Trong thôn có một cô nương
Chương 124 : Bày mưu tính kế
Lục Nguyên Sướng để lại cho Cố Tiểu Phù một trăm thân quân, số còn lại đều mang về Phần Thành. Nàng đội gió lạnh cùng tuyết sa trở lại Phần Thành, đến nơi liền tiến thẳng đến phủ tướng quân. Mấy ngày nay Tống Định Thiên vẫn ở tại nơi đó điều phối đồ quân nhu, mưu tính phương án chiến lược, đã nhiều ngày qua vẫn chưa từng hồi phủ.
"Đại tướng quân, mạt tướng đến muộn." Lục Nguyên Sướng hướng về Tống Định Thiên làm động tác chào của quân lễ.
"Trở về là tốt rồi. Lúc này ta còn đang bận việc. Vương tướng quân, ngươi hãy đem tình hình quân tình thu thập được nói cho Lục tướng quân biết đi. Buổi chiều hôm nay chúng ta sẽ hồi phủ dùng cơm." Tống Định Thiên nói với Vương Siêu.
"Vâng, Đại tướng quân." Vương Siêu nghiêm túc nhận lệnh rồi mang Lục Nguyên Sướng đi tới thư phòng của mình.
"Biểu ca, đến cùng là chuyện đã xảy ra như thế nào? Khi Tam ca đến gặp ta cũng chỉ nói quân tình khẩn cấp, lôi ta từ bàn ăn chạy tới đây. Ta cảm thấy trong lòng thực tại không thật chắc chắn, Vương Thế Thành đang yên đang lành sao lại chết?" Lục Nguyên Sướng vừa nhấp một hớp trà nóng đã vội hỏi.
Nàng vốn là một người có tính tình cực kỳ trầm ổn. Gặp đại biến mà mặt không chút sợ hãi. Vì Tống Văn Quý nói chuyện cũng chỉ được dở chừng nên không cảm thấy có gì quá cấp bách, vậy mà lúc này vừa tiến vào phủ tướng quân đã thấy toàn phủ tràn ngập không khí khẩn trương. Tình hình này không khỏi làm cho nàng tăng cao cảnh giác.
"Vương Thế Thành chết vào ngay giữa đêm 30." Vương Siêu thở dài nói.
"Cái chết của hắn có gì kỳ lạ không? Không phải là vì chết già đó chứ?" Lục Nguyên Sướng nhớ tới lý do lúc đầu Vương Thế Thành từ chối trở về triều nhận thưởng chính là tuổi già nhiều bệnh, nhưng người tinh tường đều biết đó chỉ là cái cớ.
"Theo tin do thám tử của chúng ta báo lại, sau khi Vương Thế Thành đi dự dạ tiệc trở về nhà thì bỗng dưng thổ huyết rồi bỏ mình, về nguyên nhân thì đến nay vẫn còn chưa rõ. Lần trước là hắn giả bộ bệnh, lần này thì đã có thể cho triều đình một cái cớ để che lấp thật hay." Vương Siêu bất đắc dĩ nói, gần nhất hắn luôn có cái cảm giác mèo khóc chuột.
"Hiện tại quyền chỉ huy đội quân phương nam đều đã nằm trong tay Mộc Vương gia. Việc này sợ là không thể không có quan hệ tới Mộc Vương gia." Lục Nguyên Sướng trầm tư nói.
"Ai nói không phải chứ! Thế nhưng việc này chúng ta cũng chỉ tự biết trong lòng mà thôi, cũng không thể nói ra miệng." Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Siêu cũng dần dần hiểu được là phải dùng đến não: "A Nguyên, cái chết của Vương Thế Thành có thể tạm hoãn lại, chưa phải là lúc điều tra. Chỉ sợ là con trai của Vương Thế Thành sẽ không để cho hắn chết vô ích như vậy. Một cái tước vị hữu danh vô thực chỉ sợ là thỏa mãn không được Vương gia. Ở phía nam Vương gia kinh doanh đã mấy chục năm thì đâu có dễ cam tâm để cho quyền chỉ huy quân đội bị cướp đoạt đi một cách thô bạo như vậy. Chúng ta chỉ cần chờ coi chó cắn chó là được. Chỉ là, thế của quân phương nam rất mạnh, vùng đất họ chiếm cứ rất rộng lớn, tiền lương sung túc, Mộc Vương gia lại rất lắm thủ đoạn. Nếu như Vương gia lại không có cách nào kiềm chế được, để cho triều đình thu lại quân quyền, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phải cực kỳ bất lợi."
Lục Nguyên Sướng nghe Vương Siêu nói tới quân tình xong thì bắt đầu trở nên trầm tư, chén trà nóng trong tay nổi lên làn khói trắng lượn lờ làm cho trước mắt có chút mơ hồ. Vương Siêu vẫn lẳng lặng chờ đợi Lục Nguyên Sướng nói ra suy đoán của mình. Lúc này thì hắn không dám gây ra một chút động tĩnh nào, tuy hắn là kẻ thô lỗ, nhưng có lúc cũng sẽ biết xem xét thời thế. Trong Trấn Bắc quân, người có năng lực giải phá tình thế hiểm nghèo như vậy sợ là chỉ có Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng. Những người còn lại, đánh trận có thể rất giỏi, nhưng nếu luận vè âm mưu quỷ kế, thì làm sao bọn họ có thể chống đỡ được vòng xoáy trong triều đình của tân quân cùng Mộc Vương gia đây.
Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Vương Siêu ngồi nghiêm đến mức thân thể có chút cứng ngắc. Khi hắn đang định đổi lại tư thế thì Lục Nguyên Sướng đột nhiên lại đặt câu hỏi: "Những ngày gần đây biểu muội như thế nào rồi? Tam công chúa thì sao?"
Vương Siêu bị Lục Nguyên Sướng hỏi như vậy thì đầu óc có chút mơ hồ. Hiện tại bọn họ là đang nói về chuyện xảy ra ở phía nam, sao Lục Nguyên Sướng lại đột nhiên nghĩ đến tiểu muội của mình được đây?
"Hiện tại thì vẫn còn biết an phận. Tâm tình của Tam công chúa đã có chút hòa hoãn. Vì có Mẫn nhi bồi tiếp, hai người sống cũng khá thoải mái." Vương Siêu cũng không có gì phải giấu.
"Hôm nay nhạc phụ nhạc mẫu đã mời chúng ta hồi phủ dùng cơm, không bằng chúng ta hãy mời cả biểu muội cùng Tam công chúa cùng đi. Bây giờ cũng đã là tháng giêng rồi, hai người bọn họ phải ở trong tiểu lâu lâu như vậy cũng quá mức cô quạnh đi." Lục Nguyên Sướng bình tĩnh nói, thế nhưng ánh mắt của nàng lại cho thấy không phải là như vậy.
Muốn nói người có thể hiểu rõ Lục Nguyên Sướng nhất, vị trí đứng đầu ngoài Cố Tiểu Phù ra sẽ không còn ai khác. Nhưng xếp tiếp theo, sẽ phải là chính Tống Định Thiên cùng Vương Siêu chứ không thể ai khác được. Vương Siêu nhìn kỹ Lục Nguyên Sướng một lúc lâu sau đó mới nói đầy vẻ sâu sắc: "Ngươi quả thật là người hữu tâm. Có điều về việc này chúng ta vẫn cần phải báo cho cậu trước đã. Nếu không, sợ là ngay cả cửa viện tiểu lâu Mẫn nhi cũng không thể bước lại gần được."
Lục Nguyên Sướng cũng nghe ra được một chút bất mãn trong lòng Vương Siêu. Mặc dù đã vì đại cục mà suy nghĩ, Vương Siêu đã phải tự nguyện đem Vương Mẫn giam giữ, nhưng suy đến cùng vẫn là huynh muội cốt nhục. Vì vậy mà trong lòng Vương Siêu khó mà tránh khỏi có chút hậm hực. Bây giờ bọn họ lại còn muốn lợi dụng Vương Mẫn, làm sao Vương Siêu lại không thể không có chút nào oán giận được đây.
Việc này ai cũng không sai. Lục Nguyên Sướng chỉ biết làm như không nghe thấy lời oán giận của Vương Siêu. Nàng leo lên đài cao của tiểu lâu rồi nhìn về phía tiểu lâu bên kia, chỉ thấy Tam công chúa cùng Vương Mẫn đang ở trong chính viện chồng người tuyết, nhìn thì có vẻ như là không buồn không lo.
Ở đằng kia, Vương Siêu tự mình năn nỉ Tống Định Thiên cho phép Vương Mẫn dự tiệc, ban đầu thì Tống Định Thiên không đáp ứng. Chỉ sau khi Vương Siêu đem từng việc đã trao đổi với Lục Nguyên Sướng ở trong thư phòng báo cáo lại cho Tống Định Thiên biết đến lúc đó Tống Định Thiên mới chịu gật đầu đồng ý. Và khuôn mặt vốn đã căng thẳng suốt mấy ngày nay, đến lúc này cũng có chút dịu lại.
Khi đoàn người đi đến Tống phủ, Tống phu nhân liền tự mình ra nghênh đón. Lục Nguyên Sướng đứng ở trong tuyết hướng về Tống phu nhân hành lễ nhưng được Tống phu nhân kéo dậy, nàng oán giận nói: "Chúng ta đang ở nhà đây mà, sao cứ câu nệ làm gì chứ!"
"Nhạc mẫu, tuy nói là có nguyên nhân chính đáng, nhưng dù gì thì tiểu tế cũng đã đem Nghi nương bỏ lại ở thôn Lạc Khê. Tiểu tế xin nhận lỗi với ngài." Lục Nguyên Sướng xấu hổ nói.
"Về việc này thì ngươi làm sao đảm đương nổi? Nhạc phụ ngươi còn đem mấy mẹ con chúng ta lưu lại ở kinh thành hơn mười năm đây, vậy mà ta còn chưa có nửa câu trách móc. Làm lính đã khổ, làm gia quyến của lính lại càng khổ hơn. Vì nương cũng là người từng trải, dĩ nhiên là có thể thông cảm được, ngươi không nên vì Nghi nhi mà để trong lòng có khúc mắc. Chờ đến lúc nàng trở về, nương sẽ nói chuyện giúp ngươi." Tống phu nhân cảm thấy xót xa cho Lục Nguyên Sướng. Lần này người này đã phải rong ruổi trên đường đi suốt hai ngày đêm, trên mặt hiện ra rất rõ vẻ uể oải. Trong khi Tống Văn Quý vừa hồi phủ là lăn ra ngủ không biết trời đất gì nữa, vậy mà Lục Nguyên Sướng vẫn phải mang theo sự mệt mỏi, cố giữ sự tỉnh táo để bày mưu tính kế.
"Tiểu tế cảm ơn nhạc mẫu đã hiểu thấu cho. Lúc này biểu ca đang mang theo biểu muội cũng đến cùng chúng ta dự yến. Nhạc mẫu thân như thân mẫu của biểu muội, phiền ngài khuyên bảo nàng nhiều một chút." Lục Nguyên Sướng hướng về Tống Định Thiên ra hiệu xin phép rồi kéo Tống phu nhân đi tới phòng ấm.
"A Nguyên, nơi này không có ai nữa, ngươi cứ nói thẳng đi." Tống phu nhân không phải là người nhu nhược, cam chịu. Khi còn ở bên ngoài nàng đã phát hiện ra sắc mặt của đám người Tống Định Thiên không bình thường, tinh thần của Vương Siêu lại càng tỏ ra không yên. Giờ đây nghe qua lời của Lục Nguyên Sướng, dĩ nhiên là nàng biết ngay được là đã có việc phát sinh.
"Nhạc mẫu, về cái chết của Vương Thế Thành hẳn là ngài cũng đã nghe nói đến." Lục Nguyên Sướng đứng gần bên người Tống phu nhân, chắp tay hỏi.
"Ta có nghe nói qua. Việc trong quân các ngươi, ta cũng đã biết. Vì vậy ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi." Tống phu nhân nói với vẻ mặt có chút ngưng trọng. Nàng đi theo Tống Định Thiên chịu mưa gió đã mấy chục năm nay rồi, nên nàng hết sức thấu hiểu việc lần này có bao nhiêu trọng đại.
"Như vậy thì rất tốt. Đã vậy thì tiểu tế liền nói thẳng. Cái chết của Vương Thế Thành rất kỳ lạ, việc này chúng ta đều đã biết, sợ là do Mộc Vương gia gây nên. Còn hiện tại, tiểu tế có một chuyện không rõ." Đối với việc Tống phu nhân biết được hết thảy quân tình Trấn Bắc quân, Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất kinh ngạc. Nàng tự đoán ra được là do Tống Định Thiên cố ý cho biết. Từ đó có thể rút ra được là, hiển nhiên Tống phu nhân tuyệt đối không chỉ là một quý phụ đơn giản, mà việc nàng ở lại trong kinh thành cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ làm con tin.
"Chuyện gì không rõ?" Tống phu nhân hỏi lại. Nàng bắt đầu có sự tin tưởng đối với đánh giá của Tống Định Thiên về Lục Nguyên Sướng.
"Mộc Vương gia cùng tân quân có phải là cùng một phe hay không?" Lục Nguyên Sướng tiến sát vào Tống phu nhân hỏi nhỏ.
"Tại sao ngươi lại có ý nghĩ này?" Tống phu nhân không thể tin được mà hỏi, tuy vậy sắc mặt nàng vẫn tỏ ra rất trầm tĩnh, thong dong. Nếu nói về những chuyện xấu xa ở chốn kinh thành, những chuyện xấu xa trong của lớp người bên dưới không có ai hiểu rõ được hơn Tống Văn Quý, mà sự dơ bẩn của tầng lớp bên trên thì Tống phu nhân lại biết rất sâu.
Tân quân lên được ngôi kế vị cũng không có gì vẻ vang. Trong quá trình đoạt vị của hắn đều có bóng dáng của Mộc Vương gia. Chỉ có dòng họ này là ra sức tâng bốc tân quân, ngoài ra còn có thêm mấy người chỉ huy Sứ của đội cấm quân là người của tân quân. Bởi vì Văn Thừa tướng cầm đầu trọng thần triều đình lúc đó cũng chẳng khác gì thịt cá nằm trên thớt, ở bên dưới quân quyền mà phải cúi đầu xưng thần để tính kế lâu dài làm chính. Mà Mộc Vương gia lại tồn tại như là một thế lực siêu nhiên. Hắn là em trai của tiên hoàng, là con trai của Thái phi. Hắn nhìn như vô duyên với ngôi vị hoàng đế, đương nhiên, chỉ là do pháp chế quy định nên không thuận lợi cho hắn mà thôi.
Nếu nói về quan hệ giữa tân quân cùng Mộc Vương gia thì Tống phu nhân cảm thấy việc này cũng thật khó mà nói cho rõ. Bởi vì trước khi kế vị, cũng không thấy tân quân cùng Mộc Vương gia lén lút tiếp xúc với nhau quá nhiều, sau khi kế vị cũng không có đặc biệt gặp gỡ. Khi Mộc Vương gia bị tân quân sai đi Nam cảnh, Tống phu nhân còn cảm thấy rất là kinh ngạc. Chỉ có điều lúc đó nàng đang ở Bắc cảnh, nên không cách nào tìm hiểu được quan hệ bí ẩn giữa hai người.
"Sau khi Vương Thế Thành chết rồi, quân quyền đã rơi vào trong tay Mộc Vương gia, thế chân vạc của ba nhà đại phiệt đã bị phá. Đối với Trấn Bắc quân ta mà nói, đây rõ ràng là một cái tin cực kỳ xấu. Nếu như Mộc Vương gia là người của tân quân, thì Trấn Bắc quân chúng ta sẽ rơi vào cái thế không đủ lực lượng để giãy dụa. Bởi vì quân đội của triều đình vốn yếu nhược đến đây sẽ được bù đắp. Bọn họ lại có tài lực vật tư toàn quốc chống đỡ, đến lúc đó cho dù quân ta có cùng Quách Đạt Minh hợp tác thì cũng chỉ là để kéo dài thêm thời gian suy tàn mà thôi. Nhưng, nếu như Mộc Vương gia không phải người của tân quân, mà hắn chỉ là mượn danh nghĩa ý chỉ của tân quân để mà tích trữ thế lực nuôi ý đồ chờ thời cơ đoạt vị, vậy thì chúng ta còn có một chút hi vọng sống." Lục Nguyên Sướng nghiêm túc nói. Thảo nào mà ngay cả Tống Văn Quý cũng trở nên sốt sắng đến như vậy, tình thế trước mắt xác thực là không ổn.
Chỉ mấy lời như vậy mà đã đánh trúng yếu điểm, làm cho trong lòng Tống phu nhân cực kỳ khiếp sợ. Cũng khó trách được tại sao Tống Định Thiên lại coi trọng Lục Nguyên Sướng như thế. Ba người con trai của nàng gộp lại sợ là cũng không chống đỡ được một Lục Nguyên Sướng này.
"Suy nghĩ này có phải là ngươi đã nói cùng nhạc phụ?" Tống phu nhân hỏi.
"Đã nói, nhạc phụ cũng đã tán thành. Còn bây giờ thì nhạc phụ lại để cho tiểu tế cầu nhạc mẫu một chuyện, tiểu tế đành phải dày mặt đến đây." Lục Nguyên Sướng thẹn thùng nói.
"Vì sao hắn không tự mình đến mà lại muốn ngươi đến?" Tống phu nhân cười nhạt mà nói.
"Nhạc phụ nói tiểu tế có bề ngoài thanh tú, nhạc mẫu yêu thích hình dạng ta thế này. Mà... mà nhạc phụ còn nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng yêu thích, có chuyện gì chỉ cần lên tiếng là nhạc mẫu đều sẽ đáp ứng." Lúc này Lục Nguyên Sướng đã trở nên đỏ mặt, đem Tống Định Thiên bán đứng.
"Cái lão già kia, những lời như vậy mà cũng nói ra được. Các ngươi có chuyện gì muốn nhờ thì cứ vậy mà nói là được rồi." Tống phu nhân vừa cười vừa mắng. Có điều nàng cảm thấy lời nói này của Tống Định Thiên cũng đúng. Nhìn Lục Nguyên Sướng trước mắt đang trưng ra khuôn mặt nhỏ thấu hồng, còn không phải là làm người ta không khỏi thương yêu hay sao?
Lục Nguyên Sướng thu lại nụ cười nói tiếp: "Nhạc mẫu, trước mắt việc quan trọng nhất của chúng ta chính là thăm dò quan hệ tân quân cùng Mộc Vương gia, mà việc này lại nên bắt đầu từ chính Tam công chúa. Nghe nói hai người ở chung đã lâu, ngày ngày biểu muội vẫn cùng Tam công chúa làm bạn, tình nghĩa cực kỳ sâu nặng. Vì vậy tiểu tế muốn làm phiền nhạc mẫu hãy nói chuyện phải trái với biểu muội một chút. Làm sao cho khi nàng ở trước mặt Tam công chúa sẽ thay thế Trấn Bắc quân chúng ta nói chuyện. Nếu như có thể thì làm cho Tam công chúa về với chúng ta là tốt nhất."
"Việc này sợ là không thể thực hiện được rồi" Tống phu nhân khẽ lắc đầu rồi nói.
"Tiểu tế có một kế khác là hù dọa khiến cho Tam công chúa phải sợ hãi. Nếu như lại có thêm biểu muội ở một bên khuyên bảo thêm thì biết đâu lại thành công." Lục Nguyên Sướng thong dong nói.
Tống phu nhân nhìn cái vẻ hoàn toàn tự tin của Lục Nguyên Sướng một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng. Thảo nào mà Cố Tiểu Phù lại coi trọng Lục Nguyên Sướng đến như vậy. Ở bên một người có thể mang trên mình gánh nặng trách nhiệm lớn lao như vậy, rõ ràng sẽ làm cho người ở bên cạnh luôn có cảm giác an toàn. Mà khi đó, Cố Tiểu Phù thiếu nhất chính là điều này.
Bà mẹ này thật tinh tế khi đứng trên góc nhìn của chồng và con gái mà đánh giá được người "con rể" này như vậy.
Cả một đại gia đình cùng nhau náo nhiệt ăn cơm. Lần này Tống Văn Bá cũng muốn theo quân xuất chinh, vì vậy mà mấy ngày nay ngày ngày đều nghỉ lại ở trong quân doanh. Tống Văn Trọng được Tống Định Thiên sắp xếp làm quản dân sinh trong châu nha của Phần Thành. Khi đại quân xuất chinh, việc điều phối quân lương là nhiệm vụ trọng yếu nhất, vì vậy hắn cũng cực kỳ bận rộn. Tống Đại tẩu cùng Tống Nhị tẩu hầu hạ phu quân của mình dùng cơm, thỉnh thoảng sẽ biết ý mà múc cho họ một chén canh. Có lẽ là trong các nhà thế gia công huân, phụ nhân đối với nam tử ra tiền tuyến cũng không có biểu hiện thương tâm đến mức như thường thấy.
Còn Tống Văn Quý thì lại tỏ ra thanh nhàn nhất. Hắn vừa mới rời giường, nên mắt trông còn có chút vẻ mông lung buồn ngủ. Việc hắn phụng mệnh đi đón Lục Nguyên Sướng đã được xem là đỉnh phá thiên đại sự. Vì thế mà sắc mặt của Tống Định Thiên đối với hắn cũng có tốt hơn. Tống phu nhân dĩ nhiên cũng sẽ đau lòng tiểu nhi tử phải chịu khổ cực. Chỉ có Tống Tam tẩu là vẫn nhàn nhạt dùng cơm, chăm sóc tiểu nhi tử, không muốn rút ra phần tâm, dù chỉ là một chút xíu, dành cho Tống Văn Quý.
Vương Mẫn đối với việc lại được cùng người thân cùng dùng cơm thì tỏ ra khá là cảm động, người ta luôn là lại có được sau khi mất đi mới biết quý trọng. Tuy rằng ở bên trong tiểu lâu thì bồi tiếp được người yêu, nhưng mà khi năm tháng chậm rãi trôi qua, trong lòng nàng cũng sẽ khát vọng sự ấm áp của tình thân. Đặc biệt là vào những ngày quá năm quá tiết mà nàng vẫn phải ở trong cái tiểu lâu lạnh lẽo vắng vẻ kia, tháng ngày rõ ràng là có chút gian nan. Muốn được gần cha mẹ ở phương xa, muốn được gần mợ cùng huynh trưởng vốn chỉ trong gang tấc, mà giờ đây trước mắt lại náo nhiệt như vậy, làm cho nàng như ở trong mơ.
Chỉ là, những người đang náo nhiệt là Tống gia, là Vương Mẫn, là người khác, chứ không phải Tam công chúa.
Lúc này, tuy rằng Tam công chúa vẫn nhận được lễ ngộ từ Tống gia, nhưng nàng biết được những thứ này cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài. Nàng nhớ lại những ngày còn ở Nhung Địch, những ngày còn ở kinh thành, nàng chưa bao giờ có cảm giác đó là nhà của mình. Khi nàng nhìn sang Vương Mẫn ở bên cạnh thì sắc mặt mới có chút thay đổi, Tam công chúa đột nhiên cảm thấy an lòng. Có thể cái tiểu lâu kia mới là nhà của nàng đi.
Chán chường sao? Mệt mỏi sao? Tam công chúa không biết, chỉ biết rằng sau khi đã trải qua đủ loại chuyện như vậy, như dòng nước trôi qua, chậm rãi ăn mòn trái tim của chính mình nàng mới cảm tạ Vương Mẫn đã làm bạn. Nhưng mà nàng không cam tâm, đúng vậy, nàng không thể cam lòng, không thể chịu thua. Nàng yêu Vương Mẫn, nhưng nàng lại càng yêu quyền lực đã bị mất đi. Một khi đã được hưởng thụ qua mùi vị của quyền lực thì dù muốn cởi bỏ cũng không được.
Sau khi dùng xong nữa cơm, Vương Mẫn liền được Tống phu nhân mang vào phòng ấm. Ở trong lòng Tống phu nhân, Vương Mẫn đã khóc như một đứa bé. Còn Tam công chúa thì với cái lưng thẳng tắp, bày ra tư thế công chúa cao quý đã mang theo từ lúc sinh ra, tiến vào thư phòng của Tống Định Thiên. Nàng không phải là người ngây thơ, hôm nay bỗng dưng được mời ra ngoài như vậy, nhất định là có việc.
Edit: Phiên ngoại chỉ có 4 chuong, vậy mà ko có chút động lực nào để ed cho xong. Ôi...
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
501 chương
112 chương
18 chương
46 chương
97 chương
93 chương
99 chương