Trong khoảng thời gian này, sau mỗi lần hoan hảo cùng với Triệu Nhan Nghiên xong, tôi đều cảm giác được tinh lực vô cùng dư thừa, không có chút nào mệt mỏi. Tôi cũng không biết vì sao lại xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ bởi vì tôi đã sống lại? Nhưng Diêm Vương lão ca có nói cho tôi biết, sau khi tôi sống lại cũng đâu có gì đặc biệt hơn người đâu, hơn nữa cũng đã nói rõ với tôi rằng tôi không có dị năng. "Lưu Lỗi, anh nói ngoài thế giới của chúng ta đang sống hiện nay, còn có một thế giới nào khác không?" Triệu Nhan Nghiên nằm gác lên vai tôi, đột nhiên hỏi. "Chắc là sẽ có." Mặc dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là có, nếu như quả thật tồn tại 1 thế giới khác, thì đúng là chuyện ly kỳ. "Vậy anh nói trong thế giới kia, có một Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên khác không?" Triệu Nhan Nghiên nhìn lên trần nhà, rồi nói với tôi. "Một thế giới khác? Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên?" Tim tôi đập mạnh lên 1 cái, tại sao nha đầu lại hỏi như vậy, chẳng lẽ biết tôi trọng sinh. "Ừ. Anh có nhớ lần trước ở trong khác sạn của Bắc Kinh không, anh kể cho em nghe 1 chuyện xưa ấy?" Triệu Nhan Nghiên xoay người, đem thân thể dính sát lên người của tôi, vốn chúng tôi đang nằm chung, cho nên ép vào nhau như keo dính. "Cái chuyện xưa đó, là anh nói bừa đấy!" Tôi nói. "Nhưng mà em cảm thấy chuyện xưa đó hình như là thật!" Triệu Nhan Nghiên vô cùng khẳng định nói. "Tại sao lại nói như vậy?" Tôi vội vàng hỏi. "Em cũng không biết tại sao, trong đoạn thời gian này em hay nằm mộng trong giấc mộng có anh và em, nhưng trong mộng chúng ta chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm với nhau, cũng không giống như những gì đang diễn ra ngoài này." Triệu Nhan Nghiên nhướng mày nói với tôi. "Em nằm mơ thấy cái gì?" Tôi mơ hồ cảm giác được chuyện có gì đó không ổn. "Em cũng không rõ ràng lắm, trong mộng kia Triệu Nhan Nghiên rất thích Lưu Lỗi, nhưng Lưu Lỗi kia lại không hiểu tấm lòng của cô ấy, hắn chính là đại đầu gỗ. ví dụ như: ngày đầu tiên tựu trường anh đã nắm tay em, Nhưng tên Lưu Lỗi trong mộng kia quá xấu hổ, không dám đưa tay ra. Còn nữa..." Triệu Nhan Nghiên còn đang thao thao bất tuyệt lấy ví dụ, thì tôi đang trợn mắt há mồm. Bởi vì tôi biết, những gì Triệu Nhan Nghiên nói kia không phải là mơ! Mà đó là sự thật, sự thật ở kiếp trước tôi đã từng trải qua! Trên thế giới này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Chẳng lẽ cuộc đời tôi thay đổi, thì những chuyện ở kiếp trước sẽ xuất hiện ở trong mộng của Triệu Nhan Nghiên? Nhưng làm gì có đạo lý nào như vậy, nếu lịch sử đã thay đổi, thì chuyện kiếp trước sẽ không có, nhưng tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của Triệu Nhan Nghiên? "Nhan Nghiên, em nói cho anh biết, những giấc mơ này xuất hiện từ khi nào?" Tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. "Anh sao vậy, tại sao ánh mắt lại dọa người tới như vậy!" Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi, nhưng rồi lại rời đi, không dám đối diện. "Mau nói cho anh biết!" Tôi vội vàng nói. "Nói cho anh biết thì nói chứ sao! Chính là khi từ bắc kinh trở về, mà chính xác là từ khi ở Bắc kinh... Giống như sau khi anh làm với em..!" Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói. Sau khi tôi cùng nàng? Chẳng nhẽ XXOO thì có thể đem trí nhớ kiếp trước của tôi truyền cho nàng? Việc này có hợp với Logic đâu, nhưng kiếp trước là tôi thầm mến nàng, chứ đâu có phải là nàng yêu thầm tôi. Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên cũng chú ý tới cái vấn đề này, nghĩ một lát mà, nói: "Lưu Lỗi, anh có nhớ cái chuyện xưa mà anh nói không? Ở trong đó Lưu Lỗi yêu Triệu Nhan Nghiên, mà trong giấc mơ của em thì lại là Nhan Nghiên yêu Lưu Lỗi!" "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Anh nghĩ, có thể là em nhớ anh, người ta thường nói, ban ngày suy nghĩ nhiều, thì ban đêm thường nằm mộng!" Tôi vội vàng khuyên nhủ, nói. "Có lẽ là như vậy." Có thể nhận ra, Triệu Nhan Nghiên cũng không còn cách giải thích nào khác ngoài những điều mà tôi vừa nói. "Reng…reng….reng…" Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi đem cánh tay trần của Triệu Nhan Nghiên đang ngủ bám dính lấy người của tôi xuống, tiểu cô nương này ngủ cũng hay thật, tại sao lạ cứ thích bám dính lấy người khác như vậy chứ. Mà đã giữa trưa rồi, ai lại gọi điện thoại vào lúc này, tôi cứ để nguyên thân thể trần truồng, chạy ra ngoài phòng khách nghe điện thoại. "Alo, xin chào ngài tìm ai vậy?." Tôi theo thói quen nói. "Tiểu Lỗi, thì ra con đang ở nhà! Mẹ và cha con sẽ về tới nhà ngay bây giờ, con mở cửa cho mẹ, trên tay chúng ta có rất nhiều đồ!" Từ trong tai nghe truyền tới giọng nói của mẹ tôi. Tại sao mẹ lại trở về vào lúc này? Không phải là cùng cha tôi tới nhà bà nội hay sao? Tôi nhớ tết nguyên đán ở kiếp trước, hai người bọn họ thường ở nhà bà nội tới 2, 3 ngày, đây mới chỉ là ngày thứ 2 thôi sao. "Mẹ, tại sao mẹ lại trở về nhanh như vậy?" Tôi lập tức hỏi. "Đúng vậy, cha con nói sợ con ở nhà một mình buồn, không có ai nấu cơm cho con, cho nên 2 chúng ta thương lượng sớm trở lại 1 chút. Cũng tại cha con nói, dạo này con nỗ lực học tập, cho nên 2 chúng ta đã đi chợ mua 1 chút thịt cá, chút nữa làm món ngon cho con ăn!" Mẹ tôi cao hứng nói. Không thể nào? Chẳng lẽ là vì tôi học tập tốt hơn…cho nên cha mẹ đối với tôi tốt hơn trước? Nhưng mà có về cũng nên báo trước chứ, tự dưng làm hỏng chuyện tốt của tôi. Mẹ tôi thấy tôi không nói lời nào, vội vàng hỏi: "Sao vậy, Tiểu Lỗi, con không hi vọng chúng ta về nhà sớm hay sao?" "Đâu…, hi vọng, hi vọng! Con cao hứng tới mức không kịp phản ứng!" Tôi vội vàng hồi phục tinh thần, nói. "Vậy được, mẹ cúp máy đây! Mặc dù tiền điện thoại là do cơ quan cha con chi trả, nhưng cũng không thể nào lãng phí." Mẹ tôi nói xong cúp điện thoại. Tôi cuống quít chạy về phòng ngủ của tôi, vừa mặc quần áo, vừa lấy tay lắc Triệu Nhan Nghiên: "Mau dậy mặc quần áo vào!" Tôi vội kêu lên. "Sao vậy? Trời tối rồi sao?" Triệu Nhan Nghiên duỗi lưng một cái, làm bộ ngực nhỏ lúc lắc trong không khí. Nhưng mà tôi cũng không có cách nào thưởng thức chuyện đó, tôi nói với nàng: "Mẹ anh ở dưới lầu, sẽ lên đây ngay bây giờ đấy!" "Cái gì? ! Mẹ anh về rồi ư?" Triệu Nhan Nghiên bật dậy, đứng trên giường tìm y phục. "Ai nha! Lưu Lỗi! Anh vứt áo con của em ở chỗ nào rồi? !" Triệu Nhan Nghiên vừa mặc quần vừa la. Sao lại do tôi vứt chỗ nào? Làm như tôi thích giấu vật này lắm ấy. May mà lúc trước tôi đem y phục để gọn vào 1 chỗ, nếu không thì đúng là có chút khó khăn. Chờ khi tôi mặc được áo, thì chuông cửa cũng vang lên. "Em nhanh lên một chút!" Tôi nói với Triệu Nhan Nghiên đang mặc quần, còn mình thì chạy nhanh ra mở cửa.