Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 91
Trong mấy ngày kế tiếp, Lưu Chấn Hải không có bất kỳ hành động gì. Sau đó tôi hỏi Triệu Quân Sinh mới được biết, thì ra là Triệu Lợi Dân đã nói rõ thân phận của tôi với Lưu gia.
Đồng thời, tôi cũng biết được một số tin tức từ trong miệng của Triệu Quân Sinh, đó là Triệu Lợi Dân cũng đi lên từ thời kỳ kháng chiến, địa vị ở Trung ương không kém gì Lưu Chấn Hải, thậm chí quyền uy còn hơn Lưu Chấn Hải nhiều.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Lưu gia rất thu liễm ở tỉnh Tùng Giang, đoán chừng tầng lớp trên trung ương cũng chú ý tới việc này, cho nên mới điều Triệu Lợi Dân về đây để chấn áp Lưu Chấn Hải.
Hiện ở tỉnh Tùng Giang này có 3 thế lực phức tạp, trong đó Triệu Lợi Dân cầm đầu phái chính trị, Ngô Chí cầm đầu phái quân sự, một người còn lại đương nhiên là thổ hoàng đế Lưu Chấn Hải.
Ngô Chí đương nhiên là Tư lệnh không quân khu, cũng là người trẻ tuổi nhất trong 3 người.
Thật ra đây cũng chính là dụng ý của Trung ương, Ngô Chí chẳng có liên quan gì tới Lưu gia và Triệu Lợi Dân cả, cũng chỉ có như vậy, mới không tạo ra tình hình nghiêng hẳn về bên nào.
Triệu Lưu kiềm chế lẫn nhau, Ngô chí giữ vững trung lập, tỉnh Tùng Giang đương nhiên là bình an vô sự.
Chuyện này mặc dù đã được dẹp yên, nhưng không phải nó sẽ kết thúc như vậy.
Lấy lần gặp mặt đầu tiên giữa tôi và Lưu Chấn Hải mà phán đoán, cái lão già này là người đến chết vẫn sĩ diện, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy, chẳng qua là ân oán cá nhân ban đầu, đã chuyển thành ân oán của 2 gia tộc.
Triệu Lợi Dân vốn minh tranh ám đấu cùng với Lưu Chấn Hải mấy chục năm nay, kết oán không phải ít.
Song phương vẫn đang âm thầm phân cao thấp, không thể nào mà vác đao vác súng ra sống mái với nhau được, nếu mà có như vậy đi chăng nữa, thì trung ương nhất định không chịu ngồi yên đâu.
Trưa hôm nay tôi cùng với Triệu Nhan Nghiên, Quách Khánh ăn cơm trong quán Tụ Duyến Tiểu Cật.
Mặc dù tôi đã là phú ông trăm triệu, nhưng tôi vẫn giữ nếp sinh hoạt cũ.
"Mấy người mau đứng lên cho tao! Mẹ kiếp, Vu Ca mà tới khẳng định sẽ đá chó đập mèo cho mà xem!"
Một thanh âm vang lên, các chỗ tôi ngồi không xa.
Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là buổi trưa tiệm cơm chật ních, chẳng còn chỗ trống nào cả.
Mấy thanh niên to con còn mặc trang phục học sinh, đang đứng cạnh một chiếc bàn toàn những tên mọt sách đeo kính, rõ ràng là muốn họ rời đi.
"Là chúng tôi tới trước, tại sao phải rời đi cho mấy người! Các ngươi đứng xếp hàng đi!"
Con mọt sách Giáp nói.
"A, gấu! Lại còn dám nói đạo lý với tao ưu! Mẹ kiếp, con mẹ nó, mày muốn chết sao! Tại sao ư? Chỉ bằng quả đấm của tao là đủ rồi!"
Vừa nói, một tên thanh niên to con đã vung tay lên chào hỏi, một cái kính mắt bị đánh bay.
"Tại sao cậu lại đánh người? Tôi sẽ báo với trường học!"
Con mọt sách Giáp bịt cái má đỏ hồng nói.
"Đi đi! Mau đi đi, mày muốn kiện tao với thày nào để tao dẫn đến!"
Một tên thanh niên to con nói.
Con mọt sách Giáp cùng với 1 con mọt sách khác biết điều đứng dậy, rời khỏi tiệm cơm.
Tên dẫn đầu thấy vậy thì đắc ý, kiêu ngạo nói:
"Đúng rồi, nói cho tụi mày biết, Lão tử là Vu Văn Thụy! Sau này thấy tao thì cút cho xa một chút!"
Tôi ngất! Tôi đang nghĩ tại sao người này lại nhìn quen mắt tới vậy, hóa ra là oan gia ngõ hẹp! Hắn lại là cừu nhân kiếp trước của tôi – Vu Văn Thụy!
Nhưng mà tôi nhớ lại, không phải tên này lớp 11 mới chuyển trường tới hay sao?
Nhìn mấy người đi theo hắn phía sau kia, có người nói đó là bọn xã hội đen trên giang hồ, kiếp trước khi Quách Khánh đánh tên Vu Văn Thụy, thì bị chúng đánh cho mấy ngày không dậy được.
Nghe nói người này còn có 1 tên thân thích làm đầu lĩnh xã hội đen nhưng tương lai sau này trong một trận ẩu đả, không may bị người ta đánh trúng gáy, biến thành người thực vật.
Tên tiểu tử này lại chuyển trường trước thời gian dự kiến, chẳng nhẽ tôi sống lại thì mọi chuyện có thay đổi rồi ư?
"Vu ca, anh nhìn con bé kia kìa!"
Một tên to con nói, rồi chỉ về phía chúng tôi.
Vu Văn Thụy quay người nhìn lại, khi thấy Triệu Nhan Nghiên thì lập tức ngây ngốc, nước miếng chảy dòng dòng, vỗ đùi nói:
" Thật là tuyệt!"
"Vị tiểu thư này, chúng ta làm quen một chút..."
Vu Văn Thụy vừa nói, vừa đi về phía chúng tôi.
Tôi chưa kịp nói gì, thì Quách Khánh đã đứng lên, sắc mặt âm trầm nói:
"Vu Văn Thụy, con mẹ nó, mày có phải muốn chết hay không?"
Cho Văn Thụy đầu tiên là sửng sốt, hắn không nghĩ tới Quách Khánh lại ngồi chỗ này. Nhưng ngay lập tức nói:
"Được, Quách tử, mày cứ chờ xem!"
Nói xong vung tay lên với mấy tay thanh niên to con, không thèm ăn cơm, bỏ đi luôn.
"Cậu biết hắn?"
Tôi kỳ quái hỏi Quách Khánh. Người này mới lần đầu tới trường Tứ Trung mà!
"Biết! Anh của hắn vốn ở Ngõ hẻm Hoa Đào, cũng là một tên đầu lĩnh. Đã xung đột mấy lần ở chợ bán thức ăn, nhưng không ai phạm ai cả. Không nghĩ tới tên tiểu tử này lại chuyển trường tới đây, lần sau gặp mặt, tớ sẽ hành hạ hắn mới được."
Quách Khánh nói.
Thì ra là như vậy!
Tên họ vu này ở kiếp trước cũng không có kiêu ngạo như bây giờ, hóa ra là có Anh hắn chiếu cố! Đợi đến khi chúng ta lên lớp 11, thì anh hắn đã biến thành người sống thực vật rồi.
"Có cần tớ hỗ trợ không?"
Tôi nói với Quách Khánh, đồng thời tôi cũng hận thấu xương tên Vu Văn Thụy này, kiếp trước, tên này hắn đá 1 cước vào đũng quần tôi, thiếu chút nữa biến thôi thành thái giám, mặc dù kiếp này không có thù oán gì cả, nhưng tôi coi mối thù kiếp trước là thù kiếp này không được hay sao.
"Đối phó hắn chưa cần tới người như Lão đại phải xuất thủ, tớ đánh hắn dễ như chơi, nhưng mấu chốt là anh hắn là một người vô cùng âm hiểm!"
Quách Khánh cau mày nói.
"Anh hắn tên gì?"
Bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện ở kiếp trước, có 2 phe xã hội đen sống mái với nhau trên bến tàu, kết quả là có 6, 7 người chết, mười bảy người trọng thương, anh trai của Vu Văn Thụy cũng bị đánh cho sống thực vật trong trận này.
Trên ti vi đưa tin rất nhiều lần, tôi nhớ là có 1 phe thuộc về ngõ hẻm Hoa Đào, lão đại hai bên là Vu Văn Phong và Đinh Bảo Tam, trong đó Vu Văn Phong rất có thể chính là lão đại Vu Văn Long, trong lúc sống mái ở bến tàu bất hạnh trúng chiêu, Đinh Bảo Tam bị phán định tội cố ý gây thương tích, phạt 8 năm tù.
"Anh hắn gọi là Vu Văn Phong!" Quách Khánh nói.
"Quả nhiên là hắn!"Vậy cậu có biết Đinh Bảo Tam không?"
Tôi vội vàng hỏi.
"Đinh Bảo Tam ư? Tại sao cậu biết cái tên này? Nó là tiểu đệ của tớ, câu cũng đã từng gặp qua ở chợ bán thức ăn mà, chính là Hoàng Mao đó."
Quách Khánh nói:
"Hắn vốn chính là Lão đại ở chợ bán thức ăn, đầu năm nay tớ mới lên làm. Mọi người toàn gọi hắn là Tam Hầu Tử. Có rất ít người biết tên gọi thực của hắn."
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, không khác gì với những sự kiên xảy ra kiếp trước, ngõ hẽm Hoa Đào và Chợ bán thưc ăn thù oán chất chứa đã lâu, chẳng qua mâu thuẫn này sang năm mới bộc phát.
Xem ra, tôi nhất định phải trợ giúp Quách Khánh một chút, nếu không sang năm người bị bắt rất có thể chính là hắn!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương