"Ngài muốn bao nhiêu tiền, thì mới đem nhẫn chuyền nhượng cho chúng tôi?" Tom hỏi. "Các người chắc đà điều tra tao rồi, tiền với tao quan trọng hay sao?" Bọn họ tưởng tiền là có thể mua được tất cả hay sao? "Đà điều tra... Nhưng mà tôi khuyên ngài đem nó chuyển nhượng cho chúng tôi, ờ trong tay ngài. nó sẽ mang lại nhiều phiền phức! Mà những người có tiền như ngài. thì lại ghét những điều phiền phức?" Tom thần sắc khôi phục bình tĩnh. nói. "Mày đang uy hiếp tao phải không?" Tôi cười lạnh nhìn người trước mắt. Không sai. trên thế giới này có rất nhiều phú ông không thích phiền phức. nhưng tôi lại là ngoại lệ! "Tôi chi có thiện ý nhắc nhở thôi!" Tom nhàn nhạt nói: "Tuy rằng ngài có năng lực thần kỳ nhưng có thể đấu lại được với 10 người. 100 người, hàng vạn người không?" Nghe hắn nói như vậy tôi có chút tò mò. chi vì một cái nhẫn họ hưng sư động chúng tới Trung quốc như vậy đã là kỳ lạ rồi, trong khi họ côn nói. huy động tới vạn người tìm cái nhẫn này? Rốt cực là người bán châu báu kia đà đánh giá thấp giá trị của cái nhẫn. chắc chắn bên trong đó côn có bí mật mà người khác chưa biết. "Mày cho rằng, tao đang trong phim ảnh, mà bị ngàn vạn người uy hiếp hay sao?" Tôi cười cười. Tom và Jenv ngẩng đầu. có chút không rõ nhìn tôi, nhưng mà một lát sau. đồng thời lắc đầu nói: "Không phải vậy, nhưng mà ngài cũng không phải là siêu nhân trong phim khoa học viễn tưởng!" "Đúng vậy, tôi không phải siêu nhân!" Nói xong, tôi đi tới trước người Tom. tiện tay cẩm súng của hắn. mở chốt an toàn. "Ngài muốn làm gì? !" Tom cho rằng, tỏi muốn giết hai người bọn họ diệt khẩu. "Yên tâm. tôi mặc dù không thoải mái với cách làm của hai người, nhưng tôi vẫn chưa phải là đồ tể!" Nói xong, tôi bắn vào người mình một phát súng. "Trời ạ! Ngài điên rồi! Đây là Sa Mạc Chi Ưng! Áo chống đạn côn bị xuyên thủng, huống chi là thân thể bình thường!" Jerrv cả kinh kêu lẻn. "Keng", đầu đạn rơi xuống, làm cho hai người kia kinh ngạc. Trước mắt đâu có xuất hiện cảnh tượng máu chảy lên láng đâu. tôi vẫn bình thường đứng trước mặt họ! Nếu như không phải có thuốc súng bay lên. và súng này không phải của bọn họ. thì chắc chắn họ đang cho rằng tôi diễn trò, hoặc là sử dụng ảo thuật! Thế nhưng đây là thực. một phát súng của Sa Mạc Chi Ưng nhưng lại chẳng làm tồn thương gì tới bản thân! Tôi đem Sa Mạc Chi Ưng cầm ờ trong tay, nhẹ nhàng vo viên một cái. khẩu súng lập tức bị thay đồi hình dạng. Sau đó đem nó tra lại cho Tom. Lúc này tôi đã không côn khống chế hành động của họ nữa. Tom tiếp nhận khẩu Sa Mạc Chi Ưng đã thay hình đổi dạng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Hắn cười khổ không biết xử lý như thế nào với cây súng này, hiện giờ thì có súng cũng như không rồi! "Dẫn tao đi gập ông chủ của mày, tao muốn biết hắn tại sao lại hứng thú với cái nhẫn này!" Lúc tôi tới chi muốn giáo huấn bọn họ một chút. sau đó đem Mạnh Thanh Thanh đi, thế nhưng hiện tại tỏi đã cải biến chủ ý! Bời vì từ thái độ của bọn họ đủ để chứng minh cái nhẫn này trọng yếu vô cùng! "Điều này không có khả nàng!" Jenv theo bản năng thốt lên. "Các người cho là mình côn lựa chọn hay sao. mà cho dù các người không mang tôi đi. tôi cũng tự mình tìm tới. tuy rằng chưa biết ông chủ các người là ai. nhưng tiếp tục tìm kiếm thì sẽ ra!" Tôi đã tìm được tin tức từ trong đầu của họ, đây là những người thuộc tổ chức lính đánh thuê ờ Anh. chuyên giải quyết những chuyện khó thực hiện. "Thôi. các người tự làm việc đi, lần này coi như xong! Tôi cũng không muốn xử lý các người!" Tôi nhìn bọn họ nghĩ tới Đồ Tiểu Uy, hai người bọn họ chẳng phải cũng giống như vậy sao! Đày chẳng qua cũng chi là hai lính đánh thuê. trách bọn họ cũng chẳng được gì, huống chi Mạnh Thanh Thanh không làm sao cả. "Ngài tuy lợi hại. nhưng chúng tôi có quy định của chúng tôi. nếu như ngài tìm cách ép chúng tôi. thì giết chúng tôi đi!" Tom ngẩng đấu nhìn tôi hết sức trịnh trọng nói. Jerrv thì gật đầu. nhìn Tom nói thập phần tán thành, bọn họ đang biểu hiện bộ dáng lẫm liệt của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Tôi gật đầu. xem ra hai người này đúng là trung thành với tồ chức. tôi với họ không có thâm cừu đại hận. cũng không phải là người thích giết chóc vì vậy tôi nói: "Tôi sẽ không giết các người, các người rất có cốt khí. thế nhưng ông chủ các người có cốt khí như vậy không?" Nói đến ông chủ của bọn họ, Tom và Jerrv đều là vô cùng kiêu ngạo ngẳng đầu lên. trong ánh mắt toát ra thần sắc sùng bái: "Trung tá là một người rất giỏi!" Tôi cùng biết ông chủ của họ, gọi là Jack trung tá. là thủ trường của họ từ khi còn trong quân ngũ, sau khi xuất ngũ thì cùng nhau thành lập tổ chức lính đánh thuê. Trung tá chi là một danh xưng. bời vi chính phủ không phong của Jack quân hàm gì cả. "Các người nhập cư trái phép tới đây?" Tôi đột nhiên hỏi. "Đây cũng không phải là bí mật gì. không sai. chúng tôi nhập cư trái phép tới đây!" Tom gật đầu. "Vậy các người trở về như thế nào? Không phải là lại xuất cảnh trái phép đó chứ? Theo tôi biết. thì nhập cư trái phép là chuyện vô cùng nguy hiểm. các người chi vì một cái nhẫn mà mạo hiểm như vậy? Phải biết rằng, nếu như có gì ngoài ý muốn. thì có khi tính mạng cũng không giữ được!" Tôi hỏi. "Chúng tôi đúng là sẽ xuất cảnh trái phép. thế nhưng chúng tôi có người lo chuyện này!" Tom nói: "Với lại. khi chúng tôi đi, đã có tư tưởng chuẩn bị cho việc hi sinh!" "Được rồi, tôi rất thường thức hai người các ngươi, tôi không hi vọng hai người chết. nên quyết định giúp hai người các ngươi!" Tôi nói. "Ngài giúp chúng tôi qua cửa?" Tom rất kỳ quái nhìn tôi: "Ngài muốn làm thủ tục xuất cảnh hợp phép cho chúng tôi? Điều đó không có khả năng. chúng tôi đều có án tích trên Interpol!" "Nếu như tôi muốn làm như vậy, cùng không phải là không thể! Bằng vào sụ ảnh hưởng của Tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đòng thì chuyện gì cùng có thể làm được!" Tôi tiếp tục nói: "Những người ở cửa là những người cùng đi với các người?" "Không phải. bọn họ người liên lạc ở Trung quốc. họ có thân phận hợp pháp ở chỗ này! Bọn họ đều là công nhân viên của nhà máy hóa chất này!" Tom lắc đầu nói. "Được rồi, vậy thì tôi mang hai người đi gập Jack trung tá!" Tôi nói. " Jack trung tá? Hình như chúng tôi chưa nói tên ông chủ cho ngài biết?" Tom nghi hoặc hỏi. "Điều này các người không cằn biết." Tôi lắc đầu sau đó nhìn Mạnh Thanh Thanh nói: "Thanh Thanh, em về trước đi. anh đà báo cho Đồ Tiểu Uy tới nơi này đón em!" "Vậy còn anh?" Mạnh Thanh Thanh lo lắng hỏi. "Anh cùng họ đi gập ông chủ của họ. em vẻn tâm. không có việc gi đâu!" Tôi nhìn nàng cười cười. "Vậy thì anh cẩn thận!" Mạnh Thanh Thanh biết năng lực của tôi, thì không nói thêm cái gì, nhưng sụ quan tâm trong ánh mắt này làm lòng tôi cảm thấy ấm áp. Lúc này cửa phòng bị đẩy ra. Đồ Tiểu Uy mang theo thủ hạ xông vào. "Lão đại. người ngoài cửa đà bị đánh gục. xin cho chị thị." Đồ Tiểu Uy hướng tôi báo cáo. "Được rồi. như vậy là được rồi. cậu bảo thủ hạ bảo hộ tiểu Thanh về biệt thự. cậu với tôi đi Anh quốc một chuyến!" Tôi nhìn Đồ Tiểu Uy phân phó nói. Đồ Tiểu Uy gặt đầu lập tức an bài nhân thủ bảo hộ Mạnh Thanh Thanh rời. Tác phong của thủ hạ Đỗ Tiểu Uy làm cho Tom và Jerry rất nghi hoặc! Đây là những người được huấn luyện nghiêm chỉnh, không giống như những nhân viên bảo an. ngược lại có khí tức giống như bọn họ! Điều này làm cho Tom và Jerrv thập phần khiếp sợ! Tri giác nói cho bọn hắn biết. tôi có một thân phận khác!