Trót Yêu Em!

Chương 12

Cuộc đời thật lắm trái ngang, sao có thể phũ phàng và tuyệt tình như thế, sao có thể để 1 cô bé mới vừa chào đời đã trở thành mồ côi không cha không mẹ. Thật là đáng thương biết mấy!  Khương Hàn Băng, lạnh lùng ngay từ cái tên là thế, mạnh mẽ, đôi lúc vô tình là vậy, thế mà giờ đây anh đang rơi nước mắt vì số phận nghiệt ngã của một cô gái. Chẳng hiểu sao lúc này đây, anh chẳng nghĩ rằng cô gái đang khóc trong vòng ôm của mình đang cố gắng lợi dụng sự cảm thông của mình để đạt 1 mục đích nào đó. Phải chăng là do anh đã coi cô gái đáng thương – Kiều Ngọc Linh là một phần cuộc sống của mình? Một ngày không thấy cô, anh thấy lòng mình bức bối, khó chịu khôn tả; một ngày không đôi co vài câu với cô, anh cảm thấy lo lắng lạ thường, lo cô bị đau ốm hay gặp chuyện gì xấu. Những biểu hiện này có thể hiểu là Khương Hàn Băng, 1 người đầy quyền lực, 1 hội trưởng hội học sinh đầy trách nhiệm, nghiêm túc đang yêu có được không??? Anh đúng là đã thay đổi mất rồi. Nếu là trước đây, anh chỉ muốn quan tâm đến những người phụ nữ là người thân của mình, là người mà anh mang ơn mà thôi còn lúc này anh đang quan tâm, đang rơi nước mắt vì 1 người không có cùng máu mủ ruột thịt cũng chẳng phải chịu ơn nghĩa gì. Giờ đây, ánh mắt Khương Hàn Băng đang hướng về những mảnh bụi vũ trụ đang rơi kia, đang ước mong con bé xấc xược ngày nào sẽ quay trở lại để anh lại được thấy vẻ mặt đáng yêu, tinh nghịch chứ không phải vẻ mặt đầy tâm trạng, nhạt nhòa nước mắt này.  Từ đằng xa cũng trên bờ biển ấy, một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, ăn mặc vô cùng sexy, thời thượng đang nhìn về Khương Hàn Băng và Kiều Ngọc Linh bằng ánh mắt tức giận, đôi bàn tay đẹp đang nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, hiện lên từng đường gân xanh vô cùng đáng sợ.  Thấy Linh đã ngừng khóc và thiêm thiếp ngủ, Hàn Băng mới nói với đội trưởng CLB thiên văn là sẽ đưa Ngọc Linh về phòng. Anh cõng Linh trên lưng, đi thật nhẹ nhàng như 1 người cha đang cố gắng bảo vệ giấc ngủ ngon cho con gái vậy. Về được đến khách sạn, anh mới biết mình quên chưa hỏi xem nó ở phòng nào nên anh đã tự ý đưa nó vào phòng anh. Đặt nó trên chiếc giường đệm êm ái, đắp chăn cho nó cẩn thận rồi anh lại gần chiếc sô pha ngủ. Lôi từ gầm bàn kính ra 1 quyển nhật kí vào trắng kem, anh viết:“ Ngày… tháng… năm. Hôm nay tôi đã thấy con bé xấc xược đó khóc. Thấy nó khóc vậy, lòng tôi nó cứ thắt lại thế nào ý. Lúc ấy tôi chỉ muốn hôn lên hai hàng nước mắt ấy để lấy hết đi những giọt nước tràn ly mà thôi. Gần ba tháng qua ở ký túc xá, ngày nào cũng thấy nhỏ đó ra ngoài trường từ lúc gần 4h sáng rồi lại trở về trường đúng giờ để học. Rồi chiều đến, lúc CLB tôi tham gia đang tập chạy để khởi động thì tôi lại thấy nhỏ ra khỏi trường và không lúc nào về sớm hơn 10h tối. Tôi cứ nghĩ con bé ấy đang làm gái bao trong quán bar nào đó, mỗi đêm kiếm được cả núi tiền vậy mà nhỏ lại làm những công việc phải nói là vất vả gấp tỉ lần như thế. Nghe nhỏ kể tôi mới biết nhỏ phải làm lao công trong siêu thị chịu bao ánh mắt mỉa mai, coi thường của những người khách hàng, xong rồi thì đi dgia sư mỗi tháng chỉ kiếm được vài đồng lương ít ỏi. Sáng sáng chẳng thể ngủ nướng thêm chút nữa như bọn con gái khác mà phải dạy từ rất sớm để khuân vác đồ nặng cho 1 cửa hàng. Cả hai anh em mình vô tâm quá, Khương Uyên chơi với nhỏ suốt mà không biết được nỗi khổ nhỏ phải chịu, mình thì ngày ngày mỉa mai nhỏ chẳng thèm quan tâm xem tâm trạng nhỏ thế nào. Chắc có lẽ từ giờ mình phải đối xử với nhỏ tốt hơn một chút, Nhỏ nói ngày 4/11 là ngày sinh nhật nhỏ, mình sẽ phải làm gì đó vào ngày này để chuộc lỗi mới được.”Gấp cuốn sổ lại, Hàn Băng kéo cái chăn lên và bắt đầu chìm sâu vào giấc mộng