Trong suốt gặp tiểu chính thái

Chương 26 : Cậu đã thay đổi rồi!

Có lầm không vậy? Con mắt nào của cô nhìn thấy tình cảm của tôi và cậu ấy tốt lắm?????? Tiểu Hỉ hung hăng cắn răng, trừng mắt nhìn qua tiểu chính thái, đúng lúc này tiểu chính thái cũng đang nhìn cô, đôi ngươi trong suốt tuyệt đẹp lời đi sự chú ý của Tiểu Hỉ, rồi sau đó bỗng nhiên cười, nụ cười kia trong sáng tựa pha lê…………. “Nhưng mà Thành không tin đâu!” Làm đầu óc Tiểu Hỉ choáng váng xong, tiểu chính thái quay đầu lại nói tiếp với An Nhược. An Nhược nghe xong rút cổ về, tựa hồ không muốn nói tiếp đề tài này với Tiểu Phúc nữa. Tiểu chính thái cũng không tiếp tục nữa, bàn tay lại vươn ra cầm lấy tay phải của Tiểu Hỉ. Tiểu Hỉ sửng sốt muốn rút tay ra, nhưng rút thế nào cũng không được, không có biện pháp, cô chỉ còn cách cầm múi quýt để ăn bằng tay trái, còn tay phải thì…….. tiểu chính thái chết tiệt, cậu có buông tay ra không hả? Nhưng vô luận Tiểu Hỉ dùng sức như thế nào thì tiểu chính thái cũng không nhanh không chậm cứ nắm như vậy, tính tình quật cường của Tiểu Hỉ nổ lên, hết sức chuyên chú để nghiên cứu làm thế nào mở tay cậu ta ra……… “Thành đến rồi.” Giọng nói trong trẻo của Tiểu Phúc không tự giác mang theo một tia vui mừng, tựa hồ còn có chút run rẩy, bàn tay đang nắm cô có chút run lên. Tiểu Hỉ ngạc nhiên nhìn lên, quả nhiên tên nhóc lạnh lùng Trình Thành đang đi đến đây, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà nhìn vào trên mặt của cô, lại di chuyển một chút, đến bàn tay của mỗ Hỉ đang bị tiểu chính thái nắm………….. “Cậu nói người kia, là cô ấy?” Trình Thành nhíu mi hỏi. Tiểu chính thái mỉm cười từ chối cho ý kiến. Tiểu Hỉ cân nhắc trong lòng! Những lời này của Trình Thành đại khái là nói về lúc mình cùng tiểu chính thái đi về công ty đúng không?! Ừ, nhất định là như vậy. “Tớ không lừa cậu chứ?” An Nhược ngẩng đầu nhìn người trước mặt, tựa hồ không quá sung sướng hỏi. Chắc chắn vì Trình Thành hiểu lầm chuyện cô cùng tiểu chính thái nên cô ấy tức giận, nhất định là như thế………….. Tiểu Hỉ tiếp tục giải thích. “Này!” Trình Thành không để ý đến An Nhược lại nâng cằm của Tiểu Hỉ lên. Tiểu Hỉ chớp đôi mắt to nhìn cậu ta. “Thật là cô sao?” Trình Thành cau mày, tựa hồ không quá tin tưởng. Tiểu Hỉ do dự một chút, lập tức gật đầu. Tiểu chính thái không phải kéo cô lại đây là làm sáng tỏ chuyện ngày đó trở về cùng cậu ta hay sao? Thì ra việc này đơn giản như vậy! Còn không dùng tới võ mồm của cô. [Sún: ông nói gà bà nói vịt, chỉ còn mỗ Hỉ tự giải thích =))] Thấy cô gật đầu, đôi mắt Trình Thành hơi nheo lại, không mắt hiện lên một chút ánh sáng kì lạ, nhưng rất nhanh biến mất. “Nếu thật như thế, tôi cũng không có việc gì để nói!” Trình Thành hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh An Nhược. Trên sân khấu bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, ca hát khiêu vũ tưng bừng, dưới ánh đèn rực rỡ trông có vẻ vô cùng đẹp mắt. Tiểu Hỉ cũng mất đi hứng thú rút tay mình ra khỏi tay của tiểu chính thái, kéo kéo tay áo cậu ta, tiểu chính thái hơi nghiêng thân dựa lại đây, đôi mắt trong sáng kia làm tim Tiểu Hỉ đập loạn. “Này, giải thích xong rồi đúng không? Tôi có thể đi rồi chứ?” Tiểu chính thái quay đầu lại nhìn thoáng qua bên Trình Thành, lại quay lại nhìn cô cười vô tội: “Nhưng mà bây giờ cô đi rồi, Thành không phải cho rằng cô đến giúp tôi nói dối sao?” Ách………. Như vậy sao?! Thôi thì giúp người cũng phải giúp cho trót, “Như thế cũng đúng, nhưng mà….. cậu có thể đừng nắm tay tôi không………..” Tiểu chính thái méo méo miệng, tiếp tục vô tội nói: “Chỉ có cách thân cận với cô một tí, Thành mới cho rằng tôi thích cô chứ không phải An Nhược!” Ách ách, như vậy mới được sao?! Tiểu chính thái tính làm mình thành tấm bia để dời đi sự chú ý của Trình Thành! Tiểu Hỉ nghe cũng thấy có lí, vì thế cũng không còn dây dưa vấn đề nắm tay này nữa. Không phải chỉ là một cái nắm tay thôi sao, có vấn đề gì đâu, Tiểu Hỉ cô còn được chiếm tiện nghi nữa là. [Sún: bị dụ rồi còn ở đó có lí cái gì nữa =))] Mỗ Hỉ nghĩ như vậy, cho nên đoan chính ngồi ngoan, chậm rãi ngồi xem biểu diễn dưới khán đài. Có điều Tiểu Hỉ cho tới bây giờ không có hứng thú với ba loại tiết mục văn nghệ, mặc dù chung quanh có gào thét chói tai cỡ nào thì cũng không khơi dậy được nửa điểm hứng thú của cô, rốt cuộc, rất chi là bất đắc dĩ, Tiểu Hỉ dựa lưng vào sau ghế, nghiêng đầu, mông mông lung lung……… ngủ. >”””