấy buồn nôn!"
"Anh vẫn còn tức chuyện đêm hôm đó? Em không phải cố ý, em chỉ là, chỉ là quá yêu anh, khát vọng anh, cho nên mới ——"
"Anh câm miệng cho tôi!" Quan Tử Ngôn không thể nhịn được nữa, tức giận vung một quyền. "Chuyện như vậy không có gì hay khoe khoang, Hà Vũ Luân! Anh không cảm thấy mình rất biến thái sao?"
"Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi không biến thái, tôi chỉ yêu một người cũng là đàn ông thôi, tại sao muốn dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi? Tại sao anh không thể tiếp nhận?"
"Đồng tính luyến ái không biến thái, biến thái là anh mượn danh tình yêu làm những chuyện kia! Nếu như anh nói những thứ kia là yêu, vậy tôi nói cho anh biết, tình yêu của anh khiến tôi chịu đủ khuất nhục rồi !" Một quyền lại một quyền, mỗi nói một câu, liền thêm sức lực, tức giận một khi tìm được cửa ra, thì thế nào cũng không ngừng được.
Hà Vũ Luân không đánh lại, mở to mắt bình tĩnh nhìn anh, mặc cho anh hung ác vung quả đấm lên.
"Cầm thú!" Níu Hà Vũ Luân đang ngồi trên đường lên, đối diện cặp mắt ngàn sai vạn sai lại không hối hận kia, thì quả đấm đang muốn rơi xuống, hung hăng đánh về phía đèn đường sau y, cắn răng nói "Anh biết tôi hận anh cỡ nào không?"
"Không sao cả. Nếu như đánh thắng rồi, có thể để cho anh hết giận, nguyện ý nhìn em lâu hơn, vậy anh cứ đánh."
"Anh ——" nhất thời phẫn nộ, đốt rụi lý trí, đang muốn ác độc đánh ra một quyền ——
"Tử Ngôn?" Tiếng gọi trong veo dịu dàng truyền vào trong tai, khiến động tác của anh cứng lại.
Cô không có hoa mắt chứ?
Vì chứng thật trước mắt không phải là ảo giác, Uông Điềm Hinh còn dùng lực xoa nhẹ mắt mấy cái. Không sai, trước mắt thật sự là Quan Tử Ngôn tính khí ôn hòa, đối với người nào cũng lạnh nhạt, nói chuyện chưa từng giương cao âm lượng mà cô biết!
Là chuyện gì, mà khiến anh nổi giận đến vung mạnh quyền đánh người ngoài đường?
Theo kiểu như có thù giết cha kia, cô không ra mặt ngăn cản, thì sợ rằng tối nay phải đến sở cảnh sát ăn với anh.
Vốn còn đang lo lắng đụng phải bão, không dám đến quá gần, dù sao quả đấm không mở to mắt, ai ngờ cô mới lên tiếng kêu, anh liền dừng lại động tác, tiếp đó mắt cô hoa lên, còn chưa có ý thức được chuyện gì xảy ra, người đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, nóng bỏng cướp đoạt đôi môi, nuốt hết tiếng kinh hô của cô.
Chuyện gì xảy ra? Cô bị cường hôn rồi sao?
Sững sờ phản ứng kịp, liền thấy đôi mắt vắng lặng lạnh lùng của anh, cô không suy tư, theo bản năng giương tay ôm anh, ngửa đầu đón nhận anh, đáp lại nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt này.
Cảm thấy cô đỏ bừng mặt, sắp không thở nổi, Quan Tử Ngôn mới thoáng lui ra, đưa mắt nhìn dung nhan ửng đỏ mỹ lệ của cô.
"Anh làm sao vậy, Tử Ngôn?" Trong mắt cô chứa sầu lo, bàn tay mảnh khảnh xoa dung nhan tối tăm.
Anh không nói lời nào, hít sâu vài lần bình phục cảm xúc, mới hỏi: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Chuồn êm ra ngoài giúp mọi người mua cà phê." Ghé đầu nhìn sau lưng anh. "Bạn của anh?"
Cả người Quan Tử Ngôn cứng đờ, không lên tiếng.
Anh có cái gì không đúng. Cảm thấy thân thể anh khẽ run, cô theo bản năng ôm càng chặt hơn. "Chúng ta về nhà, được không?"
"Công việc của em thì sao?"
"Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, gọi điện thoại về nói một tiếng là được." Anh quan trọng hơn mà! Chưa từng thấy anh khác thường như vậy, cô làm sao yên tâm?
"Ừ." Kéo cô làm như muốn đi.
"Ngôn ——" tiếng gọi chần chờ truyền đến từ sau lưng, bước chân Quan Tử Ngôn ngừng lại một chút.
"Không nói với bạn anh một tiếng?" Mặc dù là người bạn vừa bị đòn. Chỉ là ánh mắt người này nhìn cô khiến cô rất có ý kiến, giống như cô rất chướng mắt.
Quan Tử Ngôn yên lặng, ngoái đầu nhìn lại bỏ lại mấy câu: "Tôi không muốn gặp lại anh, xin tuân thủ cam kết của anh, đừng quấy rầy tôi nữa, nếu không, tôi bảo đảm nói là làm."
Trên đường trở về, bọn họ không nói gì, cho đến vào cửa nhà, anh trực tiếp đi vào phòng, tự giam mình ở bên trong buồn bực không lên tiếng.
Uông Điềm Hinh chú ý thời gian, một tiếng, đủ rồi.
Cô xách theo hòm thuốc vào, đứng ở bên cạnh anh, hết lòng sát trùng xức thuốc vào vết thương cho anh, rồi dán băng cá nhân lên.
Chậc, đánh người dùng sức như vậy, ngay cả mình cũng bị thương, có thể thấy được anh phát điên cỡ nào.
Quan Tử Ngôn kéo cô, ôm ngồi trên đùi, ôm chặt, vùi mặt vào cổ đẹp, một lúc lâu mới buồn buồn ra tiếng. "Em không hỏi sao?"
"Vậy anh muốn nói không?" Cô hỏi ngược lại, lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy cả người anh cứng ngắc.
"Anh không biết nói thế nào. . . . . ." đối với anh mà nói, quá xấu hổ, anh làm sao nói cho cô biết?
"Vậy đừng nói!" Suy nghĩ một lát, nói tiếp: "Người kia, chính là người nhắn tin tỏ tình với anh trong thời gian dài sao?"
Anh rung động nhè nhẹ "Em làm sao biết?"
"Dựa vào câu anh nói trước khi đi và ánh mắt anh ta nhìn em." Ánh mắt kia đâm vào! Quả thật chính là lửa ghen đốt mạnh đến sắp đốt cô thành không còn xương cốt.
"Anh ta là bạn học trung học của anh, quan hệ cũng rất tốt, cha mẹ anh cũng đều biết anh ta, sau đó đến phía bắc học đại học, cũng học chung giúp đỡ nhau. Anh chưa bao giờ nghĩ tới anh ta sẽ có tình cảm đó với anh, chỉ cần nghĩ đến anh ta dùng ánh mắt và tâm trạng đó nhìn anh... thì anh liền cảm thấy. . . . . . Rất buồn nôn."
Thì ra là quá mức thân cận, lâu ngày sinh tình!
"Anh kỳ thị đồng tính luyến ái?" Như vậy không được, vô luận tình yêu đồng tính, hay khác phái, đều là một phần tình cảm, đều là lựa chọn của mọi người, nên được tôn trọng.
"Không phải! Anh không có nghĩ như vậy. . . . . ."
"Không thì sao?" Nếu như chỉ là yêu anh mà thôi, anh làm chi nổi giận thành ra như vậy?
"Anh ta. . . . Xâm phạm anh." Quan Tử Ngôn cắn răng, bực tức mà xấu hổ khạc ra.
"Hả? !" Uông Điềm Hinh chấn động, thiếu chút nữa từ trên đùi anh té xuống.
Điều anh nói. . . . . . Không phải như cô nghĩ chứ? !
"Anh nói, anh ta, anh ta, anh ta. . . . ép. . . . Ách, chuyện này. . . ." hai chữ cường bạo không sao nói ra được.
"Anh ta bỏ thuốc vào cà phê, anh căn bản không có phòng bị."
"Lúc đó anh hôn mê sao?" Bị bạn bè mình tin tưởng nhất phản bội xâm phạm, chắc chắn sẽ bị tổn thương khắp người?
"Không có. Anh không biết anh ta bỏ thuốc gì, tôi có ý thức, rõ ràng biết hắn ta đang làm cái gì, nhưng mà anh lại không có hơi sức phản kháng. . . . . ." Vì vậy, anh không có biện pháp chịu được ánh mắt Hà Vũ Luân nhìn anh, nóng bỏng như vậy sẽ làm anh cảm thấy bị xâm phạm, như bị lột sạch y phục đứng ở trước mặt hắn ta, thậm chí sẽ nghĩ đến từng ly từng tý vào đêm bị xâm phạm, làm anh buồn nôn, đó là trí nhớ sỉ nhục mà đời này anh không muốn nhớ lại nhất.
"Con mẹ nó biến thái, súc sinh, cầm thú, hạ lưu!" Cô vừa nghe, liền không nhịn được tức giận mắng.
Nếu như thực hôn mê thì thôi, cố tình anh lại nhớ, rõ ràng biết quá trình khuất nhục này. Cô không nhịn được muốn hoài nghi, tên khốn kiếp đó cố ý? Cố ý muốn Tử Ngôn nhớ hắn ta, nhớ kỹ những dấu ấn hắn ta để lại trên người anh. . . .
Biến thái, biến thái, biến thái khốn kiếp! Lúc nãy cô thật không nên ngăn cản anh đánh tên kia, sớm biết là như thế này, cô sẽ xông lên đá thêm mấy đá, nhiều nhất thì đến bót cảnh sát qua đêm mà thôi, có gì ghê gớm đâu!
"Anh cũng mắng hắn ta như thế." Anh thở dài, gối lên bả vai mảnh khảnh. "Anh dùng tốc độ nhanh nhất chuyển đi, nghỉ việc, cắt đứt tất cả dính líu với hắn ta, không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, nhưng hắn ta vẫn quấn anh không thả, anh đã, đã chịu đủ rồi, mới đến nói rõ ràng với hắn ta, muốn hắn ta thực hiện cam kết, đừng quấy rầy anh nữa."
"Cam kết gì?"
"Đánh cuộc, anh nói với hắn ta. Hắn ta muốn anh khuất phục, anh thì muốn hắn ta từ bỏ. Hắn ta muốn chờ, anh không cách nào ngăn cản, nhưng nếu như có một ngày, anh có đối tượng thích hợp, chứng minh đời này cũng sẽ không động lòng với hắn ta, hắn ta sẽ chết tâm. Hôm nay anh chỉ đến nói cho hắn ta biết chuyện này để chấm dứt."
Làm ra chuyện vô sỉ như vậy, còn có mặt mũi trâng tráo nói yêu? Khó trách anh sẽ phát điên. "Không muốn bị quấy rầy, sao không đổi số điện thoại?"
"Đó là do ban đầu đã ước định với hắn ta. Hắn ta đồng ý sẽ không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của anh, nhưng ít ra phải cất giữ một phương thức liên lạc với anh, anh không muốn bị hắn ta phiền ngày đêm không được an bình, không thể không đồng ý. Em có tin hay không, vô luận anh biến mất hoàn toàn cỡ nào, hắn ta vẫn có cách tìm được anh, sự điên cuồng đó anh đã chứng kiến rồi.
"Lúc đầu, anh không để ý hắn ta, nhưng hắn ta không tiếc cắt tay, quậy lớn chuyện, buộc anh đến bệnh viện gặp hắn ta, cha mẹ hắn ta vì hắn ta mà phiền não không biết bạc bao nhiêu tóc, khóc đỏ mắt đến xin anh. Anh có thể nói hắn ta gieo gió gặt bão, không để ý tới sống chết của hắn ta, nhưng mà anh lại không có cách nào nhìn hai người già đau lòng bất lực."
Vậy cũng đúng, mặc dù anh thoạt nhìn lạnh lùng, dáng vẻ không quan tâm người khác, nhưng lòng dạ mềm cỡ nào cô cũng biết, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ là điểm yếu của anh, không thể nào ngồi yên không để ý.
"Ba mẹ hắn ta không lo cho con trai sao?" Bọn họ không nghĩ đến, con họ đã quấy rầy người khác cỡ nào à! Mặc dù nói như vậy vô cùng máu lạnh, nhưng tại sao người khác lấy chết đe dọa, Tử Ngôn sẽ phải khuất phục? Mạng của mình cũng không biết quý, thì ai có nghĩa vụ trân trọng giùm?
"Cha mẹ hắn ta . . . . Không mấy tha thứ cho anh, cho rằng anh làm gì con trai họ." Nếu như không phải anh có lòng dẫn dụ, Hà Vũ luân há có thể đơn phương, mê anh như thế này.
"Vậy —— có phải quá không phân phải trái không?" Anh mới là khổ chủ chứ? Vậy mà anh nhịn được, tu dưỡng quả nhiên tốt vô cùng.
Có cha mẹ cưng chiều con trai, không phân phải trái như vậy, cũng khó trách cưng chiều con trai thành tùy hứng làm bậy, mạnh mẽ cưỡng đoạt không để ý cảm thụ của người khác.
"Thật ra thì mấy năm qua, anh cũng đã tự hỏi mình không chỉ một lần, có phải do anh trong lúc lơ đãng, đã cho anh ta ảo giác gì không."
"Là chính bản thân anh ta biến thái lại còn ảo tưởng tùm lum, mắc mớ gì tới anh?"
"Anh không biết, Điềm Hinh." Anh nhắm mắt, giãy giụa cực kỳ mới chậm rãi nói ra: "Anh ta không phải người đầu tiên, giáo sư đại học, sở nghiên cứu, ra vẻ đạo mạo, người quyền uy trong giới học thuật, cũng giở trò với anh; ra xã hội thì nữ quản lý không ngừng quấy rầy tán tỉnh, khách hàng lui tới làm việc cũng ám hiệu anh dùng cơ thể đổi hợp động . . . . Bọn họ xem anh là cái gì? Ngưu Lang sao? Anh thật sự chịu đủ rồi!"
"Cho nên anh thà lạnh lùng kéo ra khoảng cách với người khác, bởi vì một khi cự ly gần, chờ đón chính là tình cảm rối rắm, làm anh khốn đốn, không biết xử lý như thế nào."
Khó trách anh ghét đụng chạm tứ chi người khác như thế, anh thậm chí ru rú trong nhà, chọn không xuất đầu lộ diện, không có công việc rối rắm với anh, có thể thấy được việc đó tạo cho anh ám ảnh sâu cỡ nào.
"Anh thật rất bài xích người khác quấy rầy thân thể anh sao?"
"Vô cùng."
"Vậy, như vậy à?" Cô ngửa đầu, khẽ chạm khóe môi anh.
"Em có thể quấy rầy nhiều hơn."
Cô cười khẽ, hôn môi của anh.
Anh hừ nhẹ, há mồm nhiệt liệt đáp lại, hiển nhiên bị quấy rầy rất vui vẻ.
Cô dứt khoát thuận theo tâm ý, trực tiếp đẩy ngã anh, tay nhỏ bé không an phận lặng lẽ leo lên lồng ngực anh, thấy anh không có phản ứng quá lớn, liền được voi đòi tiên chui vào trong áo, chạm vào cơ thể hoàn mỹ vô hạn.
Cô đã sớm muốn làm như vậy rồi, quả nhiên. . . . Cảm giác khiến người ta yêu thích không buông tay.
Trong khi hôn hít Quan Tử Ngôn đột nhiên chấn động, cau mày, cắn răng nói: "Ngừng! Điềm Hinh."
"Hả?" Không thể nào? Độ nhẫn nại của anh chỉ đến đây mà thôi? Cô tưởng rằng còn có thể thâm nhập chút nữa. . . .
"Em muốn sang năm cho Duyệt Duyệt thêm đứa em sao?" Âm điệu của anh rất nhỏ, trầm thấp lại chứa tình dục dày đặc.
Ah? Hơi dịch hạ thân, nghe anh ảo não rên rỉ, lại cảm nhận được nửa người dưới cứng rắn như sắt, cô liền hiểu ra, mặt đẹp nổi hai đóa mây hồng.
"Sắc lang!" Cô thẹn thùng khiển trách, đứng dậy muốn lui ra, eo lại bị vịn, anh thu hẹp sức tay, ôm chặt lấy cô.
"Đừng động, để cho anh ôm một lát, được không?"
"Ừ." Cô dịu dàng dựa vào vai anh, khẽ vuốt gương mặt xuất chúng tuyệt luân, lại hơi có vẻ ủ dột của anh, không có nhiều cử động kích tình hơn, chỉ ấm áp tựa sát.
Người đàn ông này, trừ dung mạo trác tuyệt xuất chúng, còn có phong cách phong hoa trầm ổn, và một trái tim ấm áp tốt đẹp nhất, anh không cần làm hay nói gì, cũng có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo vì anh rồi.
"Tử Ngôn."
"Hả?" Anh nhắm mắt đáp nhẹ, cảm thụ sự an ủi dịu dàng như nước của cô.
"Câu sau cùng anh nói lúc nãy là có ý gì? Muốn nói làm cái gì?"
"Anh nói cho anh ta biết, anh ta có thể cắt tay, anh cũng có thể hủy dung."
Cô chống nửa người trên lên trừng anh. "Anh không phải nghiêm túc chứ?"
"Anh phải." Nếu như hủy diệt thứ anh ta thích mà có thể cắt đứt tất cả, cũng có thể thuận tiện thoát khỏi một số chuyện phiền phức, thì anh cảm thấy rất đáng giá.
"Sau đó anh thoát khỏi anh ta, ngay cả em cũng có thể thuận tiện thoát khỏi!"
Anh mở mắt, kinh ngạc nhìn. "Em quan tâm dáng ngoài thế sao?" Anh biết gương mặt này đẹp mắt, nhưng anh vẫn cho rằng cô khác, cô để ý không phải gương mặt này. . . .
"Vui tai vui mắt mà, thứ tốt đẹp người người thích xem, có cái gì không đúng?"
Anh trầm mặc không nói .
"Dù sao, anh bảo vệ tốt gương mặt này cho em, dám có bất kỳ tổn thương thì cứ đợi xem." Nếu cô không nói như vậy, sợ anh ngày nào đó bị bức ép đến mức nóng nảy, thực sẽ làm ra hành động hủy dung, cô không nỡ thấy anh đau đớn.
"Nói được đi, Tử Ngôn."
Anh há mồm, ngậm một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu. "Được."
Nếu cô thích, anh liền cất giữ tất cả thứ cô thích.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
63 chương
202 chương
30 chương
99 chương
80 chương