Trong thôn có một cô nương
Chương 90 : Thế cuộc lại biến
Chi nhánh Phù Duyên trai khai trương so với lần thứ nhất náo nhiệt hơn rất nhiều. Ngoại trừ thân bằng bạn tốt của chính mình ra, đã có không ít quý tộc trong Phần Thành đều sai quản gia hoặc là nô bộc đắc lực mang lễ vật đến chúc mừng Cố Tiểu Phù. Thân quân của phủ tướng quân lại càng xuất ra đại lực để cổ động. Nguyên nhân không gì khác, mọi người đều hướng về phía Lục Nguyên Sướng mà tới.
Không có mấy người trẻ, tuổi chưa đến hai mươi, vậy mà lại có thể chỉ có dựa vào bản lĩnh của chính mình làm được đến chức bá trường của thân quân như nàng, nên có thể xem đó là người đắc ý trong quân. Lấy tình thế của Bắc cảnh hiện nay mà nói thì tương lai của Lục Nguyên Sướng sẽ có tiền đồ rực rỡ.
Phụng Quan cùng cả vùng phía bắc của Phụng Quan đều do một tay Tống Định Thiên sắp đặt đã hơn hai mươi năm nay. Từ giới quý tộc cho tới lê dân bách tính, đại thể đều là người của Tống gia. Ở đây, uy vọng của Tống Định Thiên thậm chí còn vượt qua cả Hoàng Đế. Đây là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến Hoàng Đế phải kiêng kỵ Tống Định Thiên.
Lục Nguyên Sướng lại là tâm phúc của Vương Siêu, vì vậy mà có thể được coi là dòng chính của Tống Định Thiên. Hiện nay nàng lại đang là người giúp việc đắc lực ở bên người Tống Định Thiên. Cận thủy lâu đài, nên khí thế sẽ là một bước lên mây, quả là sắc bén không ai đỡ nổi.
Hôm nay Dương Minh cùng Dương Đại nương phong quang vô hạn. Bọn họ vừa mới tới Phần Thành chưa được bao lâu vậy mà đã có không ít người chen chúc nịnh hót, vì vậy mà nét mặt già nua cười đến thành hai đóa hoa cúc.
Cố Tiểu Phù không ở trước cửa hàng làm xã giao. Nàng quàng một cái khăn che chỉ để lộ ra khuôn mặt, ở trên lầu hai thanh nhã tự mình chiêu đãi đám nữ giới mà mình có quan hệ rất tốt. Đừng thấy Cố Tiểu Phù hôm nay ngồi ôm cái bụng với dáng vẻ dường như vạn sự không để ý tới mà xem thường. Mọi việc trong cửa hàng từ trang trí đến chạy đường, từ thiết bị đến món ăn đều do nàng hao tổn tâm cơ sắp đặt hay thúc dục mọi người đẩy nhanh tiến độ để được như ý, vì vậy mà đã phải tiêu tốn không ít tâm lực.
Một đám nữ tử dĩ nhiên là chỉ có tán thưởng cùng khoa trương. Đặc biệt là về quần áo của Cố Tiểu Phù, chúng làm cho những nữ tử đang có mặt đều vô cùng yêu thích. Vật liệu tuy nói không phải tầng cao nhất, nhưng hoa văn trên đó lại rất, rất khác biệt. Chúng được phối với đồ trang sức mà bổ sung lẫn nhau. Làm cho dung mạo vốn đã xuất chúng của Cố Tiểu Phù lại càng tỏa sáng vầng hào quang.
Phần Thành ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng Lâm Biên lại là mây đen bao phủ.
Harl Bố Lặc quả nhiên không cam lòng. Hắn điều binh đến mười vạn đại quân Nhung Địch đến Bắc cảnh, hướng về thành Tuy Xa tổ chức tiến công mãnh liệt. Tướng thủ thành Tuy Xa liều chết chống lại, nhưng vì binh lực thiếu, tướng cô độc, tường thành phòng thủ không kiên cố nên không cách nào thủ vững được. Cũng còn may là tướng thủ thành Tuy Xa vẫn còn khá thông minh. Hắn nhanh chóng cho người cấp báo Tống Định Thiên, còn mình cùng quân sĩ thì liều mạng thủ thành chờ đợi viện quân.
Tống Định Thiên nhận được thư cầu viện liền lập tức thăng trướng nghị sự, cùng thương nghị việc tìm ra phương pháp đánh lùi quân địch.
"Các tướng quân, quân coi giữ ở thành Tuy Xa chỉ có 20 ngàn, thủ vững được mười ngày đã là cực hạn. Các ngươi hãy cho ta biết có thượng sách gì để đánh lùi quân địch hay không?" Tống Định Thiên nhìn các tướng quân vẫn đang trầm mặt hỏi.
Trong quân trướng yên lặng như tờ. Không phải các tướng quân không muốn xuất lực, mà là thực tại chiến cuộc đang rất gian nguy.
Nhung Địch lấy kỵ binh làm chủ, tính cơ động mạnh. Nếu như bọn họ điều quân đang giữ thành đi tiếp viện, trong khi Harl Bố Lặc bất ngờ chiếm được thành Tuy Xa, như vậy thì quân đội Đại Chu nhất định là không thể quay trở về phòng thủ đúng lúc. Nhưng nếu như không tiếp viện cho thành Tuy Xa, trong khi thành Tuy Xa không còn sức chống cự thì chỉ ít ngày nữa thành này sẽ bị công phá. Đến lúc đó Nhung Địch tiến quân thần tốc thì việc phải đem quân đánh đuổi bọn họ ra khỏi Bắc cảnh lại càng tốn thêm nhiều công sức hơn.
Nhưng hiện nay binh lực Bắc cảnh không đủ, rõ ràng là vốn ít. Trong trận chiến ở thành Lâm Biên, tuy Tống Định Thiên đã tiêu diệt được mười vạn đại quân Nhung Địch, nhưng mà tư quân của hắn cũng đã bị tổn thất không ít. Hiện nay thành Lâm Biên tổng cộng quân lực chỉ còn không đủ 40 ngàn, đâu còn có binh lực dự bị để có thể điều đi.
"Harl Bố Lặc biết rõ không chiếm được tiện nghi ở thành Lâm Biên nên đã nghĩ ra gian kế như vậy, thực sự là đê tiện!" Vương Siêu vỗ bàn mắng.
Trong lều vẫn trầm mặc như mặt nước tĩnh lặng. Có ai ở đây lại không biết được tính toán của Harl Bố Lặc đây, chỉ là hiện nay quân tình khẩn cấp, nói những lời nói buồn bã như thế thì có ích lợi gì.
"Đại tướng quân, thành Tuy Xa cách Lâm Biên chỉ có hai ngày lộ trình. Không bằng trước tiên ta vẫn điều binh đi trợ giúp cái đã, đồng thời Đại tướng quân cho điều binh từ các thành ở hướng đông bắc về bổ sung cho sự thiếu hụt của thành Lâm Biên. Hai bên hành động cùng một lúc có lẽ sẽ có tác dụng." Phó tướng Ngô Chí Lương đề nghị.
"Phương pháp này xem như là thượng sách, nhưng không biết sau đó thì điều binh ở đâu?" Tống Định Thiên suy nghĩ một hồi lại nói tiếp: "Lâm Biên chỉ còn hơn ba vạn binh, cho dù có điều đi toàn bộ cũng cũng không thể bảo đảm thành Tuy Xa không mất."
"Binh lực quá cách xa, khó a!" Tả quân đô Úy Hứa Trí nói.
Lục Nguyên Sướng đứng sau lưng Vương Siêu, nghe những lời bàn nghị kia của các tướng quân thì không khỏi lâm vào trầm tư. Vương Siêu không còn nhìn thấy dáng dấp quen thuộc của Lục Nguyên Sướng khi muốn trình gian kế, có điều hắn cũng lại nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt của Tống Định Thiên.
Sau một phen thương nghị mà vẫn không tìm ra được kế sách toàn vẹn, Tống Định Thiên giữ lại Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng, để cho những tướng quân khác rời đi nghỉ ngơi trước.
"A Nguyên, ở đây đã không còn người ngoài. Nếu như ngươi có thượng sách thì hãy nói tỉ mỉ ra đi." Tống Định Thiên cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì khóe mắt nhảy lên một cái, làm cho Vương Siêu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lục Nguyên Sướng.
"A Nguyên, chiến sự khẩn cấp, ngươi cứ tùy ý trình bày. Mọi chuyện đã có Đại tướng quân quyết định, nên dù ngươi có nói sai thì cũng không sao." Vương Siêu nói với vẻ đầy chờ mong.
Lục Nguyên Sướng cũng hiểu được thế cuộc hiện nay cực kỳ cấp bách. Nếu mọi người đều đã không nghĩ ra đối sách tốt nhất thì không bằng để mình thử một lần xem sao.
"Đại tướng quân, Vương tướng quân! Thuộc hạ suy đoán, mục tiêu thực sự của Harl Bố Lặc không phải thành Tuy Xa, mà là Lâm Biên." Lục Nguyên Sướng lớn mật nói ra suy đoán của mình.
"Lời ấy nghĩa là sao? Hắn ở Lâm Biên đã bị thất bại thảm hại, chẳng lẽ còn dám trở lại?" Vương Siêu hoài nghi hỏi.
"Bắc cảnh có biên cảnh rất dài, vì sao Harl Bố Lặc lại chỉ chọn duy nhất thành Tuy Xa?" Lúc này, một lần nữa Lục Nguyên Sướng lại hiện ra cái dáng dấp "gian trá" mà Vương Siêu đã vô cùng quen thuộc.
"Vì sao?" Vương Siêu không nghĩ tới mục đích của Harl Bố Lặc, lúc trước hắn chỉ tìm cách nghĩ ra đối sách.
"Thành Tuy Xa chỉ có hai mươi ngàn binh mã, sức chiến đấu không mạnh, Harl Bố Lặc chọn nó, nhìn như muốn một lần phá thành để tiến vào nội địa Bắc cảnh. Nhưng thuộc hạ lại không nghĩ như vậy." Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt cười, nàng tự tin nói: "Lấy sức chiến đấu của đội quân Nhung Địch, nếu muốn công phá thành Tuy Xa vốn chỉ có hai mươi ngàn binh mã đóng giữ cũng không phải là việc quá khó. Thành Tuy Xa bị tiến công đã mười ngày, nhưng vẫn bình yên vô sự, như vậy chỉ sợ đây là gian kế của Harl Bố Lặc."
"A Nguyên, ngươi không thể làm một hơi nói cho xong mà không được hay sao?" Vương Siêu bị Lục Nguyên Sướng nhẩn nha đến mức đi câu cá cũng đã đủ bữa thì không khỏi nôn nóng thúc dục.
Lục Nguyên Sướng cũng không để ý tới vẻ gấp gáp của Vương Siêu. Nàng quay về phía Tống Định Thiên nói: "Đại tướng quân, Tuy Xa nhiều núi, nếu là Nhung Địch hạ được thành, cũng không dám đi đường bằng vòng qua thành Lâm Biên được. Nếu muốn đi đường khác vào vùng nội địa của Bắc cảnh sẽ phải vượt qua muôn núi vạn khe. Nhung Địch nhiều kỵ quân, điều này với bọn họ mà nói là cực kỳ bất lợi. Trong tay Harl Bố Lặc đã có bản đồ quân phòng Bắc cảnh của Đại Chu làm sao lại không biết công thành Tuy Xa là rất tai hại?"
"Lời ấy có lý." Tống Định Thiên gật đầu nói. Đây cũng là điều hắn đang nghi ngờ.
"Thuộc hạ suy đoán, mục đích của Harl Bố Lặc là thu hút binh lực của ta đi tới thành Tuy Xa, chọn đúng lúc thành Lâm Biên trống vắng rồi cấp tốc công thành. Đến lúc thành Lâm Biên bị phá, Harl Bố Lặc sẽ chỉ việc dọc theo quan đạo trực xuôi về nam, khi đó thì rồng đã gặp nước, không thể ngăn cản." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.
"Không nghĩ tới Harl Bố Lặc chỉ là một thất phu vậy mà lại còn có mưu lược như thế." Vương Siêu nghe nói như vậy thì đứng ngồi không yên nữa.
"Nhưng là thành Tuy Xa nhiều núi thì có hại lại vẫn có lợi. Nếu như thành bị phá, cho dù hắn đi đường núi có gian nan, nhưng chúng ta truy kích cũng sẽ gặp khó khăn tầng tầng lớp lớp. Nếu một khi để cho hắn thoát ra khỏi địa hình núi non, tình huống cũng sẽ không có gì là tốt đẹp cả." Suy nghĩ của Tống Định Thiên không thể nói là không toàn diện.
"Thuộc hạ cũng đã có suy nghĩ này. Vì vậy cảm thấy đối với việc cứu Tuy Xa thì chỉ có thể cứu bằng mưu mẹo chứ không thể dùng cứng đối cứng được." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
"Ngươi có thể có cách nào?" Vương Siêu hỏi.
"Trận chiến này không phải dùng sức người là được, có điều ông trời đang ủng hộ cho Đại Chu ta. Trời xuân kéo dài, tuyết đọng đang tan rã.Chúng ta có thể giữ nước lại trên núi, sau đó mượn lực lao xuống của thác nước, dụ địch với chỗ trũng. Đến lúc đó, cho dù kỵ quân của địch có dũng mãnh, có cấp tốc đến bao nhiêu thì cũng làm sao địch nổi oai vũ của Thủy Long vương?" Lục Nguyên Sướng tràn đầy tự tin mà nói. Nàng thành thạo địa hình Bắc cảnh từ rất nhiều năm nay, cuối cùng cũng có tác dụng lớn.
"Diệu kế!" Vương Siêu vỗ bắp đùi kích động kêu lên.
"Chỗ trũng kia ở lấy đâu ra?" Tống Định Thiên lại không dễ dàng để cho Lục Nguyên Sướng tùy ý lừa gạt như vậy, hắn chớp con mắt sắc bén mà nghiêm túc hỏi nàng.
"Thành Tuy Xa!" Lục Nguyên Sướng đè thấp giọng trả lời.
"Cái gì!" Vương Siêu không thể tin nổi mà hỏi. Dùng hồng thuỷ dìm thành, vậy còn quân dân trong thành, không phải là cũng bị chôn cùng hay sao?
"Lục Nguyên Sướng, ngươi có biết là mình đang nói cái gì hay không?" Lời nói này của Tống Định Thiên tràn ngập vẻ tức giận. Chí ít, khi Lục Nguyên Sướng vừa động đến thành Tuy Xa cũng đã cảm nhận được cơn tức giận của Tống Định Thiên.
"Đại tướng quân, để cho tướng thủ thành của Tuy Xa cho bách tính rời thành trước đó, còn binh sĩ ở trong thành thì tìm cách thu hút sự chú ý của Harl Bố Lặc. Đến lúc đó giả bộ không đánh lại mà đúng lúc rút quân vào trong núi cao. Như vậy thì có thể đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất." Lục Nguyên Sướng chống lại khí thế mạnh mẽ của Tống Định Thiên, không chút do dự mà trình bày tiếp.
"Nếu như không thể đúng lúc rút đi thì nên làm như thế nào?" Tống Định Thiên trầm giọng hỏi.
"Vì phải bảo đảm cho ngàn vạn lê dân bách tính khác, vì sao lại tiếc một thành?" Lục Nguyên Sướng quỳ một chân sau xuống đất, trầm giọng hỏi lại.
Tống Định Thiên căng thẳng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ tuổi của Lục Nguyên Sướng. Trên khuôn mặt đó, có tự tin, có tàn nhẫn, có quả quyết, có đập nồi dìm thuyền liều chết cùng sự kiên nghị.
"Ta cùng ngươi đem theo mười ngàn binh mã thì có thể tiêu diệt được quân địch hay không?"
"Kính xin Đại tướng quân để cho Vương tướng quân lĩnh binh. Thuộc hạ dám lập quân lệnh trạng*, nếu không phá được địch, xin được lấy cái chết tạ tội!" Lục Nguyên Sướng dùng lời thề son sắt mà nói.
"Đại tướng quân, mạt tướng nguyện cùng lĩnh quân lệnh trạng!" Vương Siêu cũng lập tức quỳ xuống đất. Hắn tin tưởng thực lực của chính mình, lại càng tin tưởng mưu lược của Lục Nguyên Sướng.
"Được! Đưa giấy bút lại đây!" Tống Định Thiên lớn tiếng ra lệnh. Có một người tiểu tướng hầu cận bưng giấy bút đến, hai người Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu không chút do dự, kiên định viết xuống quân lệnh trạng, cuối cùng, dùng răng cắn đầu ngón tay của mình mà đè lên thành thủ ấn đỏ tươi.
* Quân lệnh trạng: Lệnh dành cho người (làm tướng) nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chịu tội chết
"Ta sẽ không đợi thêm nữa. Tối nay hai người ngươi lập tức lĩnh binh xuất phát, dùng hết tốc lực hành binh đến thành Tuy Xa cứu viện. Thề phải đem mười vạn binh mã Nhung Địch ở lại trên đất Đại Chu của ta!" Tống Định Thiên tự mình rót chén rượu tiễn đưa, đứng trước mặt hai người mà nghiêm trang nói.
"Nếu không diệt được địch, lấy cái chết tạ tội!" Hai người Lục Nguyên Sướng bưng lên bát rượu, hào khí ngất trời, ngửa đầu đem chỗ rượu tiễn đưa cay độc kia rót vào cổ họng.
Mười ngàn quân mã, giơ cao cây đuốc lao nhanh. Tống Định Thiên đứng ở đầu thành Lâm Biên, đón gió lạnh trong đêm mà lòng thấy ấm áp lạ thường. Hắn nhìn đoàn quan lao đi như một con rồng lửa, trong lòng rất là vui mừng. Cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng đã thành thục hơn lên, biết được lúc nào cần phải quả quyết, biết được nên lấy hay bỏ. Nếu như trận chiến này toàn thắng, hắn cần phải đem người này ở lại bên cạnh mình, dốc lòng bồi dưỡng, giúp Vương Siêu lưu lại một người trợ thủ đắc lực.
Lục Nguyên Sướng ra đi rất vội vàng, ngay cả quân trướng của mình nàng cũng không kịp quay lại. Hàn Thư Huyên được người tiểu binh hầu cận thông báo mới biết được Lục Nguyên Sướng vì có việc quan trọng nên đã rời khỏi thành.
Kể từ đó, trong lòng Hàn Thư Huyên liền cực kỳ bất an. Lâu nay nhờ có Lục Nguyên Sướng che chở, nên nàng mới có thể ở trong quân an ổn sống qua ngày. Mặc dù nàng không quá bất cẩn, nhưng cũng biết rất nhiều người liên tục nhìn chằm chằm vào nàng. Hiện tại không còn Lục Nguyên Sướng ở bên cạnh, mình làm sao có thể tránh được những người đang thèm nhỏ dãi kia.
Hàn Thư Huyên là nữ, vì cha của nàng cùng Uy Vũ Hầu phủ có chút giao tình, nên Vương Siêu mới đối với nàng chăm sóc một ít mà đưa nàng cho cái người tuổi tuy trẻ nhưng vẫn ôn hòa là Lục Nguyên Sướng. Cùng đi với Hàn Thư Huyên còn có không ít tỷ muội của nàng. Trước đó vài ngày, nàng đã nghe nói một thứ muội của mình, vì không thể chịu đựng việc ngày ngày bị người lăng, nhục mà đã tự sát.
Mèo khóc chuột, kết cục là như vậy. Làm sao là một thiên kim tiểu thư như Hàn Thư Huyên có thể chịu đựng nổi. Nàng trốn vào trong chăn, cuộn thân thể của mình lại rồi yên lặng rơi lệ. Nàng nhớ lại cuộc sống trôi qua bình yên trong một tháng này mà không khỏi thấy nhớ nhung Lục Nguyên Sướng vô hạn.
Người này rất ôn hòa, rất thân mật, có giáo dưỡng, hiểu lễ nghi. Hai người chưa từng cùng ngủ chung lấy một lần, nhưng mà ngày ngày cùng đối mặt đã làm cho Hàn Thư Huyên không khỏi nảy sinh một chút ước mơ. Hiện nay nàng đã không còn là thiên kim tiểu thư hưởng thụ phú quý trong kinh sư nữa, mà chỉ là một quân kỹ ăn bữa nay lo bữa mai, là tiện dân thuộc tối cấp thấp nhất, nàng đã không còn tương lai nữa. Vì vậy mà đi theo Lục Nguyên Sướng sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Thư Huyên biết được Lục Nguyên Sướng đã có thê thất, mà người đó lại rất được hắn kính trọng cùng yêu quý. Hàn Thư Huyên tự thấy lấy thân phận của mình tuyệt đối không thể trở thành chính thê của Lục Nguyên Sướng được. Nếu đã như vậy, có lẽ là làm cái thiếp cũng là một kết cục tốt đẹp. Chí ít, đi theo Lục Nguyên Sướng, nàng sẽ không cần phải lo lắng cuộc sống sau này của mình nữa, cũng sẽ không gặp phải cảnh ngộ như em gái của mình.
Đêm đó, Hàn Thư Huyên hết lần này sang lần khác trải qua mộng mị. Trong giấc mơ của mình, khi thì nàng mơ thấy mình vẫn được bình an, khi thì mơ thấy Lục Nguyên Sướng đối với mình chân thành chờ đợi, khi thì mộng thấy mình bị đông đảo binh sĩ lăng, nhục, khi thì lại mơ thấy Lục Nguyên Sướng phải bỏ mình ở ngoài chốn sa trường.
Khi nàng kinh hãi mà tỉnh lại thì phát hiện thấy ngoài trướng trời đã mờ sáng. Bất giác nước mắt nơi khóe mắt của nàng rơi xuống như hạt châu sa. Bởi vì nàng phát hiện ra, khi mình mơ tới Lục Nguyên Sướng bỏ mình trên sa trường thì có cảm giác thật đau lòng. Thì ra trong lúc lơ đãng, tình đã đâm chồi nảy lộc.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
126 chương
202 chương
12 chương
20 chương
35 chương
69 chương