Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ có thể dễ dàng đánh bại gần hai trăm tên cường giả, hoàn toàn là bởi vì dùng Hỗn Loạn pháp tắc tới quấy nhiễn trật tự trong trận pháp của đối phương, làm cho toàn bộ trận pháp ngay lập tức sụp đổ, từ đó phản phệ có thể nói là cắn trả vào trên thân những người này. Như vậy cũng tốt so với bốn lạng đánh bạt ngàn cân, nhưng còn tinh diệu hơn so với đó nhiều lắm, Diệp Trần thật ra thì chẳng hề làm gì, là chính bọn hắn tự đánh chính mình! Tuy nhiên, cho dù nói thế nào, Diệp Trần thắng cái này đủ để khiến mọi người phải rung động. Nhiều cường giả của Cơ gia bị lực lượng của trận pháp cắn trả, chẳng những trong nháy mắt đại trận Thiên La Địa Võng bị phá mất, hơn nữa hoàn toàn loạn thành hỗn loạn. Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trực tiếp giết vào bên trong đám người, thi triển ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc, trong nháy mắt cuốn đi hơn mười người, sau đó lại lặp lại chiêu cũ, thôn phệ tất cả năng lượng của những người này, hóa thành từng đống thịt vụn. "A! A! A!" Tiếng kêu rên thê thảm nối liền không dứt, các cường giả còn lại của Cơ gia thấy cảnh này thì tất cả đều bị dọa tới choáng váng, ý chí chiến đấu trước đó sớm đã không còn sót lại chút gì, từng tên co cẳng lên mà chay như điên, điên cuồng chạy thoát thân. Thật ra thì những người này nếu như không phải tự loạn trận cước, nếu thật sự liều mạng thì Diệp Trần thật đúng là chưa chắc đã đánh thắng được nhanh như vậy. Chủ yếu là trận pháp trước đó được phá, bọn chúng ở trong sự hoảng sợ, lại nhìn thấy thủ đoạn giết chóc quỷ dị của Diệp Trần thì còn ai còn có dũng khí để tiếp tục đánh nữa? "Tất cả quay lại cho ta! Không được phép chạy!" Ông lão tóc bạc kia thấy cảnh này thì lập tức cuống lên, vừa ngăn cản tấn công của Hỗn Thế Ma Viên, vừa hướng về phía đám người chạy trốn kia hét lớn lên. Thế nhưng những người kia như chim sợ cành cong (ám chỉ giống như cái cung), căn bản không có ai để ý tới tiếng hét lớn kia của hắn, ngược lại lại chạy càng nhanh hơn. "Phế vật! Một đám phế..." Ông lão tóc bạc tức giận đến chửi ầm lên, tâm trạng tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, mà Hỗn Thế Ma Viên thì nắm lấy cơ hội này, nhằm vào sơ hở của hắn, ngay lập tức tung ra một quyền đập vào trên lưng của hắn. "Phốc!" Ông lão tóc bạc lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ra ngoài. "Ai!" Ông lão tóc xám thấy đại thế đã mất, không thể không thở dài một cái, mượn nhờ cỗ lực lượng này phi thân muốn hướng về phía nơi xa bỏ chay. "Ngươi cảm thấy ngươi còn đi được sao?" Ông lão tóc bạc vừa mới sinh ra cái ý nghĩ này thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò, Diệp Trần sớm đã có phát giác, cả người bay thẳng tới ngăn cản đường đi của hắn. Mà Hỗn Thế Ma Viên ở phía sau vào lúc này cũng đã đuổi tới. Gần như cùng lúc đó, Cửu U Thôn Thiên Mãng đã hoàn tàon đánh bại tên đối thủ của hắn, sau khi giết chết đối thủ của hắn thì cũng lách mình lao tới đây. Đến tận bây giờ thì năm tên Độ Kiếp Đế Quân của Cơ gia thì đã có ba chết một trốn, chỉ còn lại một mình ông lão tóc bạc trước mắt này! Còn về phần những tên cường giả cảnh giới Hợp Đạo và Phản Hư còn sống sót kia, vào lúc này sớm đã chạy trốn tới bên ngoài mấy vạn dặm, hiển nhiên là gan có to hơn nữa cũng không dám trở lại. Sắc mặt của ông lão tóc xám lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế mà lại rơi vào cái hoàn cảnh này! Thực lực của bên mình rõ ràng cao hơn so với đối phương nhiều lắm, thế mà lại thất bại thê thảm như thế! Mà tất cả những gì vừa xảy ra, dường như cũng là bởi vì người trẻ tuổi xuất hiện sau cùng này. Vừa nghĩ đến đây, ông lão tóc bạc nhìn về phía Diệp Trần, trầm giọng nói: "Lão phu chính là Tam gia của Cơ gia, Cơ Huyền Thành! Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?" Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Cơ Huyền Thành: "Ngươi còn chưa xứng để biết tên của ta!" Hai mắt Cơ Huyền Thành lập tức trừng một cái, trong đôi mắt hiện ra lửa giận nồng đậm, đại danh Cơ tam gia của hắn ở trên núi Huyễn Diệt không ai là không biết, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám nới với hắn như vậy! Tuy nhiên vừa nghĩ tới tình cảnh trước mắt, Cơ Huyền Thanh lập tức bình tĩnh lại: "Các hạ có thủ đoạn kinh người, Cơ mỗ rất bội phục, tuy nhiên các hạ cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu như hôm nay ngươi giết ta, Cơ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!" Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười, thế nhưng lại là cười lạnh: "Cho dù ta không giết ngươi thì Cơ gia các ngươi chẳng lẽ sẽ buông tha ta sao?" Cơ Huyền Thành lập tức sững sờ. Hoàn toàn chính xác, trải qua chuyện hôm nay, Diệp Trần và Cơ gia bọn hắn đã kết cừu kết oán, bây giờ đã ở trong cục diện không chết không thôi, bất kể như thế nào, Cơ gia chắc chắn sẽ không thể bỏ qua. Sau khi vẻ mặt của Cơ Huyền Thành dao động một lúc, bỗng nhiên cắn răng một cái, dường như đã làm ra một loại quyết tâm nào đó, nói: "Như vậy đi! Ngươi chỉ cần buông tha ta lần này, ta có thể nói cho ngươi một cái bí mật động trời, như thế nào?" "Không hứng thú!" Diệp Trần lật bàn tay một cái lại tế ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc, đang chuẩn bị giết chết Cơ Huyền Thành ngay lập tức. Cơ Huyền thành lập tức gấp, vội vàng nói: "Bí mật mà ta nói thế nhưng là có liên quan tới điều bí mật lớn nhất của núi Huyễn Diệt, là chỗ then chốt có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, chẳng lẽ các ngươi thật không muốn biết sao?" Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, những người còn lại tất cả cũng đều xao động. Rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, điều kiện này hoàn toàn chính xác là rất mê người! Tuy nhiên, Diệp Trần chắc chắn sẽ không thể tin tưởng dễ dàng như vậy, cười lạnh nói: "Cơ gia các ngươi nếu như biết biện pháp rời khỏi tinh vực Huyễn Diêt, tự nhiên sớm đã rời khỏi chứ? Ngươi cảm thấy lời nói của ngươi ta sẽ tin tưởng sao?" Trong khi nói chuyện, phù văn trong tay Diệp Trần đã nhín nhảy, dường như lúc nào cũng có thể động thủ, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ở một bên, tất cả cũng đều chuẩn bị sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch. Vẻ mặt Cơ Huyền Thành càng trở nên khó coi hơn, vội vàng nói: "Các hạ ngươi có chỗ không biết, thật ra thì ở vô số kỷ nguyên trước cho đến nay vẫn luôn có người đang tìm kiếm đường ra khỏi nơi này, tuy rằng từ đầu đến cuối không có ai thành công, tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì..." Nói đến đây, Cơ Huyền Thành dừng lại một chút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, hiển nhiên là đang quan sát thái độ của hắn. Diệp Trần hơi cân nhắc một chút, chậm rãi thu hồi phù văn Hỗn Độn pháp tắc lại, thản nhiên nói: "Nói tiếp!" Cơ Huyền Thành nghe được điều này thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như nói cái gì Diệp Trần cũng không tin trực tiếp phối hợp với hai con yêu thú kia thì hắn gần như là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Cũng may đối phương đối với bí mật này vẫn là hết sức tò mò, vậy là còn có đường lùi. "Ta có thể nói ra toàn bộ những gì ta biết cho ngươi, tuy nhiên ngươi nhất định phải đồng ý thả ta ra!" Cơ Huyền Thành lập tức đưa ra điều kiện của mình. Diệp Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, nói: "Có thể! Tuy nhiên nếu để cho ta biết là ngươi đang lừa ta, ta sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn!" Cơ Huyền Thành lập tức mừng rỡ, vội vàng khoát tay áo nói: "Không dám! Tuyệt đối không dám!" "Bớt nói nhảm! Mau nói!" Hỗn Thế Ma Viên ở một bên thúc giục. Cơ Huyền Thành ho nhẹ một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói: "Không biết các vị có nghe nói qua Bồ Đề cổ thụ hay không?" Mấy người Diệp Trần là vừa mới tới núi Huyễn Diệt, đối với tình huống nơi này tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả. Cơ Huyền Thành thấy tất cả đều im lặng không nói, trong đôi mắt lập tức hiện ra một chút vui mừng, sau đó lại nói tiếp: "Căn cứ vào những gì mà Cơ gia chúng ta nghiên cứu trong vài vạn năm qua, bí mật rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt này ẩn giấu ở bên trong Bồ Đề cổ thụ..." Cơ Huyền Thành nói tới đây, đang muốn nói tiếp, không nghĩ tới đột nhiên có một tiếng cười lạnh đột ngột vang lên, ngắt lời hắn: "Cơ Huyền thành! Ngươi thật đúng là dụng tâm hiểm ác a!" P/S: Ta thích nào...chương 2