Hà Vũ đi công trường nói với đốc công: “Nhất định cần chú ý an toàn, an toàn là chuyện quan trọng nhất.” Dây đai bảo hiểm cùng nón bảo hộ hắn mua đều có chất lượng cao nhất trên thị trường. Đốc công đáp lại, “Biết rồi, mỗi ngày tôi đều dặn đi dặn lại công nhân.” Những công nhân làm việc cũng đều biết đây là vì bảo vệ cho bọn họ. Bọn họ đi ra ngoài làm công nhiều năm như vậy, cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của người khác đối với bọn họ, lúc làm việc đều hận không thể dốc hết sức mình hoàn thành tốt công việc được giao. Bình thường Hà Vũ nói xong, đốc công đều sẽ đi về làm tiếp việc của mình luôn, thế nhưng là lần này hắn lại không đi, bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn Hà Vũ. Hà Vũ hỏi: “Còn có việc?” Đốc công nói luôn, “Ông chủ Hà, các anh em đều thật sự muốn tiếp tục làm với cậu.” Lúc bọn họ mới đến còn có chút không phục, biết Hà Vũ tuổi trẻ, nhưng đến khi nhìn thấy mặt vẫn bị kinh sợ không ít. Để một tên tiểu tử hơn hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch đến quản để ý đến bọn họ, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng lại không phục. Nhưng sau khi bắt đầu kéo dàn giáo xây dựng lên, thái độ của bọn họ liền thay đổi. Đầu tiên là cơm nước ở bên này ăn ngon đến nỗi vượt xa tưởng tượng của bọn họ, làm việc ở công trường đã vô cùng cực khổ, bọn họ đều là những người lao động chân tay nặng nhọc , bên này một ngày ba bữa ăn ngon uống ngọt, hơn hai tháng qua còn mập lên một chút. Hơn nữa ở đây xây nhà đều dùng vật liệu chất lượng. Bọn họ xây nhà lầu nhiều năm như vậy, nhưng chất lượng ở chỗ này là cao nhất. Có thể được tham dự vào xây dựng công trình này cũng thật vui vẻ. Hà Vũ còn không ngừng cường điệu phải đảm bảo an toàn, điều này cũng khiến cho các công nhân rất cảm động. Ông chủ thật lòng thật dạ lo nghĩ cho bọn họ, bởi vậy mà ai cũng nguyện ý tiếp tục đi theo hắn. Mắt thấy cũng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn kết thúc, những người đã làm việc ở chỗ này đi làm chỗ khác chỉ sợ lại không quen. Gần đây mỗi ngày đều có công nhân đến chỗ đốc công nói muốn tiếp tục làm cùng Hà Vũ. Hà Vũ nói: “Tôi hiểu suy nghĩ của mọi người rồi, tôi sẽ xem bên trên có công trình nào có thể nhận được hay không.” Hiện nay hắn có thể làm được rất nhiều, nếu như muốn thì đi đâu cũng có thể phát triển rất tốt. Nhưng mà hai đứa em của Hà Vũ đều học ở trong huyện, người yêu lại mở cửa hàng ở đây nên hắn cũng không muốn rời xa bọn họ. Hiện nay số tiền hắn kiếm được đã đủ để hai đời cũng không tiêu hết rồi. Trong huyện để tư nhân đứng ra nhận thầu mới chỉ đang trong giai đoạn thử nghiệm, hắn cũng không thể đảm bảo bọn họ vẫn luôn có việc làm được. Đốc công vẫn đứng cạnh Hà Vũ không chịu đi, làm phiền nửa ngày, cuối cùng Hà Vũ cũng hiểu được hết ý định của bọn họ. Bọn họ chỉ muốn đi theo Hà Vũ, còn làm việc gì cũng được, nào là xây nhà ở, chôn đường ống, trang hoàng nội thất, khuân cát trộn xi măng.Dù cho Hà Vũ đổi nghề cũng được, chỉ cần chịu mang theo bọn họ, làm sao đều được. Còn nói nếu như Hà Vũ muốn mở tiệm, bọn họ cũng có thể làm nhân viên phục vụ. Hà Vũ liếc mắt nhìn thân hình to lớn cừng tráng của đốc công, nếu như hắn thật sự làm vậy, có lẽ sẽ không ai dám bước vào cửa hàng mất. Hà Vũ câu được câu không trò chuyện cùng đốc công. Đúng lúc đó, trong phòng làm việc liền truyền ra tiếng điện thoại, hắn đi qua nghe máy, là đội thẩm tra chuyên nghiệp trong tỉnh lại đến. Hà Vũ không thể làm gì khác hơn là thông báo cho Lưu bí thư cùng lãnh đạo trực tiếp quản lý xây dựng ở trong huyện, biết được bọn họ cũng đang đi đến bên này. Hà Vũ gọi một công nhân đến sai bảo: “Cậu đến đại viên nói với ông chủ Điền, hôm nay tôi không về nhà ăn.” Trong lời nói tựa hồ còn có mấy phần không tình nguyện. Cậu thanh niên cũng không dám nhìn lâu, nhanh chính đi tìm Điền Thụy chuyển lời . Trưa hôm nay Điền Thụy nấu đậu tương móng giò. Đậu tương đã được ngâm nước, luộc lên rất mềm. Móng giò được nấu bốn, năm tiếng, bên trong còn bỏ chút đừng phèn cùng dầu điều. Móng giò ngoại trừ da thì chính là gân, hầm hầm xong nhìn ngon mắt vô cùng. Điền Thụy còn muốn cùng Hà Vũ ăn một bữa, nghe thấy thế liền không thể làm gì khác đành gọi người để móng giò hầm đậu tương cùng cơm tẻ vào hộp giữ ấm mang đến cho Hà Vũ. cậu lại lấy thêm một ít rau trộn giấm, bỏ vào trong hộp cơm. Món này ăn giòn giòn sảng khoái lại giải ngấy, ăn không cũng có thể ăn một bát cơm lớn. Trong đại viện có một cái bếp nhỏ chuyên để Điền Thụy dùng. Bình thường Điền Thụy cũng ít khi xuống bếp, nếu hôm nào tâm tình cậu tốt muốn nấu ăn thì những người trong đại viện đều được hưởng phúc. Lần này Điền Thụy mua năm cái móng giò, đều là phần móng trước, nhiều gân ít xương, cậu còn nhờ xưởng thịt chặt đôi sẵn, nhìn cũng không ít. Bây giờ cậu để cho Hà Vũ nửa cái móng giò, chính mình cũng độc hưởng nguyên nửa cái. Còn lại coi như thêm món cho những người ở đại viện. Người nào có mặt thì đều được, nếu như không về kịp thì có thể sẽ không còn. Vốn thức ăn ở chỗ Điền Thụy đã ngon, hôm nay cậu lại còn tự mình xuống bếp thêm món cho bọn họ nên mỗi người đều hưng phấn không thôi. Điền Thụy làm cho cả bản thân mình ăn nên làm rất tỉ mỉ. Trước tiên nướng phần da lông ở bên ngoài, sau đó rửa sạch, dùng rất nhiều gia vị để loại bỏ mùi hôi vốn có của móng giò. Lại thêm gia vị vào trong quá trình luộc, thời gian nấu cũng lâu, phần da thịt chỉ cần dùng đũa chọc vào một chút là có thể gỡ khỏi xương Trong đại viện nhiều người, Điền Thụy làm nhiều như vậy còn không đủ để phân. Nhưng mà bên trong còn nhiều rất nhiều đậu tương. Đậu tương hầm cùng móng giò ăn cũng rất ngon, mềm mềm, trộn với cơm tẻ vừa thơm lại vô cùng ngon miệng. Nếu như gắp được miếng gân hoặc miếng da, lại thêm một ít rau muối, ăn một miếng liền không dừng lại được. Điền Thụy lén lút cho chính mình nửa cái móng giò, ở trong bếp nhỏ ăn đến ngon lành. Nửa cái móng giò gặm lên rất đã nghiền. Ngoại trừ da thịt chính là gân, vô cùng sướng miệng. Ăn một miếng to lại thêm một thìa cơm, ngay cả đậu tương cùng nước hầm ăn cũng rất ngon. Ăn hết một bát, rõ ràng đã no nhưng mà vẫn muốn ăn thêm một bát cơm nữa. Cậu dùng đũa mò bát nước nửa này, lại mò thêm được một miếng gân, cậu hầm trong thời gian dài, gân lợn như sớm tan ra hòa lẫn trong nước hầm, nếu không cẩn thận tìm thì sẽ không tìm được. Cậu bỏ miếng gân vào miệng, lại và thêm nửa bát cơm tẻ, ăn thêm một ít rau trộn giải ngán lại càng ngon hơn. Chỉ là quá tốn cơm, ăn rồi còn muốn ăn nữa. Điền Thụy ăn sạch phần cơm ở trong bát rồi lại lấy thêm một phần cơm tẻ nữa, nửa cái chân giò không đủ ăn nên cậu còn múc thêm một thìa đậu tương cùng nước hầm, trộn với cơm tẻ để ăn. Lúc ăn đều cảm thấy dù thế nào cũng không đủ, nhưng đến khi buông đũa xuống lại thấy bụng no căng, cả người khó chịu. Điền Thụy có chút hối hận, nếu như thích thì lần sau lại làm tiếp, bộ dáng lúc nãy của cậu giống như muốn no chết bản thân vậy. Có thể là đã quá lâu không tự mình xuống bếp, cậu ở trong phòng bếp nhỏ tiêu hóa một chút rồi mới chậm rãi trở về tìm Meo Meo nhà mình chơi đùa. Vốn cậu định chiều nay đến cửa hàng thịt nướng giúp đỡ một chút, nhưng mà hiện tại bụng lại no căng đến mức không muốn động đậy. Có thể Meo Meo nhà bọn họ ngửi thấy Điền Thụy vừa mới ăn thịt, cũng gấp gáp hướng về phía cậu meo meo đòi ăn. Điền Thụy không thể làm gì khác hơn đành đi lấy một con cá nhỏ cho nhóc. Meo Meo dùng hai chân trước ôm lấy con cá khô, gặm ăn đến vô cùng vui vẻ. Điền Thụy vẫn còn đang no đến khó chịu, bây giờ nhìn thấy mèo nhỏ ăn cơm lại thấy thèm, cũng muốn nếm thử mùi vị của cá khô. Suy nghĩa này nảy sinh trong đầu cậu một lúc rồi biến mất. Bằng vào tình hình hiện tại, cậu thật sự không thể ăn được nữa. Ba giờ chiều hôm đó Hà Vũ mới về nhà, Điền Thụy vẫn còn đang nằm trên cái ghế dài ở trên sân nhà ôm mèo. Meo Meo cũng ngoan, nằm ngoài trên ngực cậu không nhúc nhích. Lúc Hà Vũ bước vào cổng liền nhìn thấy bọn họ, khóe miệng liền giương lên một chút. Chạy đi chạy lại cả một buổi trưa nên giờ có chút khát nước, Hà Vũ liền cầm bình nước sôi để nguội đổ một cốc rồi uống cạn, lúc này mới coi như thoải mái hơn chút. Điền Thụy không ngủ, thấy hắn trở về liền thả nhóc mèo trên người xuống: “Anh ăn cơm chưa?” “Ăn rồi.” Hà Vũ vừa mở cơm hộp ra liền biết đây là Điền Thụy đích thân nấu. Hắn đem cơm tẻ ăn sạch sành sanh không thừa một hạt nào. Thậm chí còn có chút không, lại gọi người lấy thêm một phần cơm hộp. Điền Thụy nấu cơm quá ngon, đến cả người không có dục vọng ăn uống như hắn cũng đều rất thích. Điền Thụy hỏi chuyện: “Tổ kiểm tra đến có nói cái gì không?” “Nói rất tốt.” Hà Vũ nói hời hợt. Không chỉ là tổ kiểm tra của tỉnh đến đây, với tiêu chuẩn xây dựng này của hắn thì dù cho tổ kiểm tra ở thủ đô tới cũng không sợ. Ngược lại người bên tổ kiểm tra lại kinh ngạc không thôi. Không ngờ một huyện thành nhỏ như vậy lại an bài tốt như thế. Buổi trưa các lãnh đạo trong huyện còn dẫn mọi người trong tổ đến cửa hàng thịt nướng ăn một bữa. Lấy ra phiếu miễn xếp hàng. Nhiệm vị chiêu đãi khách từ trên xuống vốn là của nhà ăn quốc doanh, nhưng bây giờ gần như đã không còn ai nghĩ đến nhà ăn quốc doanh nữa rồi. Mỗi lần chiêu đãi, nếu như không phải ăn thịt nướng thì chính là ăn lẩu, đều không có chuyện ngoài ý muốn nào cả. Người trong tỉnh còn muốn khách khí nói tùy tiện ăn một chút là được rồi, nhưng đến khi ngồi xuống bàn, ngửi được mùi hương tỏa ra bốn phía, các loại thịt không ngừng được mang lên lại không nhịn được mà ăn nhiều hơn. Chất lượng nhà lầu ở trong huyện, diện mạo tinh thần của nhân dân, bao gồm cả mỹ thực trong huyện, tất cả đều khiến cho các đồng chí ở tổ công tác ấn tượng vô cùng. Lúc rời đi, Hà Vũ còn thấy bộ dáng lưu luyến không thôi của mấy người đó. Thậm chí còn có đồng chí trong đoàn công tác của tỉnh hỏi chuyện mua nhà chỗ bọn họ. Trên tình dễ kiếm tiền hơn một chút, mua một căn nhà ở chỗ này cũng không phải là vấn đề khó gì, đợi đến cuối tuần có thể qua đây nghỉ phép thư giãn. Hà Vũ chỉ có thể tiếc nuối biểu thị phòng ở đã bán sạch . Lưu bí thư cười nhiều đến nỗi mặt cũng cứng lại. Hắn thật sự rất cao hứng. Giao đất cho Hà Vũ xây nhà chỉ là một công trình thử nghiệm của hắn thôi, nhưng Hà Vũ lại trả lại cho hắn một niềm vui bất ngờ. Dù là danh tiếng ở trong quần chúng nhân danh hay là trước mặt các đồng chí kiểm tra cũng đều khiến cho hắn thập phần đắc ý. Quá nở mày nở mặt. Có nhà đầu tư bất động sản có lương tâm như vậy, đối với huyện của bọn họ cũng là chuyện tốt. Bây giờ thái độ của Lưu bí thư đối với Hà Vũ càng ngày càng thân thiết, đến mức mà cậu thư ký quanh năm đi theo bên người hắn cũng bất ngờ. Điền Thụy nói: “Có lẽ anh không nhàn rỗi được nữa rồi.” Hà Vũ nhướn mày: “Sao lại nói thế?” Điền Thụy giải thích: “Em nghe người ta nói, lão giám đốc xưởng quốc doanh muốn liên lạc với anh. Bọn họ có một khu tập thể cũ, bây giờ muốn xây một tòa ký túc xá cho công nhân, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì. Tiểu khu của anh xây tốt như vậy khẳng định bọn họ sẽ động tâm.” Hà Vũ quanh năm tại công trường, cũng không có thời gian tiếp xúc với những người này Mà Điền Thụy lại không như vậy. Cửa hàng cơm là nơi tin tức lưu thông nhanh nhất, hơn nữa với quan hệ của Điền Thụy cùng Hà Vũ, rất nhiều người đều chủ động nói chuyện với Điền Thụy. Hà Vũ không để ý: “Vậy cũng được.” Vừa hay công nhân dưới tay hắn đang sợ thất nghiệp. Nếu như tìm tới hắn, vậy bọn họ có thể tiếp tục làm công trường rồi. Hà Vũ xây nhà rất tốt. Ban đầu người trong huyện còn muốn nhìn trò cười của Hà Vũ đây, nhưng bây giờ đều thay đổi, nói Hà Vũ quả nhiên không phải vật trong ao, bọn họ đã sớm nhìn ra rồi. Mỗi lần Điền Thụy nghe được lời nói như vậy đều muốn bật cười. ~Hết chương 70~