"Reng…Reng…Reng!" Mới sáng sớm, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Mở điện thoại 24h chính là thói quen khi kiếp trước làm Tổng giám đốc, khi đó điện thoại có thể vang lên bất cứu lúc nào, hơn nữa cũng do thời gian ở các múi giờ khác nhau mà các cuội hội nghị, họp hành của tầng lớp lãnh đạo giữa các quốc gia với nhau luôn diễn ra vào bất cứ thời gian nào, cho nên khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cũng là lúc tôi tỉnh ngủ. "Hello, Liuleispea King..." Tôi cầm lấy điện thoại và nói một câu theo thói quen. "A? Anh nói cái gì đó? Lão công, mau dậy đi! Dậy cùng em tới trường!" Triệu Nhan Nghiên nũng nịu nói ở trong điện thoại. Lúc này tôi mới nhớ, hôm nay là ngày tập trung đi Đông Lệnh Doanh. Ngày hôm qua tôi đã thống nhất với Triệu Nhan Nghiên là 8h có mặt dưới nhà tôi để cùng đi tới trường. "Em đang ở đâu rồi?" Tôi bò dậy, bắt đầu tìm quần áo. "Em ở dưới nhà rồi, rét muốn chết à. Nhanh lên, tay em lạnh cóng rồi. Anh mau xuống đây đi!" Triệu Nhan Nghiên cúp điện thoại. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, mặc quần áo cho tử tế, tất cả chỉ chưa tới mười phút đồng hồ. Cũng may mắn đây là một thói quen tốt ở thời kỳ còn đi học đại học ở kiếp trước. Vừa mới ra khỏi cửa, tôi đã phát hiện Triệu Nhan Nghiên đang đứng cách đó không xa, hai tay chà xát vào với nhau, miệng thì liên tục hà hơi, thấy tôi tới, nàng cao hứng nhào vào trong lòng tôi, cau mày nói: "Tại sao anh lại chậm vậy, anh nhìn tay em xem, lạnh đỏ cả tay này, mau sưởi ấm cho em." Nàng vừa nói vừa đưa tay vào trong cái áo khoác ngoài của tôi. "Vậy là nhanh rồi đó, từ lúc em cúp điện thoại tới lúc xuống tới đây tổng cộng chưa tới 10 phút đồng hồ." Tôi giải thích. "Không thể nào, em thấy ít nhất cũng phải nửa giờ!" Triệu Nhan Nghiên làm nũng nói. "Được rồi, Được rồi, là nửa giờ!" Tôi không thể nào tranh cãi được với cô bé không nói đạo lý này, cho dù nàng nói 1 tiếng rưỡi cũng được. "Vậy thì tốt lắm, nhanh lên, chúng ta tới trường đi." Triệu Nhan Nghiên rút tay từ trong cái áo khoác của tôi ra, đút vào trong túi áo lông của nàng, sau đó chạy tới ven đường đón xe. Hiện tại, xe taxi ở thành phố Tân Giang không phải là nhiều, tất cả các xe đều là loại Rada, Jetta hoặc Santôina. Mặc dù xe không tốt lắm, nhưng đi bất cứ đâu cũng 5 đồng, cho dù là ngắn hay dài, điều đó cũng phải thừa nhận rằng, với tình hình của năm 1995 thì đúng là một món lợi kếch xù. "Tới Tứ Trung!" Chúng tôi đón một chiếc taxi San San, sau khi ngồi lên xe, tôi nói với tài xế. "Tiểu huynh đệ, hay là anh bạn đổi xe đi, đường tới Tứ Trung không được tốt lắm. Chạy một chuyến này, tôi có thể đi được 2 chuyến khác" Tài xế làm khó nói. Thật ra nhà tôi cách Tứ Trung cũng không xa, đối với trước kia thì quá tốt rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, chính quyền sửa đường, xây mới, làm cho lái xe taxi cũng ngán ngẩm con đường này. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 8h rồi, trong khi nhà trường nói 8h30" phải tập trung. Thời gian tìm xe khác cũng không kịp, có khi lại không bắt được xe. "Tôi tăng gấp đôi tiền, phiền anh đi nhanh một chút." Tôi nói với tài xế. "A? Được rồi! Đảm bảo không làm trễ nải công việc của cậu!" Tài xế taxi thấy tôi nói tăng thêm tiền, lập tức vui vẻ nhận lời. Đi một chuyến mà được gấp đôi tiền, có ai mà không muốn! Cho dù có cự tuyệt lời đề nghị này, thì mình cũng chưa chắc đón được 2 chuyến. Cho nên cao hứng là chuyện đương nhiên. "Các vị, ngồi chắc vào nhé, tôi bắt đầu lái xe đây!" Tài xế taxi một chân đạp ga, cái xe phóng đi như hỏa tiễn giữa đường, may mà đường còn thông thoáng, nhưng tôi cũng phải hoài nghi, chẳng lẽ người này lái xe F1 (1). (1): F1: xe đua công thức 1 "Đến rồi!" Tôi đang định ngáp ngủ, thì tài xế đã nói. Tôi mở mắt, ngẩng đầu lên, quả nhiên đã tới Tứ Trung. Tôi móc 10 đồng tiền trong túi ra, đưa cho tài xế, nhìn đồng hồ, mới có 8h10 phút. Tôi không thể không thừa nhận, tiền bạc đúng là có sức hút khổng lồ, bình thường đi phải mất tới 15 phút, nhưng hôm nay lại chưa đến 8 phút. Xe buýt của trường đã đậu trong sân, sau khi tôi với Triệu Nhan Nghiên lên xe, tôi phát hiện trên xe đã ngồi đầy đủ, thậm chí còn có mấy người đang đứng. Ngoài ý muốn là, Trần Vi Nhi cũng ở trên xe, mà bên cạnh nàng còn có 1 chỗ trống! Triệu Nhan Nghiên cười hì hì liếc mắt nhìn tôi, chỉ chỉ vào Trần Vi Nhi ở bên cạnh, sau đó nàng đi tới chỗ của mấy bạn nữ. "Tại sao có chỗ lại không ngồi?" Tôi chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh Trần Vi Nhi, rồi hỏi 1 nam sinh. "Người anh em, cậu là học sinh lớp 10 hả?" Nam sinh kia hỏi. "Đúng vậy, tại sao anh biết?" Dường như hắn biết rất rõ tôi. "Vậy là được rồi! Cậu không biết chứ Trần Vi Nhi lớp chúng tôi có biệt danh là Lãnh Mỹ Nhân, người theo đuổi đông như biển. Nhưng người dám đến gần nàng không có mấy, mà ngồi ở bên cạnh nàng, thì luôn phải nếm mùi thất bại! Nghe nói có người hỏi nàng, làm sao mới có thể trở thành bạn trai của nàng? Cậu đoán nàng trả lời thế nào không? Nàng nói, người đó phải học giỏi hơn nàng. Đây chẳng phải nàng đang nói đùa hay sao? Trong các kì thi nàng có đứng thứ 2 bao giờ đâu." Nam sinh bĩu môi nói. "A? Vậy sao ?" Tôi tại sao lại nhận thấy, Trần Vi Nhi đối với tôi rất ôn nhu, nhưng đôi khi cũng rất nhiệt tình, nghĩ tới đó, tôi lại nhớ cái ôm tối hôm đó. "Xin hỏi Trần Vi Nhi tiểu thư có thể cho tôi được hãnh diện ngồi bên cạnh nàng hay không?" Đúng lúc này, có một nam sinh tiến lên nói với Trần Vi Nhi. "Không có gì là hãnh diện cả, cậu cho rằng cậu có đủ tư cách thì cứ ngồi." Trần Vi Nhi trừng mắt nhìn nam sinh kia nói. Nam sinh kia lúng túng đứng sang một bên, dường như chuyện này đã thành thói quen rồi, bởi vì hắn chỉ xấu hổ trong chốc lát, rồi lại bình thường như cũ, mà chẳng ai cười hắn cả. "Hắc, lại đá phải cục sắt! Người này là Lý Thiếu Kiệt, học cùng một lớp với Trần Vi Nhi, cũng là một người theo đuổi Trần Vi Nhi. Nghe nói nhà hắn có nhiều tiền, có một hôm tôi thấy hắn đi Mercedes-Benz tới trường." Nam sinh ở bên cạnh tôi thao thao bất tuyệt nói. "Tại sao anh biết nhiều như vậy?" Tôi thật kỳ quái, người này đúng là có tiềm chất để đưa vào đội Cẩu Tử (2). (2): Đội Cẩu Tử: Đội đánh hơi "Hắc hắc, chuyện này... Thật ra thì tôi cũng là một trong những người ái mộ Trần Vi Nhi!" Nam sinh bên cạnh nói. "A." Tôi gật đầu nói: "Vậy các anh không ngồi thì tôi ngồi. Cứ đứng thế này trên đường đi, thì rất mệt." Tôi không có thừa thời gian mà đứng với hắn nói chuyện phiếm, từ trường tới Tây Tinh Sơn hơn một trăm cây số, phải tìm một chỗ ngồi an vị cái đã. "..." Nam sinh bên cạnh nhìn tôi thương cảm, có lẽ hắn đã dự tính được tình huống xảy ra rồi. Tôi đứng trước mặt Trần Vi Nhi, hỏi nàng: "Tớ có thể ngồi chỗ này được không?" "Ừ?" Trần Vi Nhi ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó lập tức cúi đầu, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. "Muốn ngồi thì ngồi…tại sao lại phải hỏi tớ" Trần Vi Nhi vân vê góc áo của mình, nhỏ giọng nói, thanh âm của nàng ngọt ngào vô cùng.