Trong thôn có một cô nương
Chương 103 : Một chuyện khó nói
Trứng Gà được làm lễ tắm vào ngày thứ ba*. Riêng chuyện này cũng đủ làm cho nội viện Lục phủ trở nên cực kỳ náo nhiệt. Chưa cần nói đến chuyện người ngoài đối xử với Cố Tiểu Phù như thế nào trong lần khó sinh này, chỉ cần địa vị của Lục Nguyên Sướng ở Phần Thành đang là như vậy mà rất nhều người, từ thuộc tầng lớp huân quý,cho tới trong các tướng quân cao cấp trong quân cùng các quan chức trong nha môn, tất cả đều phái phu nhân của mình đến Lục phủ chúc mừng.
Vừa mở mắt ra, ánh mắt của Trứng Gà trông đã rất lanh lợi, trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng là đôi mắt to sáng lấp lánh như ngôi sao. Nàng được Dương Đại nương ôm ra để cho từng vị phu nhân đều được nhìn thấy. Trứng Gà không đáng yêu, cũng không thích cười. Bị một đám phu nhân thay nhau ôm lấy, một chút cũng đều không sợ hãi, cái vẻ mặt bình tĩnh kia làm cho các vị phu nhân vừa hận vừa yêu. Trêu đùa với nàng đi, nàng chỉ thẳng tắp mà nhìn ngươi như thể đang nghiên cứu cái gì đó. Quấy chọc nàng đi, nàng không cáu kỉnh cũng không hoảng sợ, chớ nói chi là còn khóc cho ngươi xem.
* Lễ tắm ba ngày: Đây là lễ dành cho trẻ sau khi sinh được ba ngày, lễ này được người TQ tổ chức rất long trọng.
Ngày hôm trước Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù mắng cho một trận rồi cũng tự thấy thẹn với Trứng Gà. Sau hai ngày trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nàng đã nghĩ ra được một tên rất không tệ. Trong lễ tắm ngày thứ ba cho Trứng Gà, nàng đã có một đại danh thật vang dội - Lục Minh Hi. Minh, tâm ý trong vắt, sáng suốt, cũng có nghĩa là có tầm nhìn, biết phán đoán. Hi, như ánh ban mai khi mặt trời vừa lên, phấn chấn phồn thịnh, cũng ngầm có ý chỉ Tiểu Quả nhi là do thần thánh sinh ra.
Danh tự này đã làm cho Cố Tiểu Phù cực kỳ thoả mãn, ngay đến cả Chúc Bảo trường cũng là cực kì tán thưởng. Lòng thương yêu của Lục Nguyên Sướng đối với thê nữ sâu sắc đến nỗi làm cho tuyệt đại đa số nam tử cũng tự cảm thấy mình thật kém xa.
Thân thể Trứng Gà lộ ra vẻ mập mạp đáng yêu. Được bà đỡ bế đặt vào trong bồn tắm mà không khóc, không quẫy đạp nên không làm ảnh hướng đến việc tắm rửa. Mọi người đều lấy việc Trứng Gà hiểu chuyện làm điều kỳ lạ. Vậy mà sau khi tắm xong, khi thấy bà đỡ đem kim chỉ đến thì Trứng Gà bắt đầu phát tác.
Khí lực của nàng đủ, giọng hét lớn, vừa nhìn thấy mũi kim sáng lấp lánh áp sát về phía mình, nàng không chút do dự hướng về mọi người mà bắt đầu lanh lảnh cao giọng. Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng khách đầy ắp các vị phu nhân ồn ào nói chuyện phiếm đều bị tiếng khóc của Trứng Gà át đi. Trứng Gà khóc đến cực kỳ thương tâm, so với cái lúc đói bụng bú không sữa còn lợi hại hơn nhiều. Chúc Đại nương vừa rung vừa dỗ dành, thế nhưng dù có thế nào cũng không thể làm cho Trứng Gà nín được.
Vì quá bất ngờ, mọi người ai nấy đều có chút luống cuống. Trứng Gà đã khóc đến đỏ cả mặt, nàng khóc đến mức sắp không thở nổi. Mặc dù ở trong phòng phía sau, Cố Tiểu Phù vẫn nghe được tiếng khóc này. Vì quá đau lòng nên nàng chỉ muốn đứng dậy đi ra ngoài để dỗ dành con gái nhưng lại bị Bình Nhi chết sống kéo lại. Hiện nay đã tới đầu thu, gió lạnh bắt đầu thổi tới ở vùng Bắc địa, Cố Tiểu Phù lại đang ở cữ, làm sao lại để cho nàng bị trúng gió được đây.
Những ngày gần đây Tiểu Cửu đều canh giữ ở ngay chính cửa viện. Nghe thấy tiếng khóc của Trứng Gà vọng ra từ trong phòng khách, nó nhanh chóng chạy vụt tới. Vừa đến trước cửa sảnh, Tiểu Cửu liền hướng về phía Trứng Gà gào thét.
"A ô ~ "
Bây giờ thì bên trong phòng khách tiếng huyên náo lập tức im bặt, chỉ còn lại tiếng gào Tiểu Cửu cùng tiếng khóc của Trứng Gà. Tất cả những quý phu nhân đang có mặt hầu hết đều là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cửu. Họ vốn là những thiên kim tiểu thư, đây là lần đầu trong cuộc đời được trực tiếp nhìn thấy một con lang cường tráng uy vũ được thả rông, vì vậy mà sợ đến nỗi mặt đều trắng bệch. Tất cả đều không ai bảo ai cùng chạy về phía sau Chúc Đại nương, Dương Đại nương để trốn.
"A ô ~ "
Tiểu Cửu chạy vội tới trước mặt Chúc Đại nương, quay về Trứng Gà kêu lên, thanh âm kia rất giống như đang dỗ dành hài tử. Rốt cục Trứng Gà cũng nhận ra sự có mặt của Tiểu Cửu. Nàng lập tức nín khóc, méo cái miệng bé nhỏ ra mà hít thở, con mắt hướng về phía Tiểu Cửu như muốn mách với nó rằng mình đang phải chịu oan ức. Mọi người thấy như vậy thì đều lấy làm kỳ lạ.
"Trứng Gà không khóc, Tiểu Quả nhi ngoan." Chúc Đại nương đau lòng lau khô nước mắt cho Trứng Gà. Nàng nói với Chúc Nhuận nương: "Ngươi đi vào trong chính viện hỏi Phù nương thử xem, hôm nay có thể xỏ tai cho Trứng Gà được hay không."
Cố Tiểu Phù nghe Chúc Nhuận nương đến hỏi ý kiến của mình mới biết được là đã xảy ra chuyện gì, đến đây thì nàng chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Bình thường Trứng Gà đều rất ngoan, không khóc không nháo. Cho dù là đói bụng thì chỉ đến khi không nhịn được nữa mới gọi vài tiếng. Vậy mà không nghĩ tới nàng lại sợ kim chỉ như vậy. Cố Tiểu Phù bỗng cảm thấy nếu Trứng Gà không phải là con của Lục Nguyên Sướng thì đúng là không có Thiên lý. Chỉ riêng cái tính sợ kim chỉ này cùng Lục Nguyên Sướng quả thực là cùng một khuôn đúc ra rồi.
"Không xâu thì không xâu nữa, cũng không nên thất lễ với khách quý. Hôm nay đành phải nhờ cậy lão nương cùng đại tỷ thay ta xã giao rồi." Cố Tiểu Phù thở dài rồi nói. Lý trí nói với nàng là không nên phóng túng Trứng Gà, nhưng tình cảm lại không nỡ để cho nàng phải chịu nửa điểm oan ức. May mà Trứng Gà đối với Tiểu Cửu không hiểu sao lại rất có hảo cảm. Mỗi lần Tiểu Cửu lên tiếng gọi, con mắt Trứng Gà đều sẽ chỉ di chuyển theo Tiểu Cửu mà thôi.
Khóc khóc nháo nháo cùng với những tiếng cười cười nói nói, lễ "Tắm ba ngày" cho Trứng Gà cuối cùng cũng trôi qua. Bà đỡ ra về còn mang theo túi áo rất nặng, nét mặt già nua cười thành đóa hoa cúc. Thu hoạch của nàng hôm nay quả thực là quá phong phú.
Sau khi Lục Nguyên Sướng tiễn khách ở phía trước xong, nàng đi tắm rửa qua rồi mới dám đi vào chính thất. Lúc này Trứng Gà đang bú sữa. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy như vậy thì cau mày hỏi: "Phù nương, ta đã tìm vú em cho Trứng Gà rồi, nhưng tại sao ngươi vẫn phải tự mình cho bú sữa như vậy?"
Cố Tiểu Phù vừa trìu mến vuốt mái tóc tơ của Trứng Gà vừa nói: "Trứng Gà là do ta sinh ra, ta cho nàng bú sữa không phải thiên kinh địa nghĩa hay sao?"
Lục Nguyên Sướng nghe nàng nói như vậy thì trong lòng cực kỳ khó chịu. Cái lãnh địa kia rõ ràng là của riêng mình, hiện tại lại phải hiến ra ngoài. Nhìn Trứng Gà nâng cái "Bạch bánh màn thầu" kia, rõ ràng so với trước đây lại còn lớn hơn rất nhiều, mà bú đến là vui vẻ, trong khi Lục Nguyên Sướng đã phải nhịn đến nhiều ngày như vậy thì làm sao mà chấp nhận được đây. Lục Nguyên Sướng vẫy lui đám tỳ nữ đang hầu hạ trong phòng, giật lấy một quyển sách rồi làm bộ nằm xuống bên người Cố Tiểu Phù. Tay nàng thỉnh thoảng lại lật một trang, nhưng hai con mắt lại không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào hai cái đám trên ngực Cố Tiểu Phù.
Trứng Gà vẫn còn nhỏ, sức bú không lớn. Tiếc rằng vì thân thể của Cố Tiểu Phù suốt ngày được bồi bổ nên sữa rất nhiều, Trứng Gà chỉ bú một bên đã no rồi. Cố Tiểu Phù cảm thấy bên còn lại vì quá căng mà đau nhức liền nói với Lục Nguyên Sướng: "A Nguyên, ngươi giúp ta đi gọi Bình Nhi vào đây một chút."
"Đang yên đang lành lại gọi hạ nhân làm cái gì?" Lục Nguyên Sướng ngồi dậy hỏi.
Cố Tiểu Phù nghe thấy vậy, muốn nói lại thôi. Nàng cùng Lục Nguyên Sướng đã sớm có quan hệ xác thịt, thân thể cũng đã bị xem khắp cả rồi, nhưng với cái tính ngượng ngùng hay xấu hổ của nàng thì làm sao nói ra được sự khó chịu của mình lúc này được đây. Nàng đành phải không để ý tới Lục Nguyên Sướng nữa mà dỗ cho Trứng Gà ngủ.
Sao sáng lốm đốm đầy trời, trăng sáng treo cao, trong căn phòng yên tĩnh toả ra hương sữa, hương rượu. Trứng Gà đã ngủ say, Lục Nguyên Sướng đem hài tử ôm vào chỗ vú em, còn mình thì vẫn chấp nhất trở về phòng nghỉ chính.
"A Nguyên, thân thể ta vẫn chưa sạch sẽ, không phải đã nói với ngươi là mấy ngày nay ngươi chịu khó đi ngủ ở thư phòng đã hay sao." Cố Tiểu Phù vừa định gọi Bình Nhi đi vào giúp nàng vắt sữa thì lại thấy Lục Nguyên Sướng rất nhanh đã trở về rồi.
"Nếu không thì sau này ta cũng không tắm rửa, để bẩn giống như ngươi. Đến lúc đó ngươi cũng không thể lại đem ta đuổi ra ngoài được." Lục Nguyên Sướng mặt dày mày dạn mà nói, sau đó lưu loát cởi bỏ áo khoác, ở trên giường đem Cố Tiểu Phù kéo vào trong lồng ngực.
Hiện tại hạ thân của Cố Tiểu Phù khá là đẫy đà, sờ lên có một lớp dày dặn nhô lên, Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất là yêu thích, thỉnh thoảng đưa tay nơi này sờ sờ nơi kia xoa bóp. Còn Cố Tiểu Phù thì yên tĩnh chui vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, hưởng thụ không khí ấm áp của buổi tối. Đặc biệt là khi được hít ngửi cái mùi hương nhẹ nhàng, thoải mái tỏa ra từ thân thể của Lục Nguyên Sướng làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy rất an tâm.
Hai người nói chuyện phiếm về Trứng Gà hết sức hứng thú, dần dần Lục Nguyên Sướng trở nên buồn ngủ, nhưng Cố Tiểu Phù thì lại càng ngày càng tỉnh táo. Bởi vì một bên ngực của nàng đã căng đến mức khó chịu. Nàng lăn qua lộn lại vẫn không cách nào ngủ được, đành phải đem Lục Nguyên Sướng đánh thức.
"Phù nương, ngươi làm sao vậy? Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, sao không ngủ đi?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi, nàng cho rằng hai ngày qua Cố Tiểu Phù đã ngủ hơi nhiều nên bây giờ khó ngủ.
Cố Tiểu Phù cảm thấy có lẽ cũng không phải là cái chuyện gì quá lớn nên đánh bạo nói: "Ngươi đi gọi Bình Nhi đến đây rồi đi thư phòng nghỉ ngơi chừng một nén hương có được không?"
"Có chuyện gì vậy, không thể cùng ta nói được hay sao?" Trong bóng tối Lục Nguyên Sướng nhìn không ra mặt Cố Tiểu Phù đã ửng hồng, ngây ngốc hỏi.
"Ta... Ta..." Một chuyện ngượng ngùng như vậy, thực sự là Cố Tiểu Phù không nói ra được.
"Đến cùng làm sao, giữa ngươi và ta mà vẫn chưa thể thẳng thắn nói với nhau hay sao?" Cái tính tình bướng bỉnh của Lục Nguyên Sướng đã bị chọc tới rồi, nàng nghiêm mặt hỏi dồn.
"... Ta bị căng sữa, ngực bị đau." Cố Tiểu Phù thấy chạy không thoát đi, dùng cái cái giọng nhỏ vô cùng để nói ra. Vì quá xấu hổ, nàng đem cả khuôn mặt của mình vùi vào trong lòng Lục Nguyên Sướng mà không dám đối mặt.
Nhưng cho dù nàng có dùng âm thanh cực nhỏ thì giữa đêm tối vắng lạng này, Lục Nguyên Sướng vẫn nghe thấy hết sức rõ ràng rõ ràng. Nàng cũng không biết bây giờ thì nên làm thế nào cho phải, nên chỉ biết ngây ngốc hỏi: "Trứng Gà ngủ mất rồi, vậy phải làm sao bây giờ. Nếu không thì để ta giúp ngươi mút ra bớt có được không? Chứ để cho Bình Nhi giúp ngươi vắt sữa có khi lại còn đau hơn."
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì thực sự là cảm thấy khó mà chấp nhận được. Đề nghị của Lục Nguyên Sướng dĩ nhiên là biện pháp tốt nhất rồi, nhưng việc để cho nàng giúp mình hút sữa ra thì nàng làm sao có thể chịu đựng. Thực sự là quá ngượng ngùng mà.
"Không cần đâu, ta nhịn một chút là tốt rồi." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng nói rồi xoay người quay lưng lại với Lục Nguyên Sướng.
Vì Lục Nguyên Sướng không hiểu lắm nên còn thật sự cho rằng chuyện như vậy nhịn một chút là tốt rồi. Nhưng Cố Tiểu Phù lại khó chịu vô cùng, thân thể trở nên cứng ngắc, sợ quấy rầy đến Lục Nguyên Sướng, nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà không dám cựa quậy. Sau một lúc ôm Cố Tiểu Phù vào lòng, Lục Nguyên Sướng dần dần nhận ra được Cố Tiểu Phù không khỏe.
"Phù nương, xoay người lại đây, để ta giúp ngươi hút bớt ra." Lục Nguyên Sướng cố gắng khuyên nhủ, trong lòng không hề có một chút tà niệm.
"Không muốn, ta không sao cả." Cố Tiểu Phù hơi dịch chuyển về phía bên trong giường, cố gắng lảng tránh cái vấn đề lúng túng này.
"Ngươi và ta con cũng đã sinh ra thì việc này có là cái gì đâu. Ta bảo đảm với ngươi sẽ là bé ngoan." Lục Nguyên Sướng tiếp tục thuyết phục.
Cố Tiểu Phù cảm thấy thân thể càng lúc càng khó chịu, lại bị Lục Nguyên Sướng thúc dục nên đành thở dài, chậm rãi xoay người lại. Có điều vì quá thẹn thùng mà khuôn mặt nhỏ cúi gằm đến tận ngực.
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù ngầm đồng ý liền thuần thục mở áo trong của Cố Tiểu Phù ra, bỏ đi cái yếm, trước mắt là một mảnh trắng toát. Tuy rằng vừa nãy ngoài miệng nói rằng không muốn, nhưng khi nhìn thấy thì đúng thật là, trong lòng không nhịn được mà nổi lên khát vọng.
"Phù nương, bên nào?" Lục Nguyên Sướng khàn giọng hỏi.
"Bên trái." Cố Tiểu Phù cảm nhận được hơi thở của Lục Nguyên Sướng đã trở nên nóng bỏng thì ngượng ngùng quá mức. Cái động tác bịt tai trộm chuông kia, cái động tác khẽ run nũng nịu kia, ở trong bóng tối lại càng ngày càng có vẻ mê người.
Lục Nguyên Sướng có chút sốt sắng mà nuốt một ngụm nước miếng rồi ghé miệng sát lại, cái "Bạch bánh màn thầu" hiện ra cùng với mùi sữa thơm tỏa ra như một lời mời gọi mãnh liệt đối với nàng. Thân tùy tâm động, Lục Nguyên Sướng không một chút do dự, há miệng tiến vào.
"Hưm ~" Cố Tiểu Phù bị kích thích, nhất thời không kìm được mà hừ nhẹ lên tiếng.
Rõ ràng chỉ là đơn thuần hút sữa, rõ ràng là Lục Nguyên Sướng đã khắc chế không có động tác nào khác, nhưng Cố Tiểu Phù lại bất giác hơi ngửa đầu, trong miệng còn có chút thở dốc gấp gáp. Vì sao Lục Nguyên Sướng cũng chỉ làm như một đứa trẻ nhưng lại làm cho Cố Tiểu Phù có cảm giác không giống như vậy? Nàng cảm nhận được sữa từ trong ngực chảy ra tiến vào trong miệng của Lục Nguyên Sướng, cảm giác được người trước ngực chậm rãi nuốt vào, Cố Tiểu Phù liền cảm thấy tình cảnh này quá mức mê loạn, đến hồn của mình dường như cũng đã bị hút ra theo.
Sữa mẹ có mùi vị gì, đã từ rất lâu rồi Lục Nguyên Sướng không còn nhớ được nữa, mà hiện tại cái chất lỏng mang theo mùi thơm cùng vị ngọt trong miệng lại trở thành một thứ cực kỳ mỹ vị. Lục Nguyên Sướng từ từ mút vào, giống như đang được thưởng thức một món ngon vậy. Nàng không dám có động tác nào khác, nhưng khi nghe được tiếng ngâm khẽ của Cố Tiểu Phù thì vừa mê hoặc lại vừa gian nan.
Đã bao lâu rồi, kể từ lúc xuất chinh, Lục Nguyên Sướng đã không được chạm qua thân thể của Cố Tiểu Phù? Hơn nửa năm phải nhẫn nhịn thực là chuyện không dễ dàng. Những ngày còn ở thành Lâm Biên, vì chiến sự căng thẳng, lại không thấy được mặt nhau nên Lục Nguyên Sướng không có quá nhiều ảo tưởng. Nhưng từ khi mình trở về Phần Thành, ngày ngày chăm sóc Cố Tiểu Phù, việc chỉ được xem mà không thể đụng vào đã là một sự dày vò thực sự. Nó giống như đang có ngàn hàng vạn con kiến bò qua trong lòng vậy, làm cho trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Cái động tác từ từ mút vào này là lưu luyến cũng được, là đòi hỏi cũng được. Cho đến khi sữa bị hút hết rồi, Lục Nguyên Sướng mút cũng không ra nữa thì thấy trong lòng thất vọng cứ như là đã mất mát một thứ gì đó khiến người ta trở nên khó chịu.
"Phù nương, được rồi. Ngươi đã dễ chịu hơn chưa?" Lúc này Lục Nguyên Sướng có thể mở miệng để nói đã là cực kỳ nhẫn nại.
"Ta... Ta tốt lắm rồi. Ngày mai ngươi còn phải dậy sớm để luyện tập, bây giờ cũng khuya lắm rồi, ngủ đi thôi." Cố Tiểu Phù có chút buông lỏng tay, đem y phục của chính mình kéo lại. Có điều Lục Nguyên Sướng lị không biết được, cái khi nói dừng lại kỳ thực Cố Tiểu Phù cũng không muốn như thế một tí tẹo nào.
"Phù nương, đừng xoay người đi, ta muốn được ôm ngươi." Lục Nguyên Sướng ngăn cản động tác xoay người của Cố Tiểu Phù, đem cả người kia ôm vào trong lồng ngực.
Cố Tiểu Phù thuận theo mà ôm lấy cái eo của Lục Nguyên Sướng, đem đầu tựa ở cần cổ của nàng, dù vậy không thể không nghe thấy tiếng tim đập ầm ầm vang vọng của Lục Nguyên Sướng, làm cho nàng vừa hưởng thụ lại vừa sợ hãi. Điều này đã làm cho trong lòng Cố Tiểu Phù cực kỳ căng thẳng. Nàng không nhận ra đôi tay nhỏ của mình đang tóm chặt lấy vạt áo của Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng thở dài, đặt lên trên trán của Cố Tiểu Phù một nụ hôn nhẹ rồi nói: "Ngủ thôi."
Hai người ôm nhau, một dòng tình cảm không nói rõ thành lời như đang tuôn chảy từ người nọ sang người kia.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
10 chương
325 chương
17 chương
82 chương
11 chương
165 chương
72 chương