Buổi chiều Khương Vĩnh Phú gọi điện thoại cho tôi, nói rằng chủ xe taxi có biển số A01922 đã báo mất giấy tờ. Cũng hỏi thăm xem tôi có gặp phiền toái gì hay không. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đem chuyện bắt cóc nói cho hắn biết, cho dù như thế nào, Khương Vĩnh Phú cũng xuất thân là cảnh sát, năng lực phán đoán chuyện này nhất định trên tôi. Cho nên tôi nói: "Khương cục trưởng, cậu đúng là gặp chút phiền toái!" "Có phiền toái gì, nói đi, để xem tôi có thể giúp cậu giải quyết hay không!" Khương Vĩnh Phú nói. Nhìn thái độ của hắn, tôi biết hắn tự biết mình là một quan chức nhỏ, tôi tìm tới hắn nhờ vả, tức là để mắt tới hắn. "Cậu có một người bạn bị người ta bắt cóc!" Tôi tiếp tục nói. "Bắt cóc! ? Thật hay giả? Chuyện lớn như vậy tại sao không nói với tôi, có định báo án không ?" Khương Vĩnh Phú không hổ là một cảnh sát, chỉ dăm ba câu đã biết tôi không có ý định báo án. "Chuyện này không báo thì tốt hơn" Tôi nói. "Lúc này cậu còn có thời gian nói đùa hay sao, nhanh nói cho tôi biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra!" Khương Vĩnh Phú vội la lên. "Là như vậy..." Tôi đem toàn bộ câu chuyện xảy ra lúc trưa, nói lại với hắn một lần, cũng nói ra người sai khiến phía sau là Dương Thụ Quang. "Ừ... , nếu như chuyện đúng như như lời cậu nói, Dương Thụ Quang đương nhiên là đối tượng hiềm nghi, kết thù oán với Trần gia chỉ có hắn. Nhưng tôi nghĩ Trần Vi Nhi không phải là mục tiêu mà bọn chúng nhắm vào, mà người bọn chúng nhắm vào là cậu, hoặc là bằng hữu của cậu." Khương Vĩnh Phú trầm ngâm một chút nói. "Đúng vậy! Nhưng chuyện làm tôi lo lắng là, đến bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của hắn." Tôi đúng là bội phục ánh mắt tinh tế của Khương Vĩnh Phú, chỉ trong một thoáng đã có thể phán đoán sự việc như vậy. "Chuyện này không cần lo lắng, Dương Thụ Quang chỉ muốn nhắm vào cậu, Trần Vi Nhi không có gì nguy hiểm gì đâu. Dương Thụ Quang trước kia cũng là cảnh sát hình sự, hắn biết nặng nhẹ, làm lớn chuyện không có lợi với hắn." Khương Vĩnh Phú lão luyện phân tích, tiện đà lại nói: "Nhưng mà..." "Có việc gì chú cứ nói thẳng đi." Tôi thấy dường như khương cục trưởng có điều gì đó khó nói. "Không biết cậu có nghe qua cái tên Lưu Chấn Hải hay không?" Khương Vĩnh Phú trầm mặc một chút nói. "Lưu Chấn Hải? Chú nói chính là 1 đại quân phiệt trước kia từng giải phóng Đông Bắc ư?" Tôi kỳ quái nói. Không biết khương Vĩnh Phú tại sao lại nhắc tới cái tên này. "Đúng, chính xác là hắn, trước đây hắn từng xưng là Chiêm Sơn Vi Vương, chiếm cứ toàn bộ tỉnh Tùng Giang, đánh bại vô số đạo quân phiệt khác!" Khương Vĩnh Phú nói. "Bây giờ đã giải phóng rồi, chú còn nói lại những điều này làm gì?" Tôi không hiểu ý tứ của Khương Vĩnh Phú, cái tên Lưu Chấn Hải này trước kia từng hợp tác với Bát Lộ quân cùng đánh quỷ Nhật Bản. "Sau ngày giải phóng, Lưu Chấn Hải được nhà nước Trung Hoa tặng cho các loại huân chương chiến công và phần thưởng, hắn yên lặng trở lại đông bắc, về quê hương an hưởng tuổi già. Sau đó mới biết, hành động của hắn là vô cùng thông minh, nếu không sẽ không trụ nổi qua cách mạng văn hóa" Khương Vĩnh Phú tiếp tục nói. "Nhưng mà, chú nói chuyện này..." Tôi không nhịn được xen vào nói. "Cậu cứ nghe tôi nói hết đã." Khương Vĩnh Phú cắt ngang lời nói của tôi: "Lưu Chấn Hải mặc dù không phải quan cao chức lớn gì, nhưng có một số thủ hạ trước kia của hắn cũng theo hắn trở về. Nói thẳng ra là, số thủ hạ đó không ít hơn một sư đoàn đâu!" "Quân đội tư nhân?" Tôi theo bản năng nói ra bốn chữ này, tôi tại sao lại không biết, trong quốc gia lại còn tồn tại cả hình thái quân đội này? "Có thể nói như vậy! Bởi vì ở Trung ương, có một số lão nhân từng là bạn kề vai chiến đấu với Lưu Chấn Hải, cho nên cũng ngấm ngầm đồng ý với hành vi này. Hắn không khác gì so với Ngô Tam Quế ở Thanh triều, có thể nói là một phiên vương, chính phủ không can thiệp vào chuyện của Lưu gia, thế nhưng Lưu gia cũng vô cùng biết điều, chưa từng vi phạm pháp luật gì cả, cho nên chính phủ cũng rất coi trọng mặt mũi của hắn. Nhưng mà ngoài một số tinh anh trong quân đội đi theo hắn, những người khác đều được phái ra ngoài bí mật buôn bán, bây giờ trong nước có rất nhiều mạch máu kinh tế trọng yếu bị Lưu gia khống chế. Nói không dễ nghe thì chính là, Lưu gia là một khả phú địch quốc!" Khương Vĩnh Phú một hơi nói. "Khương cục trưởng, tôi vẫn không hiểu, chú nói những chuyện này là có ý gì." Tôi nghe Khương Vĩnh Phú giảng 1 bài lịch sử, trong lòng có cảm giác gì đó không tốt. "Ý tôi muốn nói là, tên Dương Thụ Quang kia chính là con rể thứ 2 của Lưu gia!" Khương Vĩnh Phú nói. "Cái gì! ?" Tôi theo bản năng kinh hô. Tôi không nghĩ tới sau lưng Dương Thụ Quang lại có thể lực lớn tới như vậy. "Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng. Nhị tiểu thư của Lưu gia đã chết hơn mười năm rồi! Dương Thụ Quang cũng chỉ được coi là thân thích bên ngoại mà thôi. Cũng chẳng có địa vị gì ở Lưu gia cả, nếu không tôi cũng không điều hắn ra làm cảnh sát giao thông." Khương Vĩnh Phú giải thích. "Ý của chú là, chuyện Trần Vi Nhi bị bắt cóc, có bàn tay của Lưu gia?" Tôi lập tức hiểu ý của Khương Vĩnh Phú. "Có khả năng này! Dương Thụ Quang bây giờ chính là hổ lạc đồng bằng, tuy rằng chỉ lấy quan hệ giữa người với người, bọn lưu manh kia tìm hắn trả thù thì sẽ không có ai ra mặt giúp hắn. Nhưng mà theo lời của cậu, thị bọn bắt cóc kia là bọn chuyên nghiệp, không có chút bối rối nào.Như vậy, thì người chủ mưu phía sau nhất định là đại nhân vật rồi!" Khương Vĩnh Phú phân tích nói. "Nếu quả thật là như vậy, thì đúng là chuyện có chút khó khăn rồi!" Tôi do dự nói. Vốn tôi cho rằng, ở Tùng giang tôi làm cậu rể của Bí Thư tỉnh ủy, thì sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng bây giờ lại xuất hiện 1 thế lực ngầm lớn tới như vậy. "Đoán chừng Lưu gia vẫn chưa biết người sau lưng là cậu. Nhất định là cái tên Dương Thụ Quang kia giấu diếm. Chú nghĩ, cho dù bọn họ có bắt cậu đi, nhưng sau khi biêt được thân phận của cậu, thì sẽ không làm khó dễ cậu đâu. Không cần nhắc tới thế lực của Triệu Bí thư, Lưu gia cũng không ngốc vì một người thân thích bên ngoại mà đối địch với một người quyền cao chức lớn. Huống chi, chú còn nghe nói, Lưu gia không hài lòng về Dương Thụ Quang, lần này trợ giúp Dương Thụ Quang, thật ra cũng chỉ muốn bảo tồn một chút mặt mũi của chính mình mà thôi." Khương Vĩnh Phú lên làm được cục trưởng, quả nhiên không chỉ nhờ vào quan hệ, đúng là có tài phá án! "Tôi biết rồi. Khương cục trưởng, trong tay chú có hồ sơ của Lưu gia không?" Có câu nói: biết người biết tôi, trăm trận trăm thắng. Nếu như tôi có thể nắm được một số yếu điểm của Lưu gia, thì lúc nói chuyện, tôi sẽ có ưu thế nhiều hơn. "Có một chút, nhưng không phải là đầy đủ, cậu tới lấy luôn nhé, đồng thời nhận luôn giấy phép lái xe." Khương Vĩnh Phú nói. "Được rồi, một lát gặp lại." Tôi cúp điện thoại, lâm vào trầm tư. Chuyện này càng ngày càng phức tạp, không nghĩ chỉ vì 1 tên Lưu Khoa Sinh lúc đầu, mà mang tới nhiều phiền toái tới như vậy. Mà phiền toái lớn nhất này cũng chính bắt nguồn từ việc tôi kết thù oán với Lưu Khoa Sinh.