Trọng Sinh

Chương 9

Nói xong rồi. Cô yên lặng, chờ Lâm Giang mắng một câu: "Cô bị ngốc sao?" giống như trước kia cô thường dạy dỗ anh ta như vậy. Khi hồi tưởng lại, cô phát hiện ra lúc đó mình ngu hết chỗ nói, bởi vì quá yêu, yêu đến sinh lòng sợ hãi, không cách nào chịu được việc mất đi, nên mới do được lo mất. Chỉ mới bị người bên cạnh khích hai ba câu, đã không cách nào đủ tỉnh táo để suy nghĩ, làm ra chuyện hối hận cả đời. Cô chỉ muốn xác nhận địa vị của mình trong lòng hắn, lại khiến cho mình phải trả cái giá đau như vậy. Cô không dám đối mặt với hắn, sợ nhìn thấy vẻ trách cứ trong mắt hắn. Hắn tin tưởng cô đến thế, Nguyên Linh đan cũng giao vào tay cô, vậy mà cô lại làm mất, là cô phụ lòng tin của hắn. Vì vậy cô rời khỏi Linh Sơn, không ngừng tìm kiếm cả ngày lẫn đêm, không dám ngơi nghỉ một giây một phút nào. Sớm tìm được Nguyên Linh đan, cô mới có thể về nhà, chính miệng nói xin lỗi với hắn. Nhưng mà, hắn không đợi cô. Đợi cô tìm được Lâm Giang, cũng tìm được Nguyên Linh đan ẩn núp trên người hắn thì nguyên thần của chủ tử đã tản đi rồi. Cô không biết mình đã trải qua khoảng thời gian đó thế nào, mỗi ngày đều lặng người trong nhà trúc, không bước chân ra khỏi nhà, nhìn giường hắn từng ngủ, quần áo hắn từng mặc, cả sách vở mới học một nữa, lẳng lặng ngẩn người. Nếu hắn biết được, chắc sẽ cười lớn, không cách nào tin được một người thích cười lại hiếu động như cô cũng có lúc chịu im lặng, tu thân dưỡng tính như thế. Trong quá khứ, mọi chuyện lớn nhỏ đều có hắn gánh vác, nên cô mới có thể không chút kiêng kị, tận tình chơi đùa, nhưng bây giờ, cô gây ra đại họa, sau này sẽ không còn người gánh vác cho cô, để mặc cô tùy ý chơi đùa nữa rồi. Chỉ còn lại một mình cô. Thật yên tĩnh, thật cô độc, thật... đáng sợ. Cô ôm lấy một cái gối hắn từng ngủ, lặng lẽ rơi lệ. "Chủ tử..." "Đừng khóc" Bên gốc trúc trước nhà, một lão nhân tóc trắng nhẹ giọng nói: "Phượng Diêu có nhờ ta chuyển lời lại cho ngươi." Chủ tử để lại lời nói?! Cô quệt vội nước mắt trên mặt, vội vàng tiến lên: "Hắn nói gì?" Thái Bạch Tinh Quân nói: "Đèn Tụ Phách ngưng tụ nguyên thần của thiên nhân, mất bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng bảo vệ được nguyên thần của hắn, mang đến nhân gian đầu thai, cho nên, ngươi đừng khóc." Nói cách khác, hắn không tan thành mây khói? "Hắn đầu thai tới đâu?! Ta muốn đi tìm hắn!" Thái Bạch Tinh Quân lắc đầu một cái: "Không được, hắn muốn ngươi phải hoàn thành chuyện hắn đã giao phó trước đã, nếu không, không được đi tìm hắn, có tìm hắn cũng không nguyện đáp lại." Từ sau khi từ miệng Thái Bạch Tinh Quân biết được chủ tử dùng chút năng lực còn sót lại để truyền tin cho cô, cô thấy mình đã tìm được lối ra. "Hắn còn nói... từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ còn một mình, không thể càn quấy, hồ được nữa, mọi việc đều phải suy tính kỹ càng, phải kiên cường, độc lập." Cho nên, nếu cô bắt đầu trở nên độc lập, kiên cường, sẽ xử lý được rất nhiều chuyện, làm được tất cả những chuyện hắn giao phó rồi, có phải sẽ được tìm hắn không? "Hắn... hận ta sao?" Thái Bạch Tinh Quân lắc đầu một cái. "Chuyện này hắn không nói rõ. Sao ngươi không hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó, rồi tự đi hỏi hắn?" "Được!" Cô sẽ hoàn thành, dẹp bỏ tính trẻ con, học cách lớn lên. Cô cho là không khó, nhưng kỳ thật... khó vô cùng. Lúc vừa bắt đầu, mỗi khi nghĩ đến chủ tử cô đều khóc. Sau đó, sợ chủ tử cảm thấy cô không có tiến bộ, không đủ kiên cường, cô bắt đầu học cười, dùng nụ cười để che giấu nỗi đau trong tim. Cô cũng bắt đầu quen sống một mình, không lệ thuộc vào người khác nữa, không có đối tượng để làm nũng, cũng dần quên cách làm nũng. Cô trở nên kiền cường,rất nhiều chuyện cô đều biết phải xử lý như thế nào, trở nên thông minh, thông minh đến mức mọi người đều ca ngợi cô, nhưng mà cô vẫn chưa biết chủ tử đang ở đâu? Cô từng bước từng bước tìm theo tin tức chủ tử để lại cho cô, chuyện này không khó, cô cảm nhận được hơi thở thuộc về chủ tử, nhưng mấy mỗi quả cầu phát sáng chỉ bọc một chữ, cô phải tìm đến lúc nào? Có lúc, chỉ tìm được thôi thì chưa đủ. Ví như chủ tử có năng lực bói toán, tiên đoán. Không biết là do hắn cố ý hay do ngoài ý muốn, tất cả cầu đều bị vỡ vụn, tản ra trên hơn một ngàn người, những người đó hơn phân nửa là thầy bói, nhờ có năng lực của chủ tử nên cũng biết được chút khả năng bói toán, nếu bọn họ không chịu trả, cô cũng không thể lấy lại. Trong hơn ngàn năm này, cô phải mất gần trăm năm mới thu hồi lại đủ, ngưng tụ lại thành một quả cầu phát sáng, đọc được chữ hắn để lại. Có lúc, cô thấy rất mệt, rất mệt, nhưng cô không dám ngừng lại, sợ ngừng lại rồi, vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy chủ tử của cô nữa. Cho dù hắn oán cô, hận cô cũng được, cho dù hắn cố ý trách phạt cô, muốn cô dùng cách này để chuộc tội cũng không sao, cô nhất định phải gom đủ, chỉ có gom đủ, cô mới có thể đi gặp hắn. Nhưng khi thật sự đi tìm, nhìn thấy hắn, cô lại bắt đầu sợ hãi. Sợ đôi mắt luôn tràn đầy ấm áp và thương yêu mỗi lúc nhìn cô, chỉ còn lại lạnh lùng và thù hận, đến tận bây giờ, dù đã dùng cả ngàn năm để chuẩn bị, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt. Vì vậy năm hắn sáu tuổi, khi hắn lần đầu đề cập đến quá khứ của họ, cô hoảng sợ cho là hắn đã nhớ ra, sợ đến mức trốn tránh cả đêm, đổi lấy mười sáu năm oán hận của hắn. Sau đó, lại đến lần này...... Hắn không muốn cô xuất hiện trước mặt hắn, cô lại rất nhớ rất nhớ hắn, không thể làm gì khác hơn là đóng giả thành Hường Duy Hoan lần nữa, ấy vậy mà lại đi nói chia tay với hắn, khiến cho bây giờ.......không đường tiến thoái, chỉ đành bó tay sầu khổ. Lâm Giang vẫn yên lặng lắng nghe, yên lặng suy nghĩ, sau đó nghẹo đầu hỏi với vể hoang mang: “Vậy cô tự mình chạy trốn khiến hắn oán hận như bây giờ, so với để hắn nhớ ra rồi oán hận mà đuổi cô đi, hai chuyện đó khác nhau chỗ nào?” Theo ý anh thì, kết quả cũng như nhau cả mà. Một câu hỏi khiến đầu cô trống rỗng. Đều là không thể tha thứ, cần gì phải phân biệt ý hận nông hay sâu? Cô chỉ luôn sợ hãi, sợ hắn nhớ ra người hại hắn thê thảm là cô, nhưng mà.......nếu kết quả cuối cùng đều là mất đi, sao không cố tranh thủ trước khi hắn hoàn toàn nhớ lại những chuyện lúc trước, cố ôm hắn nhiều thêm một chút? Cô xụ mặt, bỗng thấy muốn khóc:”Có phải tôi ngốc lắm không?” Làm hỏng hết mọi chuyện rồi! Hiện giờ, cho dù hắn vẫn chưa nhớ được gì, nhưng dựa vào tính cách của hắn thì chắc chắn cũng không dễ dàng tha thứ cho việc cô vứt bỏ hắn hai lần, lần này hắn đã nói là nhất quyết không tha thứ cho cô! “Nếu không, hay cứ nói rõ chân tướng cho hắn biết đi, dù sao, kết quả tệ nhất cũng chỉ đến thế, cứ để hắn tự quyết định tha thứ hay là oán hận cô.” Nếu vậy, cô cũng không cần phải đoán tới đoán lui, chịu đủ đau khổ. Lâm Giang kéo tay cô đi thẳng một mạch tới nhà Phượng Diêu, ngay cả cơ hội lùi bước cũng không cho cô chọn đã tự ý nhấn chuông cửa. “Đợi, đợi một chút, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong phải nói thế nào....” “Cứ nói lại hết một lần những lời đã nói với tôi là được.” “Nhưng mà.........” “Ni Ni.” Đột nhiên, anh ta nghiêm mặt nói: “Tôi rất nghiêm túc hỏi cô một chuyện, cô đối tốt với tôi như vậy là có liên quan đến hắn có đúng không?” Cả cái phố Khởi Tình này, cô hiểu rõ anh nhất, cũng chỉ cho phép mình anh gọi cô là “Ni Ni”, từ lâu anh đã muốn hỏi rõ nguyên nhân. Cô yên lặng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nguyên Linh đan của hắn ở trên người cậu, đó là thành quả tu luyện vạn năm của hắn, trên người cậu......có nhiều hơi thở thuộc về hắn nhất.” Anh ta có nhiều nhất, đến gần anh ta, cô có thể cảm nhận được hơi thở của chủ tử, những lúc rất nhớ hắn, nhớ đến không cách nào chịu được thì nghe Lâm Giang gọi một tiếng “Ni Ni “, cô có thể tự lừa gạt mình, vờ như hắn vẫn đang ở cạnh cô. Có lẽ do bị Nguyên Linh đan ảnh hưởng nên có đôi lúc, khí chất thần vận của Lâm Giang cũng có vài phần giống với hắn, cho nên cô luôn không nhịn được mà đối tốt với Lâm Giang, không cách nào bạc đãi anh ta được. “Là vậy à?” cho nên cô yêu ai yêu cả đường đi! Nhưng có vẻ như đối phương lại rất để ý đến điểm này! “Hai người nói xong chưa?” Phượng Diêu mở cửa ra,mặt không đổi sác mà hạ lệnh đuổi khách: “Muốn nói chuyện phiếm thì cũng đừng chọn cửa nhà tôi mà nói.” Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn trúng, cô lập tức biến thành rùa đen rút đầu, bất giác lui về phía sau né tránh... Lâm Giang vươn tay đặt ở lưng cô, không cho cô lùi nữa. "Cô ấy có chuyện muốn nói với anh. Nhất định phải nói cho thật rõ, chị gái, và cả..." ánh mắt của anh dời về phía Phượng Diêu: "Anh rể." "Này!" Quỷ nhỏ này, gọi lung tung cái gì thế! Là ngại cô còn chưa chọc giận hắn đủ hay sao! Cô len lén liếc hắn một cái. Hả? Sao lại không có phản ứng. Vì vậy, cô lặng lẽ bước từng bước lên trước, thật nhẹ nhàng... "Nếu muốn bị dẹp mũi thì cứ thử bước tiếp đi." Hắn lạnh lùng cảnh cáo, tay đặt lên tay nắm cửa biểu hiện hắn không chỉ nói suông, mà thật sự sẽ sập cửa vào mặt cô. "Xin lỗi! Tôi không có cố ý làm trái mệnh lệnh của cậu, là bởi vì... Lâm Giang, cậu không cảm thấy người bạn nhỏ này rất đáng yêu hay sao? Nếu cậu lấy lại Nguyên Linh đan rồi, cậu ta chỉ còn lại mỗi đường chết, cậu mềm lòng như vậy, cũng không nỡ đâu, đúng không?" "Chỉ có vậy thôi sao?" Hắn sẽ vì cô làm trái lời hắn mà tức đến vậy sao? Là do trong mắt cô hắn là một người lòng dạ nhỏ nhen hay do cô cố ý giả bộ? Tôn Y Nỉ nháy mắt mấy cái. Tội trạng của cô nhiều đến thế à? "Chia tay thì sao?" Định giả bộ mất trí nhớ à? Cô ngạc nhiên há hốc mồm, vẻ mặt ngốc trệ. "Sao? Cô thật sự cho là tôi không nhìn ra được? Chỉ dựa vào cái thuật mô phỏng kém cỏi đó của cô sao?!" Lúc cô còn ra vào nhà hắn cả ngày lẫn đêm, hắn thường phải vừa nhìn một Hướng Duy Hoan đang ngủ thẳng cẳng trên sô pha trước mặt, vừa nói chuyện với một Hướng Duy Hoan đoan trang, nhã nhặn khác trên MSN. Lúc nào cũng là một phút trước vừa từ chối lời hẹn với Hướng Duy Hoan ở công ty, một phút sau đã vội đến chỗ hẹn để xem phim với "Hướng Duy Hoan" đang chờ hắn. Hắn chỉ không nói ra miệng, chiều theo cô thôi, cô thật cho là mình có thể giấu diếm được sao? Trong mắt cô hắn ngu ngốc đến thế à? Cô hoàn toàn kinh sợ với tin tức vừa nhận được, đầu óc trống trơn không cách nào vận hành nổi, cô nói mà không kịp suy nghĩ: "Thuật mô phỏng của tôi... kém chỗ nào chứ..." "Đó là trọng điểm sao?!" Hắn tức đến mức sắp nổ tung! Lúc nào cô cũng chỉ biết đùa giỡn với hắn! "Tôn Y Nỉ, cô chơi đến nghiện rồi đúng không?! Còn xem tôi là đối tượng để trêu đùa, mặc cho cô giỡn hết lần này đến lần khác, thích thì tới, không thích thì vứt bỏ? Tôi không phải là con chó cô nuôi!" Hắn thật sự bị chọc tức. Tôn Y Nỉ nhanh chóng nhận ra điều đó, đồng thời, cũng luống cuống. "Không, không phải, tôi không có..." Sao cô có thể xem hắn là chó được chứ? Hắn là chủ tử tôn quý của cô mà. "Không có sao? Cô luôn nói đến là đến, nói đi là đi, bất kể lúc trước tôi có thân phận gì, lúc bị cô bỏ rơi, cô chỉ là một đứa bé không tới bảy tuổi, vừa sinh ra đã bị người nhà ghét bỏ, lúc đó thậm chí tôi còn nghĩ, có phải cô cũng sợ tôi mang đến tai họa, nên mới trốn tránh hay không..." "Không có mà!" Cô kêu lên. Phượng Diêu hoàn toàn không cho cô cơ hội cãi lại, một khi đã khơi lên, hắn cũng không muốn đè nén nỗi đau đớn chôn sâu trong lòng nhiều năm của mình nữa. "Tôi chỉ biết là, cô bỏ rơi tôi, để mặc tôi lớn lên trong sự cô độc. Còn cô thì sao? Lại tưởng rằng tôi chỉ đang tức giận, còn nói mấy lời ghê tởm đó nữa chứ. Sao tôi phải cần một người chỉ đến sinh nhật mới có thể ở cạnh tôi? Cái tôi muốn là một người có thể nắm lấy tay tôi mọi lúc, nghe cô ấy hứa sẽ không bao giờ xa tôi, chỉ có như vậy thôi, khó khăn lắm sao? Nếu như không cho nổi, thì cút cho xa xa, đừng bao giờ tới trêu chọc tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô, không muốn bị vứt bỏ hết lần này tới lần khác, cũng không muốn bị giày vò tiếp nữa!" Sự xua đuổi của hắn, câu nói "Không muốn nhìn thấy cô" của hắn, từ trước đến giờ đều không phải do chán ghét, mà chỉ vì không muốn đau lòng, không muốn sau khi được ôm trong ngực, cô lại rời khỏi hắn lần nữa. Bất luận kiếp trước thế nào, thì hiện giờ năng lực của bọn họ quả thực chênh lệch quá lớn, một khi cô đi rồi, hắn không cách nào đuổi kịp. Nhưng mà, hắn vẫn cố đè nén sóng to gió lớn trong lòng, thản nhiên tiếp nhận cô, chuyện đó đối với hắn mà nói đã là vô cùng khó khăn. Hắn không cách nào chịu nổi chuyện phải thất vọng và tổn thương thêm lần nữa, vậy mà, đáng chết, cô lại tiếp tục làm như vậy! Cô nói chia tay. Cô nói... muốn vứt bỏ hắn. Ngay lúc đó, hắn đã đau khổ đến mức nào? Cô hiểu rõ cảm giác đó, sợ bị đối phương bỏ rơi, sợ mình không đuổi kịp bước chân của đối phương, cảm giác sợ hãi đó luôn gặm nhắm lòng cô cả ngày lẫn đêm, cô lại không phát hiện thì ra hắn cũng thế, còn để hắn phải chịu đựng nỗi đau đớn giống mình. Tôn Y Nỉ nhắm mắt lại, đau đến không thể hít thở. "Cô khóc cái gì!" Người nên khóc phải là hắn mới đúng? Phượng Diêu nghiêm mặt, không muốn chịu thua dưới nước mắt của cô. Cô như quyết tâm làm một chuyện gì đó, hít sâu một hơi, rồi đưa tay kéo hắn đi. "Cô làm gì thế?" Hắn có thể hất cô ra, sức của phụ nữ dù sao cũng không bằng đàn ông, nhưng cái nắm tay không mạnh mà lại kiên định đó, khiến hắn không hề muốn tránh… “Để tôi cho cậu xem một thứ, cậu có quyền biết lý do mình bị đối đãi như thế. Sau khi xem xong…” Cô dừng lại một chút, cười tự giễu. “Có lẽ cậu sẽ càng hận tôi hơn, cũng có thể là không muốn gặp lại tôi nữa”. Nhưng mà, cô phải cho hắn biết, hắn không phải là ác quỷ chuyển thế, không hề bị bất cứ ai ghét bỏ. Cô không thể để cho chủ tử của mình chịu uất ức như vậy được, bất luận là người thân đời này của hắn hay là cô, đều không có tư cách. Đi thằng một đường đến căn nhà cuối phố, sau khi bước lên cầu thang, cô mới thả tay hắn ra Vừa bước vào, hẵn đã bị hấp dẫn bởi vật phẩm đặt ở đầu giường Đó là một cái bình, bên trong có chứa rất nhiều quả cầu phát sáng, giống như thủy tinh, nhưng thủy tinh lại không thể phát sáng, cũng không trong suốt được như nó. “Những thứ đó là cậu để lại cho tôi, cậu nói, không tìm được tụi nó, không thể đến tìm cậu. Tôi đã tìm rất lâu, mới tìm được hết tụi nó”. Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, lui thẳng đến góc tường, ngồi co ro lại dưới đất. “Thật ra thì…mất đi Nguyên Linh đan, đều là do tôi làm hại mình hết. Tôi dùng nó để khảo nghiệm sự quan trọng của tôi trong lòng cậu, bản tính tôi ham chơi…mới có thể đưa đến đại họa…” “Bao nhiêu năm nay, không được chủ tử che chở, tôi gặp chuyện gì cũng không còn người để ăn vạ, phải tự mình nghĩ cách, tôi học được rất nhiều chuyện, cũng hiểu chuyện, thành thục…Tôi nhận ra được, trước kia mình ngây thơ đến mức như ngu xuẩn, tình cảm sao có thể mang ra khảo nghiệm được chứ? Còn lấy tính mạng của người mình yêu quý nhất để ra thử…Hơn một nghìn năm nay, mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện đó, tôi đều thấy thẹn với cậu, bởi vì tôi không hiểu chuyện, khiến cho nguyên thần của cậu gần như tan hết, mỗi lần đều khóc đến tỉnh lại, nhưng mà…lại không tìm được cậu…” “Chính vì cái này, mà em đẩy tôi ra?” “Tôi sợ…cậu nhớ ra…” “Không sai, em nói đúng…” Hắn lắc đầu, khẽ thở dài, nói với giọng không thể tin được: “Cô gái này đúng là ngốc mà…” Cô run rẩy, lại càng co mình lại như con tôm nhỏ, cổ họng không phát ra được một tiếng. “Nếu tôi nói, những chuyện này tôi đều đã biết, thì tôi phải hộc máu trước hay là em phải hộc cho tôi xem?” “Chuyện…sao?” Đầu nổ ầm một cái, cô hoài nghi mình đã nghe lần, mặt đờ ra, ngơ ngắc nhìn hắn. “Tôi nói, chuyện này, tôi biết rồi”. Từ khi cô nhận hỏa kiếp trở về, hắn đã nghĩ tới. Sao…có thể? Kinh sợ quá mức khiến cô gần như mất đi khả năng ngôn ngữ. “Nhưng…cậu hận tôi như vậy…” Chẳng lẽ, hắn không có chút cảm giác nào sao? “Chuyện đó là ngoài ý muốn, tôi không trách em.” Ở Linh sơn, cô cũng chưa từng phạm phải sai lầm gì, huống chi hắn biết cô dù ham chơi nhưng cũng có chừng mực, không đến nỗi chạy quá xa, ai mà ngờ được cây liễu tinh lại canh lúc thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong, điểm này là do hắn tính sai. Nếu đã là ngoài ý muốn, đương nhiên sẽ không có lý do để trách cô. Cũng giống như hắn từng nói với cô, việc đem mạng ra đánh cuộc là hắn tự mình quyết định, không ai miễn cưỡng hắn cả. Dù cuối cùng có thua, thì cũng ko oán Hắn, không oán. “Vậy…” Cô nhìn tủ vật phẩm đầu giường. Vì sao phải hành hạ cô như thế? Phượng Diêu chỉ nhìn một cái, cô đã lại chui rúc vào sừng trâu. Cái này không phải là trừng phạt, chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, hắn mới giật mình phát hiện mình đã cưng chiều cô quá mức, đến mức cô không biết được lòng người hiểm ác, yếu ớt đến chịu không nổi một đòn, một khi không được hắn che chở, cô phải sinh tồn thế nào? Sợ là sẽ lúng túng và mờ mịt rồi… Vì vậy, hắn muốn trước khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ hắn giao cho, không được tìm hắn. Hắn chỉ muốn đặt ra cho cô một mục tiêu, giống như chim mẹ đẩy chim non ra khỏi tổ, để cô tự học tính kiên cường, biết cách độc lập, vừa giữ được sự lương thiện, thuần khiết, nhưng đồng thời cũng có thể sáng suốt mà phân rõ thiện ác. Cô làm rất khá. Có mục tiêu và niềm tin, thì sẽ không mờ mịt và lúng túng nữa, sự trưởng thành và lột xác về mọi mặt của cô khiến hắn thấy rất tự hào, lấy đâu ra lý do để oán cơ chứ. Tôn Y Nỉ có vẻ đã hiểu được đôi chút. Hắn không trách cô đã hại hắn thê thảm, cũng không trách cô hại hắn phải phiêu bạt dưới nhân gian nhiều năm, cái duy nhất hắn trách, là cô đẩy hắn ra. Hắn chỉ muốn…muốn cô nắm tay hắn thật chặt mà thôi. Cô đã hiểu, đáng lẽ phải thấy mừng mới đúng, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà chảy xuống. Có lẽ nổi sợ hại và những đau khổ phải chịu suốt những năm nay đã được giải tỏa, cũng có lẽ là đã nhận ra được hắn chưa từng có ý định vứt bỏ cô…niềm vui sướng đến quá đột ngột, khiến cô nhất thời không thể kịp tiếp nhận, trừ khóc lớn ra thì không làm được gì, cũng không suy nghĩ được gì. Sao cô lại… Đối mặt với cô gái đang khóc nức nở trước mặt, Phượng Diêu sững sờ. Không phải là hoa lê đẫm mưa, không phải là hai mắt rưng rưng, mà là òa khóc như một đứa con nít, cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc tùy hứng đến vậy. “Tôn Y Nỉ, em đủ chưa?” Đừng mơ mộng dùng chiêu này để khiến hắn mềm lòng, hắn sẽ không, tuyệt đối…không biết. “Đây là nhà tôi, cậu không được quản!” Còn dám cắt ngược trở lại, cô gái nhỏ uất ức kể khổ lúc nãy đâu rồi? Diễn viên cũng không đổi mặt nhanh được như cô. Nhà em đúng không? Phương Diêu bực mình xoay người định đi, bước được vài bước đã bị tiếng khóc trói chặt. Kiểu khóc này của cô, đủ để khiến cho tất cả nhà trong phố Khởi Tình sập đổ. Hắn đờ người đi vòng trở lại: “Tôn Y Ni!” “Hu…” Cô không để ý tới hắn, chỉ khóc không ngừng. Không còn cách khác, hắn đành ngồi xổm người xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho cô. Không biết lý do khóc quá dữ dội dẫn đến bị sặc hay thế nào, cô không hít thở được, không ngừng ho khan. “Này!” Đừng quậy nữa, chiêu thức cũ rích này, hắn sẽ không mắc bẫy đâu Hai tay cô nắm chặt lấy tay áo hắn không buông, hắn suy nghĩ một chút, vương tay vỗ lưng cho cô. “Không được khóc nữa…” “Cậu dùng…nấc…thân phận gì để ra lệnh cho tôi?” Đã khóc lại còn náo loạn! Cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi! Thoải mái nằm trên người hắn, cô thả lỏng mi mắt, lim dim, giống như một đứa nhóc vừa chơi đã đời một trận về, mệt mỏi là muốn ngủ, chẳng màng tới những người lớn bị nó quậy cho lên bờ xuống ruộng. Cô lại giở trò ăn quịt. Cố chống đỡ suốt ngàn năm chưa từng tùy hứng một lần nào, đến giờ, đã tìm được người cưng chiều cô nhất, để cho cô giở trò vô lại một lần cũng không quá đáng đâu nhỉ? Ngủ rồi?! Phượng Diêu không thể tin nổi. “Đừng nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho em như thế!” Nhìn chẳm chằm dung nhanh tuyệt mỹ đang ngủ trong ngực, cơn tức đang chực trào ra của hắn hoàn toàn không có cách nào bùng phát. Trong giấc mộng, không biết có phải cô cảm nhận được hắn đang phiền lòng mà khẽ nguyền rủa hay không, môi hơi cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào. “Cô nhóc như hỏng!” Hắn rầu rĩ, cố gắn khống chế lực tay để ôm cô về giường, không nỡ phá hỏng giấc ngủ ngon của cô…