Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 543
Nếu như lúc nãy tôi sờ và nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh là xuất phát từ tâm lý trả thù và thích thú, thì hiện giờ chỉ còn sự hổ thẹn!
Hóa ra chuyện lại không giống như tôi nghĩ, như vậy quả thực là oan uổng cho Ngô Huỳnh Huỳnh.
Hiện tại, Ngô Huỳnh Huỳnh đã chấp nhận cho tôi sờ, điều này đã chứng minh tâm ý của nàng.
Nhưng mà thấy Ngô Huỳnh Huỳnh tức giận như vậy, thì tôi lại thầy ở nàng sự đáng yêu! Chí ít cũng không giống như Ngô mập mạp nói, điêu ngoa xảo quyệt!
Nhưng mà tôi không biết một điều, đó là ở trước mặt tôi, Ngô Huỳnh Huỳnh mới có biểu hiện như vậy.
Nếu như hôm nay đổi lại là nam nhân khác, đừng nói tới chuyện sờ, mà chỉ cần dám hô hấp nhân tạo, nàng cũng sẽ đá cho tàn tật.
"Cô bình tĩnh một chút có được hay không? Cô thấy đấy, tôi đâu phải là hôn cô, đó chỉ là phải hô hấp nhân tạo nên tôi mới làm như vậy! Hơn nữa tôi ép bộ ngực của cô, là vì giúp cho hô hấp được thông thuận!"
Tôi kiên nhẫn giải thích.
"Hừ hừ, Lưu Lỗi, ý của anh là tôi chủ động hôn anh, khiêu khích anh?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong cười lạnh nói.
"Có thể nói như thế..."
Tôi cẩn thận đáp.
"Đánh rắm!"
Ngô Huỳnh Huỳnh không còn kiêng dè gì nữa, dù gì thì cũng lõa thể rồi, chẳng còn muốn bảo trì hình tượng thục nữ gì cả, nói:
"Vậy thì tại sao anh vân vê, nhéo nhéo bộ ngực của tôi? Vậy thì ai nhân cơ hội nghịch đầu nhũ phong của tôi, tôi cảm giác không sai chứ!"
Ách... Tôi cả kinh! Không nghĩ tới điều này cũng bị phát hiện! Tôi đúng thực là... Ai! Tôi nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh nổi giận, chỉ đành cười trừ, nói:
"Đó là do tôi có tình cảm từ trước với cô, trong tình huống vừa rồi, khó tránh khỏi phát sinh ham muốn..."
"Thật không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi nói là có tình cảm với nàng, lập tức vừa mừng vừa sợ, nói:
"Anh làm như vây với tôi là vì thích tôi hay sao?"
"Đúng vậy! Kỳ thực lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Hoàng triều hải sản thành, tôi đã có tình cảm với cô rồi!"
Lời nói này cũng là sự thực, chứ tôi không có ý lừa dối nàng.
"Nhưng mà sau khi tôi biết bối cảnh của nhà cô, với lại cô cũng biết, tôi không chỉ có một bạn gái, cô lại là đại quan trong quân đội, ông ấy có thể cho phép cô làm tiểu lão bà hoặc tình nhân của người khác hay sao?"
"Cha tôi? Anh quản ông ấy làm gì, nếu cha tôi nói một chữ không, tôi sẽ nhổ hết râu của ông!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lập tức lộ rõ bản sắc điêu ngoa của mình.
"Cô cũng thấy đấy, đây cũng chính là nguyên nhân tôi không dám thân cận với cô!"
Tôi lắc đầu cười nói:
"Ngô mập mạp nói cô điêu ngoa từ nhỏ!"
"Ngô mập mạp? Thằng em trai chết tiệt này, lần sau gặp nó, tôi sẽ nhéo rách lỗ tai của nó!"
Ngõ Huỳnh Huỳnh nghe thấy em trai mình nói bậy, tức giận không để đâu cho hết. Nhưng mà lại nghĩ, vậy thì chẳng phải mình càng điêu ngoa hay sao, nên vội vã cười nói:
"Tôi rất hay nói đùa, kỳ thực tôi không phải là cô gái như vậy! Anh tiếp xúc với tôi lâu như vậy, anh thấy tôi có hung dữ đâu, toàn bị anh khi dễ! Ngay cả vừa rồi cũng vậy, anh sờ soạng hôn tôi, tôi cũng có để ý đâu!"
"Được rồi, tôi biết!"
Tôi đi tới bên người Ngô Huỳnh Huỳnh, ngồi xuống, ôm lấy vai nàng nói:
"Hôm nay chúng ta cũng được coi như là cùng chung hoạn nạn. Hơn nữa, anh cũng đã hiểu tâm ý của em rồi! Chuyện này anh đương nhiên là chịu trách nhiệm, hai ngày nữa anh sẽ cầu hôn em với cha của em, tin tưởng là với thân phận của anh bây giờ, cha em sẽ không cự tuyệt"
"Thật không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh vui vẻ nói:
"Em đã nói rồi mà, ông có đồng ý hay không, không quan trọng, quan trọng là em đồng ý!"
"Vậy Thì em có đồng ý không?"
Tôi cười nói.
"Em..a... Tạm thời thì chưa, anh còn chưa cầu hôn em, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?"
Con gái chính là như vậy, lúc chưa được tình yêu thì theo đuổi khủng khiếp, người trong lòng nói cái gì, các nàng đều có thể vâng theo, thế nhưng một khi có được tình yêu, thì lại quay sang đùa giỡn cho bõ tức!
Nhưng mà đây cũng là chỗ đáng yêu của con gái, nếu như cứ một mực vâng lời, vậy thì còn chỗ thú vị nào nữa.
"Được, muốn cầu hôn thì cũng phải đợi chúng ta ra khỏi chỗ này đã, bây giờ chúng ta phải lảm chuyện không thể nào trì hoãn được?"
Tôi cười xấu xa nói.
"Anh muốn làm gì..."
Ngô Huỳnh Huỳnh vô ý thức co rụt thân thể lại, đâu còn cái dũng khí như lúc nãy.
"Anh muốn xem thì xem đi"!
"Đương nhiên là như thế này!" Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng...
"Ô... Người xấu!"
Ngô Huỳnh Huỳnh ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào.
Đợt hôn môi vừa rồi còn mang theo nhiều nhân tố khác, nhưng bây giờ, mới chính thức là giao lưu tâm hồn và thể xác với người yêu!
Biết được người yêu tiếp nhận mình rồi, Ngô Huỳnh Huỳnh không còn kiềm chế mình nữa, nhanh chóng hưng phấn tiếp đón!
Tôi cũng không làm ra hành động điên cuồng gì với Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi không muốn để lại trong lòng nàng một hình tượng sắc lang.
Tuy rằng tôi biết, không có hành động mơn trớn, trực tiếp xxoo nàng cũng được, thế nhưng hai bên thỏa mãn, mới là điều quan trọng nhất!
Tôi vô cùng ôn nhu hôn đôi môi của Ngô Huỳnh Huỳnh, sau đó chậm rãi hôn xuống cằm, cổ, thậm chí là bộ ngực...
Tôi nhẹ nhàng hôn lên hai trái tiểu anh đào, toàn thân Ngô Huỳnh Huỳnh run lên, nhưng không có bất kỳ động tác nào ngăn cản tôi cả.
Ngô Huỳnh Huỳnh đã sớm nhận ra chuyện này phát sinh sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau!
Hơn nữa, bầu không khí bây giờ thích thú vô cùng, vậy thì sao Ngô Huỳnh Huỳnh có thể ngăn cản được chứ!
Tôi nhẹ nhàng cởi chiếc quần nhỏ của Ngô Huỳnh Huỳnh ra, sau đó tiếp tục một đường hôn xuống phía dưới, cho tới tận sát biên giới man hoang.
Nước trong hồ vô cùng sạch sẽ, cũng coi như là một lần tắm rửa, ngoài ra nó còn có tác dụng vệ sinh cho Ngô Huỳnh Huỳnh!
Cho nên tôi không chút do dự dùng đầu lưỡi khẽ thưởng thức hạt anh đào của Ngô Huỳnh Huỳnh...
Ngô Huỳnh Huỳnh toàn thân run rẩy một chút, nhẹ giọng kêu:
"Bẩn... Đừng động vào nơi đó..."
Tôi đương nhiên không để ý tới nàng, mà Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này cũng đang hưởng thụ. Nàng vô cùng vui vẻ vì tôi làm như vậy, điều đó đã chứng tỏ, tôi coi nàng là người thân thiết, không ghét bỏ nàng.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương