Bỏ thảo dược vào trong miệng, một vị cay đắng mãnh liệt bộc phát, quả thực còn đắng hơn cả hoàng liên. Bất quá cho dù như thế, Kỳ Bạch cũng chỉ nhíu mày mấy cái, sau đó như thể không sao mà nuốt xuống. Hắn không biết đã nếm bao nhiêu dược thảo rồi, có đắng hơn nữa hắn cũng không phải chưa nếm, đến bây giờ hắn cảm giác đầu lưỡi của mình chẳng những không trở nên mẫn cảm, ngược lại biến thành chết lặng. Kỳ Bạch thở dài một hơi, quả nhiên, cho dù có dị năng, cơm trưa ăn không phải trả tiền vẫn là không có. Mở ra bộ đàm trên tay, Kỳ Bạch mở máy dò hồng ngoại ra quét toàn bộ cả gốc dược thảo một lần trước, hình ảnh nhảy ra lập tức biểu hiện ra bộ dáng dược thảo, nhưng lại là hình 3D. Nhập thông tin về dược thảo vào bộ đàm, rồi lưu lại. Một loạt động tác này đã làm vô số lần, hắn nhắm mắt lại cũng có thể làm được. Đứng lên, hai chân ngồi lâu đã tê rần. Giật giật tại chỗ vài cái, cảm giác đỡ hơn rồi lau mồ hôi trên mặt một phen. Trời mùa hạ nắng nóng, thái dương tản ra nhiệt độ như muốn đòi mạng, cho dù hắn đang ở trong rừng núi sâu, cũng thấy nóng phát hoảng. Hắn hiện tại là ở vùng núi phía sau nhà của Chu lão, so với bên ngoài nóng bức, bên trong núi này có vẻ tương đối thanh tịnh đẹp đẽ. Nhìn nhìn trái phải, chọn một phương hướng đi tới. Núi tuy rằng dùng riêng cho gieo trồng dược thảo, thế nhưng cũng không phải toàn bộ quả núi đều là cây thuốc, hắn còn phải tìm kiếm một phen mới phát hiện. Đi khoảng mười phút, trong không khí ân ẩn mang theo hơi nước, lại đi vài bước vào bên trong, hơi nước càng đậm, bên tai truyền đến tiếng nước chảy nho nhỏ. Kỳ Bạch có chút kinh ngạc, bước nhanh qua, tiếng nước càng lớn, hắn chui qua một lùm cây, rơi vào mắt là một cái thác nước đang đổ xuống. Thế ngoại đào nguyên cũng chỉ đến thế này thôi. Thác nước không lớn, chỉ hơn mười mét, bọt nước màu trắng ào ào đổ xuống, phía dưới là một cái hồ thiên nhiên hình tròn, bên bờ lại được những khối đá rất tròn trịa vây quanh, bao kín, mặt đất xung quanh ướt át, còn lưu lại dấu chân động vật nhỏ đến uống nước. Vòng quanh hồ nước, có cây cối xanh biếc mọc rất tươi tốt, điểm xuyết trong đó chút hoa màu trắng, còn có bươm bướm bay lượn nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất xinh đẹp. Kỳ Bạch đi đến bên hồ nước, cởi giày, lội vào trong nước. Nước rất lạnh, lỗ chân lông toàn thân thả lỏng ra, Kỳ Bạch đơn giản cởi trang phục ngâm cả người ở trong đó. Hắn tựa lưng trên tảng đá bên cạnh hồ nước, quanh mũi là hương hoa cực kỳ nồng đậm bay đến, nhưng không gắt. Trong thảm cỏ dại hỗn loạn có loài hoa màu trắng nõn, có chút giống hoa lan, thế nhưng đóa hoa lớn hơn. Kỳ Bạch vô thức hái một đóa hoa, sau đó để vào trong miệng nhai mấy cái. Ừm, có chút ngọt ngán. Khi ý thức được mình đang làm cái gì, cả người Kỳ Bạch đều không tốt. Gần đây làm động tác này quen mất rồi, này đã hình thành hành động theo phản xạ. Nếu hoa này có độc, vậy nên làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Kỳ Bạch vội vàng phun hoa trong miệng ra, phì phì vài tiếng, do không yên lòng, lại súc miệng vài lần. Mình hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Kỳ Bạch an ủi bản thân, nhưng sự thật chính là hắn đích thực xui xẻo như vậy đó. Khi cảm giác thân thể dần dần tê dại đi, Kỳ Bạch khóc không ra nước mắt. Ở cái nơi kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, phải gây tiếng động lớn tới mức nào đây? Rất nhanh tỉnh táo lại, hiện nay chỉ có thể hi vọng này hiệu quả tê dại này nhanh nhanh qua đi. Kỳ Bạch cũng không quá lo lắng cho an nguy của mình. Trong rừng này, động vật nguy hiểm đều đã bị thanh trừ. Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cảm giác tê dại trên người lại một chút cũng không có bớt, Kỳ Bạch dần dần thiếp đi. Mỗi ngày buổi sáng bảy giờ thức dậy, còn phải ở trong núi chạy tới chạy lui, hắn cũng mệt chết rồi. Khi Kỳ Bạch lại tỉnh lại, là ở trên lưng Việt Kha. Còn chưa mở mắt hắn đã ngửi thấy được mùi của Việt Kha, cảm giác y đang bước đi, khóe miệng kìm không được nhoẻn lên. Hắn không mở mắt, chỉ cọ cọ phía sau lưng y, báo cho biết đối phương mình đã tỉnh lại. “Tỉnh rồi sao?” Bước chân Việt Kha không dừng, hỏi, “Sao lại ngủ trong đầm nước?” Kỳ Bạch lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình ngủ thiếp đi, hắn ngẩng phắt đầu, phát hiện trời đã tối, trong rừng cây có thể nhìn thấy ánh đom đóm nho nhỏ lập lòe. Ý thức được điểm này, Kỳ Bạch nghĩ càng nhiều. Hắn mỗi lần đều trở về trước khi mặt trời xuống núi, mà lần này muộn như vậy, chắc chắn là khiến Việt Kha lo lắng. Gối đầu lên bờ vai của y, Kỳ Bạch giải thích, “Rất xin lỗi, khiến anh lo lắng!” Sau đó hắn lại kể cho y chuyện xảy ra hôm nay. Nghe hắn nói xong, cước bộ Việt Kha chợt ngừng lại, khi Kỳ Bạch còn chưa phản ứng  kịp, hắn bị Việt Kha thả xuống, sau đó cả người bị đặt trên một thân cây. Một bàn tay nâng cằm hắn, sau đó là nụ hôn của nam nhân. “Anh rất lo lắng cho em!” Nam nhân không xâm nhập, chỉ là dán môi hắn nói chuyện, “Không thấy em, anh như sắp phát điên!” Y ôm eo Kỳ Bạch, gần như là hoàn toàn bế người kia lên, kề sát thân thể mình. Giọng ôn nhu giống như rượu ngon thuần hậu chảy vào trong lòng Kỳ Bạch, “Lần sau, đừng làm như vậy!” Kỳ Bạch là một người ăn mềm không ăn cứng, mà Việt Kha hoàn toàn nắm giữ được điểm yếu của hắn, biết đối với hắn phải dùng phương pháp gì. Giọng nói ôn nhu, Kỳ Bạch hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ còn biết không ngừng gật đầu, “Em lần sau sẽ không như vậy nữa!” Hắn ôm ngược lại y, “Trước khi làm, em sẽ cân nhắc!” “Ngoan!” Giọng giống dỗ trẻ con vậy, thế nhưng sau đó đối phương làm là tiến quân thần tốc, đánh vào kẽ răng của hắn. Kỳ Bạch cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong, nhưng hắn không đoán được nam nhân sẽ để bụng cỡ đó, giữa buổi tối bị đè như vậy rồi như vậy, trừng phạt thế này rồi thế kia, Kỳ Bạch quả thực là hối hận tận ruột gan. Hai người xuống núi, tại chân núi gặp Thư Nhận cùng Bạch Lam. “Hai người sao lại ở đây?” Kỳ Bạch có chút kinh ngạc, lập tức phản ứng, “Là đang chờ bọn tôi sao?” Thư Nhận trên dưới đánh giá hắn, thấy hắn không sao, kín đáo thở ra một hơi. Mãi mà không thấy người đi xuống, anh ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Một bên Bạch Lam nhịn không được trừng mắt nhìn Kỳ Bạch, khiến A Nhận nhà tôi lo lắng như vậy, thật là! “Tới giờ rồi mà còn chưa thấy cậu, anh còn nghĩ cậu bị dã thú tha đi rồi chứ!” Yên lòng, Thư Nhận nói, “Vậy thì, lý do?” Kỳ Bạch liếc mắt lườm, “Sao có thể!” Sau đó đóng chặt miệng không nói lời nào, hắn tuyệt đối không muốn nói với anh ta nguyên nhân hắn muộn như vậy, bởi vì hắn có dự cảm, nhất định sẽ bị cười nhạo. Nhưng Kỳ Bạch không có đoán được là Việt Kha bên cạnh lại bán đứng mình, sau khi nghe xong Việt Kha giải thích, Thư Nhận mắng không lưu tình chút nào, “Cậu thật ngốc!” Kỳ Bạch xù lông nhím, “Anh mới ngốc á!” Thư Nhận nhìn hắn, “Tự làm tự chịu, còn không ngốc nữa hả?” Kỳ Bạch, “…” Thư Nhận lại nói, “Được rồi, thầy cũng rất lo lắng cho cậu, chúng ta về trước đi!” Sau khi được Chu lão đánh giá ‘Ném thể diện của ta’‘Học nghệ không tinh’ rồi, Kỳ Bạch mặt xám mày tro được Việt Kha đưa về. Hai người trở về nhà, Kỳ Bạch chịu không được trên người nhớp nháp đi tắm rửa trước, đợi xong xuôi, trên bàn có một chén canh đậu xanh đã được ướp lạnh qua đêm. Canh này hắn hầm cả đêm sáng nay bỏ vào trong tủ lạnh, trời nóng nực mà ăn quả thực rất sảng khoái. Kỳ Bạch học dược thảo, mà Việt Kha gần đây tuy rằng không trở về Quân bộ, thế nhưng cũng bận rộn, không ai nấu cơm, bởi vậy hiện tại trong nhà bếp lò lạnh tanh. Kỳ Bạch cầm lấy chén canh đậu xanh uống cạn, sau đó vào phòng bếp, Việt Kha đang nấu trong đó. Ôm lấy eo Việt Kha, Kỳ Bạch than thở nói, “Thật đói a, cơm đến lúc nào mới chín a?” Việt Kha mặc hắn ôm, động tác trên tay không dừng, “Anh nấu mì, sắp ăn được rồi, em ra ngoài trước đi, vừa tắm rửa, trong bếp mùi nặng lắm.” Kỳ Bạch ôm y dụi mấy cái, lúc này mới đi ra ngoài. Hai bát mì, bên trong đầy đủ gia vị, còn có hai trứng chần ăn thơm nức. Trong lúc ăn mì, Việt Kha nói, “Đúng rồi, em chuẩn bị một chút, hai ngày nữa chúng ta đi ra ngoài!” Kì tay không ngừng lại, “Đi ra ngoài? Là Quân bộ có nhiệm vụ sao?” Việt Kha lắc đầu, “Không phải, là có người nhờ!” Kỳ Bạch giật mình, “Anh gần đây là đang bận cái này đó hả?” Việt Kha gật đầu. Kỳ Bạch lại hỏi, “Vậy lúc nào xuất phát?” Việt Kha nói, “Ba ngày sau!” Kỳ Bạch cả kinh, “Ba ngày, nhanh như vậy?” Hắn bất mãn, “Anh nên nói cho em biết sớm một chút chứ!” Như vậy mình cũng chuẩn bị sớm hơn. Kỳ Bạch bắt đầu nghĩ phải chuẩn bị những gì, đồ gia vị chắc chắn là cần, không thì ở bên ngoài ăn sẽ không có mùi vị gì, còn có lều trại ngủ, chăn đệm, nồi xoong bát đũa thứ này cũng phải chuẩn bị. Linh linh lang tang, cũng thành rất nhiều a! “Đúng rồi, phải nói một tiếng với thầy trước!” Việt Kha nói, “Anh đã nói với Chu lão, ngày mai em không cần đến nữa!” Ăn cơm xong, Kỳ Bạch mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu xem xét thành quả hôm nay. Hắn xem một lần tài liệu dược thảo ghi lại, sau đó sửa sang lại đặt trong mớ văn kiện. Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo hắn, sau đó ôm cả người kéo ra sau. “A!” Động tác đột ngột, Kỳ Bạch vô thức ôm lấy cánh tay kia. “Anh làm gì?” Kỳ Bạch có chút tức giận, quay đầu trừng y, môi liền mạnh mẽ bị chặn lại. “Ư, ưm! Anh, làm gì?” Âm thanh nhỏ nhẹ mơ hồ không rõ từ nơi gắn bó giao hòa rít ra. Bị hoàn toàn áp đảo trên giường, Kỳ Bạch thở phì phò nhìn Việt Kha chậm rãi cởi quần áo, dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng dâng cao. “Anh, anh uống lộn thuốc hả?” Hắn lắp bắp lên tiếng hỏi. Việt Kha khẽ cười một tiếng, lại phủ lên một nụ hôn sâu, hôn mãi đến khi hắn choáng váng, hoàn toàn không biết tối nay là năm nào. Hoàn toàn không đoán trước được buổi tối sẽ là một đêm gian nan cỡ nào Kỳ Bạch choáng váng sung sướng hưởng thụ nụ hôn này, trong lòng còn đang suy nghĩ ‘kỹ thuật hôn của Việt Kha lại cao thêm rồi’. Ngày hôm sau, Kỳ Bạch đỡ cái eo bủn rủn vô lực nằm ở trên giường âm thầm cắn răng không ngừng. Nói cái gì mà ngày mai em không cần đi, rõ ràng đã âm mưu từ trước! Cái dạng này, nơi hắn có thể đi cũng chỉ có trên giường.