Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 642
Cuộc sống mỗi ngày của tôi chỉ là ngao du cùng với các vị lão bà! Thủy Linh Nhi là người nhập môn cuối cùng. và cũng là mỹ nữ dị tộc duy nhất. Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới mối quan hệ của các nàng. ai ai cũng hòa hợp làm cho cha mẹ tôi vô cùng vui mừng.
Cha mẹ tôi lúc nào cũng thúc giục tôi sinh thêm cho hai người một vài cháu trai cháu gái nữa. Thế nhưng bất đắc dĩ. là lão bà của tôi đều sợ sự đau đớn khi sinh con. nhất là Diệp Tiêu Tiêu lại đem chuyện nàng sinh con trước kia nói cho các nàng nghe. nên các nàng nhất trí tạm thời không sinh con cho tôi! Đồng thời lại còn trách cứ tôi: có Tiểu Diệp Tử rồi mà không thỏa mãn. lại định coi các nàng là máy đẻ!
Càu nói này làm cho tôi á khẩu không trả lời được!
Mỗi tuần tôi thực sự thống khổ khi phải nghe Rails báo cáo. tôi quyết định toàn bộ giao cho Tổng lý đại thẩn xử lý!
Tuy rằng tôi biết là quyền lực phải nắm chặt. sự vụ không thể bỏ. nếu không sẽ dễ hủ bại giống như triều đình phong kiến thời xưa. Nhưng thực sự tôi rất mệt mỏi khi phải nghe báo cáo!
Cho nên mỗi ngày tôi đều mong chờ Tiểu Diệp Tử có thể lớn nhanh, tiếp nhận sự vụ của tôi!
Thế nhưng chuyện thường không được như người mong muốn!
Bên trong Thần Điện.
"Thiểu gia. người chạy chậm một chút. mới 6 tuổi đã luyện công phu gì vậy!" Một người mang dáng dấp quản gia. đứng bên cạnh Tiểu Diệp Tử nói.
"Chú Lưu. cháu đang luyện công phu do cha cháu dạy! Sau này cháu cũng muốn được như cha!" Tiểu Diệp Tử nhìn quản gia gật đầu mỉm cười.
"Thiếu gia. tôi biết người có chí khí. mau lớn để gánh vác công việc với cha của người, nhưng không được làm mình mệt mỏi. Nhị phu nhân lại trách cứ tôi!" Quản gia vẻ mặt đau khổ nói.
" A? Ai nói tôi sẽ cùng làm việc với cha tôi?" Tiểu Diệp Tử nghi hoặc nói.
"Vậy thiếu gia muốn làm gì?" Quản gia có chút không hiểu nói.
"Tôi muốn mau lớn ra ngoài tán gái. tôi nhất định phải thừa kế truyền thống vinh quang của cha tôi Tìm lão bà!" Tiểu Diệp Tử tuyên bố một lời thề son sắt.
"Ách..." Quản gia nghe xong thiếu chút nữa cười ngất.
"Anh, cơm đã làm xong, lão gia và phu nhân cũng đã tới. chúng ta và Tiểu Diệp Tử cùng đi chứ!" Một thiếu phụ đi tới nhìn quản gia hô.
"Laura, em đi trước đi... anh với thiếu gia còn phải luyện công" Quản gia nghĩ thầm. tại sao mình lại không có dũng khí như thiếu gia cơ chứ? Lại bị nữ nhân véo tai ai cha tức chết mà!
Quản gia này chính là người đại nạn không chết. Lưu Khoa Sinh, sau khi được tôi cứu trở thành quản gia của thần điện. Sau đó thành thân cùng với Laura. Laura trở thành nữ quản gia của thần điện. phụ trách phòng bếp và bài trí. mà Lưu Khoa Sinh xử lý công việc còn lại. Thường thì đi chơi với Tiểu Diệp Tử!
Lưu Khoa Sinh bây giờ rất là kinh hãi, Tiểu Diệp Từ mỗi ngày đều kể về lý tưởng của mình. Nếu như bị mẹ Tiểu Diệp Tử biết thì chắc chắn sẽ đem hắn ra khai đao a!
Tôi sau khi nghe Tiểu Diệp Tử thì kinh ngạc. há to miệng nửa ngày không ngậm lại được.
Nhưng chẳng nhẽ mình lại cấm con của mình? Tôi chỉ có thể hy vọng. Mấy năm nữa Triệu Nhan Nghiên sẽ đồng ý sinh cho tôi một người con. lúc đó nó sẽ giúp tôi!
Nhưng đợi còn chưa được thì Lưu Khoa Sinh và Laura đã sinh ra một người con gái đặt tên là Lưu Niệm Dao. Mà tên vô liêm sỉ kia lại còn đề nghị thông gia với tôi, có ai biết con gái họ sau này sẽ như thế nào cơ chứ? Nhưng mà Laura đã nhất quyết thì Lưu Khoa Sinh chỉ là một người thừa đành phải nghe theo lời vợ!
Mỏi đầu tôi không đồng ý nhưng sau đó lại nghĩ lại. nên đành cho con gái họ học cùng với Tiểu Diệp Tử thanh mai trúc mã.
Vốn tôi không coi trọng cuộc hôn nhản này nhưng bất đắc dĩ chính là Diệp Tiêu Tiêu và Triệu Nhan Nghiên đều rất tán thành. Lưu Khoa Sinh ở một bên đắc ý cười. giống như ý nói: hắc hắc. tôi cuối cùng cũng thắng một lần!
Khi Lưu Niệm Dao dần lớn lên. nha đầu kia trồ mã lại còn xinh đẹp hơn Laura nhiều lần! Tiểu Diệp Tử lúc bình thường không có ai thì toàn ôm hôn trộm con người ta!
Mẹ nó. Cuối cùng tôi cũng phải công nhận. tên Lưu Khoa Sinh đã được ngồi ngang hàng với tôi. Ai bảo hắn làm thông gia của tôi cơ chứ!
Vốn tôi cho rằng có Lưu Niệm Dao thì Tiểu Diệp Tử có thể hồi tâm. chia sẻ giúp công việc với tôi.
Thế nhưng khi Tiểu Diệp Tử 13 tuổi lại trịnh trọng tuyên bố: Viêm Hoàng tinh không còn mỹ nhân nào khác. Muốn tới Địa cầu thực hiện lý tưởng cao cả!
Ngay lúc đó tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Niệm Dao. Sao con bé không phản đối gì vậy! Không nghĩ tới nha đầu kia lại có thể hét lớn: "Lưu Diệp ca ca. em ủng hộ anh!"
Lúc đó tôi nghe xong. thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất!
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
168 chương
46 chương
117 chương
80 chương
228 chương
65 chương