Trọng sinh xuyên thời không
Chương 4 : Em sẽ phải hối hận.
Chương 4:
Lăng Y Điểm bần thần nằm trên giường xem cái chăn như vật bất ly thân, thức ăn quản gia để trên bàn cô cũng không màn động một tí, tâm trạng đâu chứ. Lăng Y Điểm rất lo lắng liệu vị hoàng tử đó phát hiện ra cô phát hiện ở nơi này có đến đây không, nếu có thì chẳng phải Lăng Y Điểm cô đã làm liên luỵ tới họ rồi sao.
Lăng Y Điểm trong lòng rất muốn về nhà, nhưng lại không dám mở miệng nói cô là con gái của Lăng Phùng, ngộ nhở lão bà bà đó tiếc lộ ra ngoài thì Lăng Y Điểm chắc sẽ tự vẫn lần nữa mất, cô cũng rất nhớ Lăng Phùng, liệu tên hoàng tử đó có làm khó ông không, dù gì cô từ nhỏ đều do Lăng Phùng nuôi lớn nâng niu như báu vật, chấp nhận cho nàng tiến cung đều là vì bảo toàn tính mạng cho cả Lăng phủ, nếu như nàng không đến cung đúng thời hạn Lăng phủ sẽ như thế nào. Lăng Y Điểm cắn mạnh vào môi dưới cho đến khi nó từ màu hồng nhàn nhạt chuyển sang rươm rướm máu.
Lăng Y Điểm sai rồi, nàng không nên tự vẫn để rồi lạc đến nơi này, chỉ cần được về lại Lăng phủ muốn nàng gã cho vị hoàng tử đó cũng được, nàng biét cha nàng không phải là người tuỳ tiện chắc có lẻ ông đã có tính toán gì đó, tại sao nàng lại hành động nông nỗi thiếu suy nghĩ để rồi người thân mình phải chịu khỗ, nàng nhận ra rồi, lỗi là tại dung nhan này, chứ không phải tại ông, chỉ vì lúc đó nàng phút chốc căm phẫn, bây giờ nàng phải tìm mọi cách tìm về Lăng phủ.
LĂng Y Điểm bỗng dưng bật dậy khỏi chăn bước đến khay thức ăn đã nguội từ lâu ở trên bàn. Lăng Y Điểm ăn tuy vội nhưng vẫn giữ được thần thái của thiếu nữ danh giá, điều này chẳng lạ gì với những cô gái thời xưa.
“Thức ăn rất hợp khẩu vị với em sao?” Giọng nói trầm trầm này làm sao mà Lăng Y Điểm không nhận ra cho được.
Lăng Y Điểm cố nuốt phần thức ăn trong miệng xuống mặc dù nó cũng không phải là khó ăn, nhưng thấy Lạc Hàn như hồn ma đứng tựa ở của từ bao giờ mà Lăng Y Điểm không hề hay biết, phải nói là cô chỉ cần thấy hắn là hai tay đã toát mồ hôi, dù sao Lạc Hàn cũng là người đầu tiên đối xử với nàng thô bạo như vậy.
“Tại sao em lại đến Y Lạc mà không phải Y Lăng?” Lạc Hàn nhận thấy được người con gái trước mặt lộ rõ vẻ e dè sợ sệt khi đối mặt với mình, nhưng giọng điệu không thể nhẹ nhàng hơn.
“Y Lăng?” Có phải là Lăng phủ của nàng hay không, người ở đây ăn nói lạ lung điều này có thể lắm. “Ngươi có thể đưa ta đến Y Lăng được không?” Đúng vậy, điều gì nhất thiết nên nói thì cần nói, không nên nói thì nàng cũng chẳng cần nàng phải tiết lộ ra, đưa cô đến đó cô có thể tự lo liệu sau.
“Nghe đến Y Lăng em phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng 6 tháng mất tích em đã quên đường về.” Lạc Hàn thấy phản ứng trên mặt Lăng Y Điểm thì đôi chân mày nheo lại ánh mắt hắn lên những tia đỏ, tức giận bỏ ra ngoài.
Còn Lăng Y Điểm vẫn còn đang ở trạng thái nai vàng, cô không hề biết biểu hiện của hắn tại sao lại nóng giận khi cô nói muốn về Lăng phủ. Còn về 6 tháng mất tích gì đó cô cũng thấy lạ nhưng rồi thì nghĩ rằng hắn là người… không được bình thường.
“Người ở đây sao lại có thể khó hiểu đến vậy?” Lăng Y Điểm than thầm.
***
Lạc Hàn nghiến răng nghiến lợi cố nuốt trôi cục giận này, y nghĩ rằng người con gái đó dù hắn có làm cho cô bao nhiêu chuyện thì cô vẫn không chọn hắn. Cô chỉ xem sự cố gắng của hắn là một thứ gì đó ngăn cản tình yêu của cô, Lạc Hàn này thì nhường nhịn ai cơ chứ, chỉ cần người Nguyệt Thần yêu không phải là Lạc Doanh, anh trai ruột của hắn thì cục diện sẽ lại khác.
Lạc Hàn không sợ trời không sợ đất, chỉ có Lạc Doanh là người mà anh không muốn đụng chạm nhất.
Hai anh em này trời sinh đã không đội trời chung với nhau. Quả thật gia tộc nhà họ Lạc thế lực kinh tế, chính trị và trong hắc bang đều hùng mạnh có tiếng tâm. Nên muốn tồn tại ở những môi trường khắc nghiệt như vậy không dễ dàng, phải đạp người khác để đi lên, vì Lạc gia không có chỗ cho những kẻ yếu đuối, nhu nhược. Người trong nhà nhưng cũng chẳng ai tin tưởng ai, ngay chả cha của mình Lạc Hàn và Lạc Doanh cũng chẳng được gặp mặt mấy lần đừng nói đến tiếp cận.
Lạc Hàn cảm thấy cảm xúc lệch lạc, Nguyệt Thần đó có xinh đẹp hơn những người con gái khác, nhưng đối với hắn, nếu hắn muốn chỉ cần nói muốn có vợ xinh đẹp thì bao nhiêu người xếp hàng đếm cũng không hết, nhưng hắn lại yêu cô.
Thứ mà hắn thích thú nhất là nhìn người khác cầu xin trong tuyệt vọng, nhưng với hắn, Nguyệt Thần là cô gái không hề chịu khuất phục hắn. Ừ thì hắn đã yêu cô say đắm, đối sử vói cô một cách nhẹ nhàng không hề có với ai, dù như thế nào cô vẫn không hề cảm nhận được Lạc Hàn trở thành một con người hoàn toàn khác khi đối mặt với cô, hắn không coi đó là một sự khuất phục dười phụ nữ, mà là vì thứ tình yêu mãnh liệt đó không cho phép sự cao ngạo lạnh lùng của hắn xuất hiện trước mặt cô. Nhưng cuối cùng Nguyệt Thần cô cũng chà đạp tình yêu đó, mà theo Lạc Doanh, có lẻ sự dịu dàng của hắn đối với cô quá đủ rồi, đến lúc cô cần phải biết, cô chỉ có một cơ hội để được hắn yêu, về phần Lạc Doanh, thà cô chết, thà hắn chết, hai người cũng đừng hòng vui vẻ hạnh phúc trước mặt hắn.
Khoé miệng cong lên đầy khinh bỉ khiến Lạc Hàn càng ma mị hơn trong căn phòng mờ nhạt với mùi thuốc lá thoang thoảng “Em sẽ phải hối hận” Lạc Hàn dùng ngón tay dập tắt đóm sáng trên điếu thuốc, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.
***
Thấy cửa không đóng Lăng Y Điểm đi ra ngoài, trên người chỉ mặc một cái váy ngắn tới gối chân mặc dù cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng không thể cứ ôm khư khư cái chăn theo được, nó đâu phải là của cô.
Bên ngoài tối om chỉ có ánh đèn phìa dưới là lập loè màu vàng mờ ảo. Lăng Y Điểm bước xuống các bậc thang cảm nhận được mật đất dưới chân mình láng bóng và mát lạnh.
Lăng Y Điểm khẻ giật mình khi thấy Lạc Hàn ngồi trên một chiếc ghế dài đặt ở giữa căn phòng, cô e dè bước đến tưng bước, người con trai trước mặt cô thật là đẹp. Dáng vẻ cao ngạo toát ra vẻ khó gần, thân hình to lớn thả mình xuống ghê sopha ngước mặt lên trần nhà đôi mắt nhắm hờ khiến cô có chút lạc hồn khi nhìn thấy.
“Công tử” Lăng Y Điểm dùng hết can đảm nhìn gọi người đàn ông trước mặt hai tay siết lấy chân váy.
“…”
Không thấy Lạc Hàn có phản ứng Lăng Y Điểm bước lại vài bước quan sát y. Lăng Y Điểm nhìn vào khuôn mặt đó mà bần thần người ra một lúc, nam nhi trước mặt cô thật sự rất tuấn tú, chỉ có y phục lạ lùng và thái độ không thể chấp nhận. Lăng Y Điểm lắc đầu vụt bay ý nghĩ đó đi, gì chứ tên này không phải người mà cô có thể gần gũi ngắm nhìn, nếu như hắn tỉnh dậy đột ngột và thấy cô đang đứng trước mặt hắn, như vừa rồi hắn mà đột nhiên nỗi giận thì xé cô ra làm trăm mãnh mất.
Lăng Y Điểm định quay người đi thì cổ tay bị nắm chặc, tim cô đập loạn nhịp, không phải vì cô hồi hộp hay gì đó mà là cô đang… sợ. Không biết y định làm gì cô, cô không cố ý lại gần Lạc Hàn chỉ là hắn quá đẹp cô chỉ muốn nhìn chút thôi. “Lần này không hay rồi, nhìn chằm chằm người khác lúc đang ngủ là thất lễ” Lăng Y Điểm tự nhủ, mím môi nhing Lạc Hàn vẫn không thây đổi dáng nằm chỉ mở mắt ra nhìn cô.
“Nguyệt Thần…”.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
107 chương
10 chương
85 chương
933 chương
243 chương
131 chương
83 chương