Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 552
Tôi không rõ lúc mở cửa ra, còn phải gặp những loại hình phòng ngự gì khác không, bởi chỉ với lực trùng kích của cánh cửa, đã đủ khiến người khác chết rồi!
Đây cũng là chỗ tôi kỳ quái, theo lý thuyết thì ở trong xã hội phong kiến, sao có thể có loại sản phẩm công nghệ cao như thế này?
Thứ này, trên thế giới chỉ có Tôn Tứ Khổng là nghiên cứu ra được, còn không ai có khả năng tạo ra nó cả!
Cho nên tôi phải cẩn thận hành sự, tôi bảo Từ Khánh Vĩ chế tạo một cái áo giáp phòng ngự, tuy rằng nó không hoàn mỹ, nhưng có thể chống đỡ được lực trùng kích của cánh cửa là được rồi.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi bảo Ngô Huỳnh Huỳnh mặc áo giáp vào, nói là khôi giáp chứ thực gia nó giống như áo khoác ngoài của các nhà du hành vũ trụ, vô cùng nhẹ nhàng, không ảnh hưởng tới các hoạt động bình thường.
Cánh cửa đá hôm nay vẫn như hôm qua vẫn im lìm ở đó, tôi mang chìa khóa mà Từ Khánh Vĩ hôm qua chế tạo ra!
Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh tâm tình đều vô cùng kích động! Loại kích động này giống như đang chơi game tới lúc hưng phấn!
Tôi chậm rãi đem thứ cầm trong tay, bỏ vào trong cái lỗ! May mắn là không sai chút nào, tôi cũng thầm than, xem ra trình độ khoa học kỹ thuật ở căn cứ của tôi đã đạt tới mức rất cao rồi!
Một giây, hai giây, mười giây... Một phút đồng hồ trôi qua, cửa đá vẫn im lìm như cũ, dường như cái chìa khóa kia không có tác dụng gì cả!
Một khắc đồng hồ sau đó, tôi không còn kiên nhẫn nữa, mà đưa tay kéo vòng sắt trên cánh cửa đá, vẫn giống như trước có một cỗ năng lượng xâm nhập vào trong thân thể của tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Xem ra "Cái chìa khóa" này đã thất bại, tôi chán nản rút nó ra, nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh lắc đầu.
"Hi hi, kết quả đúng như trong dự liệu!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thoải mái lắc đầu:
"Nêu có thể đơn giản mở ra như vậy, thì cái cơ quan này quá đơn giản rồi!"
Tôi gật đầu, Ngô Huỳnh Huỳnh nói rất đúng, chỉ căn cứ vào tính năng phòng ngự trên cánh cửa đá mà thôi, thì đã không dễ dàng cho các bước tiếp theo rồi!
Thế nhưng mấu chốt của vấn để là, chìa khóa này là giả, nên cửa không mở, hay là chúng tôi đã nghĩ sai, đây không phải là cái lỗ khóa gì cả?
Tương đối mà nói thì loại khả năng thứ nhất lớn hơn một chút, có lẽ cánh cửa này đã được trí năng hóa, nên có khả năng nhận biết!
Hiểu được điểm này, trong lòng tôi đúng là có cảm giác thất vọng, nhưng mà không sao..đã thử thì không có gì phải hối hận!
Về phần nhân sĩ thanh Triều kia tại sao không chết ngay, thì có thể là do nguyên nhân, hắn là nhân sĩ võ lâm, thể chất mạnh hơn nhân sĩ bình thường rất nhiều, cho nên bò tới sơn động kia mới chết!
"Bỏ đi, chúng ta đã bỏ công sức rồi.... ít nhất... Sau này không còn hối hận nữa!"
Tôi nói.
Buổi tối, tôi dùng thuấn di trở lại Bắc Kinh.
"Anh là, mới đụng tới vấn đề khó khăn đã bỏ ý định! Trình độ khoa học kỹ thuật của năm đó không được, nhưng bây giờ không còn kém nữa rồi em đoán, cho dù mời chuyên gia tới đấy đi chăng nữa, thì họ cũng sẽ thất bại mà thôi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cười nói.
Tôi biết Ngô Huỳnh Huỳnh nói rất đúng, có khi cái phương pháp này đã có người làm, nhưng không thành công! Nghĩ tới đây, tôi nói:
"Đúng vậy, hiện tại chúng ta cũng đành bó tay, tìm cái chìa khóa thật thì không tìm được, bởi nó có ở trên địa cầu này hay không, còn là một vấn đề!"
"Tất cả tùy duyên đi, không chừng sau này tìm được cũng nên!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cười nói:
"Anh đưa cái chìa khóa giả cho em đi!"
"Em định làm gì?"
Tôi đưa chìa khóa giả cho Ngô Huỳnh Huỳnh:
"Anh đang định ném nó đi!"
"Ha hả, em chẳng qua là thấy thứ này, trông giống như một chiếc nhẫn deo tay mà thôi !"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói, sau đó chỉ vào cái vòng sắt nói:
"Nhưng mà anh đừng coi nó là lễ vật, nhẫn kết hôn em còn chưa có!"
"Cái gì! Nhẫn!"
Trong giây lát, trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ, nhưng không dám xác định!
Ngô Huỳnh Huỳnh không hiểu ý tôi, cho là tôi không muốn mua tặng nàng nhẫn, nên nói:
"Không muốn mua thì thôi ai thèm!"
"A?"
Tôi nghe Ngô Huỳnh Huỳnh nói câu đó, thì sửng sờ:
"Anh không phải là có ý này"
Tôi hôn lên mặt Ngô Huỳnh Huỳnh một cái, nói:
"Cám ơn em, em đúng là ngôi sao may mắn của anh, em đã gợi cho anh một linh cảm!"
Lúc này đến phiên Ngô Huỳnh Huỳnh sửng sốt, nhìn tôi kỳ quái hỏi:
"Có ý gì? Em nói cái gì? Em gợi cho anh linh cảm?"
"Đúng vậy!"
Tôi nhớ lại những điều mà Stephan người Anh kia nói! Nhẫn và bản đồ đều được tặng cho Từ Hi thái hậu, chẳng lẽ nói, cái nhẫn kia chính là chìa khóa mở cánh cửa này?
"Em cứ từ từ, anh sẽ giải thích cho em!"
Vì vậy, tôi đem chuyện cái nhẫn của Mạnh Thanh Thanh nói cho Ngô Huỳnh Huỳnh nghe.
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong, kinh ngạc há to miệng:
"Nói như vậy, cái nhẫn kia rất có thể là chìa khóa mở cửa đá này!"
"Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trên nhẫn còn có chữ, đồng thời còn một cái bảo ngọc, nên không thể cho vừa cái lỗ này được?"
Tôi vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, chẳng nhẽ lại có chuyện trùng hợp tới như vậy?
"Lão công, anh đôi khi lo lắng thái quá, chữ và bảo ngọc kia có khi là người ta gắn lên để đánh lừa nó không phải là chìa khóa mở cửa thì sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói một câu, đúng ngay cả mục tiêu mà tôi sang suy nghĩ!
Đúng vậy, nếu như chữ viết là giả, thì bảo thạch kia cũng chưa chắc là thật! Nghĩ tới đây, tôi vừa vui vẻ, vừa xấu hổ, vẫn là Ngô Huỳnh Huỳnh suy nghĩ chu toàn!
"Anh thấy khả năng này rất cao."
Tôi gật đầu:
"Đêm nay anh trở lại Bắc Kinh, lấy nhẫn tới thử."
"Đâu cần phiền phức như vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đưa cái nhẫn giả cho tôi:
"Chi cần anh đem cái nhẫn giả này đối chiếu vói chiếc nhẫn kia, vậy là được rồi!"
Tôi tiếp nhận cái nhẫn giả, mang theo Ngô Huỳnh Huỳnh rời khỏi đây.
Các cô gái trong biệt thự đã biết tôi có dị năng, cho nên không ai kinh hoảng, tôi trở lại còn mang tới sự vui mừng cho các nàng.
Lúc tôi xuất hiện, thì là ở phía sau lưng của Triệu Nhan Nghiên, tính trẻ con của tôi nổi lên, tôi từ phía sau, bịt mắt của nàng lại.
"Ai nha? Mau bỏ ra, đừng đùa mà!"
Triệu Nhan Nghiên đang xem TV, bị người ta đột nhiên bịt mắt, thì vội vàng nói.
Tôi đương nhiên lả không bỏ, Triệu Nhan Nghiên lấy hai tay cậy tay của tôi, nói.
"Các cô thực là, không để người chị này rảnh rỗi chút nào!"
"Ha ha lão công không ở trong nhà, em đang sử dụng quyền lực hậu cung đúng không?"
Tôi nghe xong ha ha cười.
"A, lão công, là anh sao, sao anh đã trở về rồi!"
Triệu Nhan Nghiên vui mừng xoay đầu lại:
"Người ta chỉ đùa thôi, em cẩn thận ý chỉ của lão công, là tận lực hòa hợp với mọi người..."
"Anh cũng chỉ nói đùa mà thôi!"
Tôi nói:
"Lần này trở về là vì anh cần làm một chuyện, sau đó lại rời đi!"
"Vậy à, đó là chuyện gì!"
Triệu Nhan Nghiên tuy rằng thất vọng, thế nhưng cũng không ngăn cản tôi.
"Thanh Thanh có ở nhà không?"
Tôi hỏi.
"Thanh Thanh đến công ty vẫn chưa về, anh nếu như muốn tìm nàng, thì có thể gọi điện!"
Triệu Nhan Nghiên nói.
Tôi gật đầu, bấm số điện thoại của Mạnh Thanh Thanh.
"Lão công, có chuyện gì sao?"
Rất nhanh, Mạnh Thanh Thanh nhận nghe điện thoại, thế nhưng thanh âm cũng rất thấp.
"Em làm gì đó? Không tiện nói chuyện hay sao?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"A, em đang họp với lãnh đạo công ty, có chuyện gì thì anh nói đi!"
Mạnh Thanh Thanh giải thích.
"Hóa ra là như vậy! Anh đang ở nhà, khi nào thì em về?"
Tôi gật đầu nói.
"Chắc phải trong một thời gian lâu nữa, hội nghị mới bắt đầu, có chuyện gì gấp không anh?"
Manh Thanh Thanh hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương