Dương Thụ Quang lúc này cũng chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, hơn nữa cũng không dám tìm người để báo thù. Hắn có nghĩ nát óc cũng không ra chuyện, Lưu Lỗi lại tìm Quách Khánh ra mặt cho Trần gia. Vốn hắn tưởng rằng Lưu Lỗi chỉ quen biết sơ qua Trần Dũng, cho nên hắn bảo Trần Dũng đưa cho mình một ít tiền cũng không quá đáng, cho dù đã cho qua, nhưng tiền thuốc thì không thể bỏ được. Hắn vạn lần cũng không ngờ, chỉ mới qua mấy ngày, con của mình đã bị người tôi đánh, hơn nữa còn không nhẹ, theo lời Bác sĩ nói, ít nhất phải nằm giường nửa năm, đến lúc đó có khôi phục được bình thường hay không cũng rất khó nói. Dương Thụ Quang lúc này lửa giận bốc cao 9 trượng, lập tức gọi điện thoại cho mấy tên xã hội trước đây mình quen biết, ý bảo bọn chúng hỗ trợ. Nhưng đám người này sau khi nghe Dương Thụ Quang nói, biết người hắn muốn tìm là Quách Khánh, thì rối rít lắc đầu. Cái danh Quách Tử đang vang bội khắp nơi ở Tân Giang, trên giới giang hồ không ai muốn chỉ vì một chuyện không đâu mà lại kết thù với Quách Khánh, huống chi người tôi còn có một nhân vật không thể động vào nữa. Dương Thụ Quang không còn cách nào khác, trước khi mình bị giáng chức! Thì mấy người này vẫn kêu Dương Ca, Dương Ca, van xin mình đi uống rượu. Mẹ kiếp, chỉ mới có mất đi chức vụ, mấy người trước kia vốn xưng huynh đệ, giờ lập tức trở mặt. Lúc đầu, Dương Thụ Quang cũng muốn báo cảnh sát, dù gì đây cũng là chuyện Quách Khánh vơ vét tài sản! Nhưng mà bản thân Dương Thụ Quang đã từng làm cảnh sát hình sự, biết rõ chuyện này mà có người đụng đến, thì đúng là không làm gì được. Bất đắc dĩ, Dương Thụ Quang cũng chỉ còn cách đến ngân hàng. … Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi nói qua với Triệu Nhan Nghiên một chút, tôi không giấu diếm gì mà nói thật cho nàng biết chuyện. Tiểu nha đầu này chỉ dặn là về sớm một chút, đừng có về muộn, về rồi thì phải gọi điện thoại cho nàng. "Lưu Lỗi!" Trần Vi Nhi thấy tôi đi ra khỏi trường học, đứng cách đó không xa, mừng rỡ vẫy tay. "Lớp 12 các cậu không phải có giờ học thêm hay sao?" Tôi kỳ quái nhìn Trần Vi Nhi. "Tớ xin phép rồi!" Trần Vi Nhi đỏ mặt nói. "Bây giờ đến nhà cậu luôn chứ?" Tôi nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ có bốn giờ rưỡi. Quán Ma Lạt Thăng của nhà Trần Vi Nhi chưa nghỉ. "Ách... Vậy chúng ta đi dạo có được không?." Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói. Tôi rất vui mừng, cuối cùng thì Trần Vi Nhi cũng chủ động mời mình đi dạo phố. "Được, chúng ta đi đâu?" Tôi thích thú hỏi. "Đi đâu cũng được, mà đi sang siêu thị bách hóa bên kia có được không?" Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói. "Được!" Siêu thị bách hóa ở thành phố tân giang này nằm trong khu thương nghiệp, ở xung quanh có bán rất nhiều trang phục hàng hiệu, chính là nơi mà rất nhiều cô gái thích đến. Nhưng không nghĩ tới là Trần Vi Nhi cũng thích nơi này, đúng là nữ hài tử thì ai cũng thích. Siêu thị bách hóa cách trường Tứ Trung không xa, chỉ đi bộ khoảng hơn 10 phút là tới. Tôi và Trần Vi Nhi sánh vai đi trên đường, thân hình 2 người lúc gần lúc xa. Tôi cố ý đi đến gần Trần Vi Nhi, cuối cùng cũng có cơ hội, trong lúc đi đường, tôi làm bộ vô ý chạm vào tay của Trần Vi Nhi. Khuôn mặt của Trần Vi Nhi lập tức đỏ lên, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của tôi vô cùng tự nhiên, giống như chưa có chuyện gì phát sinh. Nàng thầm lắc đầu tự giễu, xem ra bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Những biến hóa của Trần Vi Nhi làm sao có thể thoát khỏi mắt tôi, lúc này quan hệ giữa tôi và Trần Vi Nhi đã gần hơn lúc tới hiệu sách rất nhiều. Mặc dù đúng là tôi có chút mưu đồ với Trần Vi Nhi, nhưng cũng không phải là loại người có dụng ý xấu xa gì. "Chúng ta đến của hàng kia xem một chút!" Trần Vi Nhi chỉ vào một cửa hàng bán đồ dành cho con gái nói. "Được!" Tôi nói. Nhìn thân ảnh phía trước tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, đây mới chính là Trần Vi Nhi, nàng lúc này đã quên hết mọi khó khăn, đã giống như những thanh thiếu niên nam nữ khác, thích đi dạo phố, thích quần áo đẹp, thích chăm chút cho bản thân. "Lưu lỗi, cậu xem bộ quần áo này có đẹp không?" Trần vi nhi hưng phấn chỉ vào một bộ quần áo màu trắng nói. "Đẹp… tớ nghĩ nếu như mặc trên người Vi Nhi thì càng đẹp hơn!" Tôi nói. "Có thật không?" Trần vi nhi hài lòng đích nói. Bất kể là nữ hài tử nào đều thích người khác khen mình đẹp. "Đương nhiên rồi, nếu không cậu mặc thử nó đi?" Tôi nói. Bộ quần áo bó sát này nhìn đã gợi cảm rồi, nếu như mặc trên người Trần Vi Nhi thì… Nghĩ tới đây nước miếng của tôi đã chảy ra ầm ầm. "Chỉ xem vậy thôi, chứ tớ mua không nổi!" Trần Vi Nhi chỉ vào tấm biển trên y phục, thè lưỡi. Ở trên đó có viết 689 đồng, chỉ một bộ quần áo này, cũng đã vượt qua lương của một người bình thường rồi! "Không mua thì cũng có thể thử mà!" Tôi tiếp tục kích nàng. "Vậy thì không tốt lắm đâu!" Trần vi nhi liên tục lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bộ quần áo. "Không sao đâu! Cậu xem bên kia có rất nhiều người thử nhưng không mua!" Tôi bắt đầu nói cho nàng biết. "A, vậy được rồi!" Trong lòng Trần Vi Nhi thực sự rất thích mặc, thế nhưng bởi vì tính cách rụt rè của nữ hài tử, cho nên không dám quyết định. Nay bị tôi giật dây, cho nên lá gan của nàng mới lớn lên. Một lát sau nhi, trần vi nhi đẩy cửa phòng thay đồ đi ra. Tôi quả thực không thể tin được vào con mắt của mình nữa, không thể tin được cái thân ảnh thướt tha yêu kiều này chính là Trần Vi Nhi giản dị! Thân ảnh trước mặt mang lại cho tôi một cảm giác kinh sợ vì sự diễm lệ của nàng! Thanh thuần, cao quý, mỹ lệ … không còn gì để nói. Cho dù mỹ nữ thường ngày đối mặt với tôi, nhưng tôi vẫn sửng sốt tới không ngờ. Tâm trạng kích động qua đi, tôi bình tĩnh lại, nói những lời đáy lòng với Trần Vi Nhi: "Vi Nhi, cậu thật đẹp! Cái bộ y phục này, giống như may ra để cho cậu mặc." Trần vi nhi nghe thấy thế thì khuôn mặt nàng đỏ bừng, lại càng thêm kinh diễm. "Anh ơi, anh nói xem em mặc bộ trang phục này có đẹp không?" Một thanh âm của nữ hài tử đột nhiên vang lên. Hóa ra trong cửa hàng này cũng có 1 cô gái bằng tuổi với Trần Vi Nhi đang thử áo khoác. "Đẹp!" Người con trai bên cạnh người con gái đó nói. "Thế nhưng cái áo này quá đắt!" Nữ hài tử lắc đầu. "Đắt nhưng mà đánh giá, anh mua tặng em!" Người con trai nói. "Anh thật tốt!" Cô gái tươi cười hạnh phúc. Nhìn theo bóng lưng đôi tình nhân, Trần Vi Nhi nói nhỏ: "Đúng là rất hạnh phúc, nhưng tình yêu với mình chỉ là một sự hi vọng xa vời." Trong nháy mắt ý nghĩ bán mình lại xuất hiện, làm cho Trần Vi Nhi rất buồn, nàng xoay người đi vào phòng thay đồ, cởi bộ quần áo không thuộc về mình ra . Thanh âm của Trần Vi Nhi tuy rất nhỏ, nhưng tôi lại nghe thấy rất rõ. Tôi vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng tới, đưa ra một tờ chi phiếu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Khi đi ra khỏi cửa hàng, Trần Vi Nhi thấy bên cạnh tôi có một cái túi, nhưng do tâm trạng không vui, cho nên cũng không hỏi nhiều. A Dương ko up nốt còn đi đâu nhỉ