"Anh dám!" Dương Mân đứng dậy trừng mắt nhìn tôi: "Anh không đi, Trịnh Thiếu Bằng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi thì làm sao bây giờ!" "Vậy cô không sợ tôi chiếm tiện nghi hay sao?" Tôi nửa đùa nửa thật nói. "lại nói chuyện chiếm tiện nghi, anh chẳng phải chiếm tiện nghi rồi hay sao? Dương Mân nói. "Không phải đâu….Tôi chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp mà thôi…" Tôi té xỉu. Sáng sớm hôm sau, Trịnh Thiếu Bằng chưa tới 8h đã tới. Trịnh Thiếu Bằng thấy Dương Mân ở trước mặt, muốn biểu hiện chút tài hoa của mình, vì vậy ra vẻ nho nhã khiêm tốn nói: "Sáng sớm chim có sâu ăn!" "Sáng sớm sâu bị chim ăn." Dương Mân liếc mắt nhìn hắn, nói. "Ách…..Cũng đúng, cũng đúng! Đây đúng là một đạo lý, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ thì ăn tôm tép" Trịnh Thiếu Bằng tự cho là đúng nói. "Ngu ngốc" Tôi ở trong lòng mắng, nhưng mà lại nói: "Trịnh huynh quả nhiên là tuấn tú lịch sự, câu này cấu tứ giống như nước nhỏ làm tan băng!" "Đương nhiên!" Trịnh Thiếu Bằng nghe tôi nói như vậy nhất thời hứng phấn, gật đầu nói: "Nước nhỏ làm tan băng thì có chút quá, nhưng mà giống như tiêu chảy không dứt thì đúng!" Dương Mân nghe xong, có chút chán ghét nhìn Trịnh Thiếu Bằng, hắn thì lại cho là mình đã hấp dẫn được sự chú ý của mỹ nữ, tiếp tục khoe khoang nói: "Huynh đệ tôi bỗng nhiên linh cảm chợt hiện, tôi muốn ở đây làm thơ, mọi người nghĩ như thế nào?" "Trịnh huynh đúng là tài hoa, lại còn giống như phiêu khách tao nhân!" Tôi cố ý đem chữ "Phiêu" nhấn mạnh, Dương Mân nghe vậy thì bật cười. (Phiêu: chơi gái, chơi **) Trịnh Thiếu Bằng thấy Dương Mân cười hớn hở, còn tưởng rằng là tự mình hấp dẫn được nàng, đắc ý nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, nhà thơ thì không thể nói ý tưởng của mình!" Dương Mân ngh thấy Trịnh Thiếu Bằng tự nhận mình là nhà thơ, thì cười không nổi. "Tiểu Trịnh, cháu mau làm đi, để bác trai bác gái mở mang tầm mắt!" Dương mẫu tuy rằng nhìn trúng tiền của Trịnh Thiếu Bằng, nhưng cũng không hi vọng con mình lấy phải người ngu ngốc, lúc này nghe được hắn biết làm thơ thì cao hứng. "Trịnh huynh, chúng tôi cũng đang muốn nghe!" Tôi cầm lấy một chén nước ngôi trên ghế salon nhìn người biểu diễn. "khụ khụ! Đây là một bài thơ tôi làm theo phong cách của Lý Bạch!" Trịnh Thiếu Bằng hắng giọng một cái, hơi hơi trầm ngâm nói: Hôm nay khí trời thật sáng sủa, Tôi và Dương Mân đến công viên Hải Dương, Hải Dương thật là nhiều cá, Thấy tôi và Dương Mân thì chầm chậm bơi di! "Phốc…" Thiếu chút nữa thì tôi phun cả ngụm nước ra ngoài. Cái này mà cũng gọi là thơ, lại còn phỏng theo thơ Lý Bạch, Lý Bạch mà biết thì tỉnh dậy tử quan tài bóp chết hắn. Dương Mân cũng không nhịn được cười Thấy được mỹ nhân cười, đúng là ngàn vàng khó mua! Trịnh Thiếu Bằng còn cho là mình tài hoa hơn người, Dương Mân vừa gặp đã thương cũng cười rộ lên. Dương mẫu biểu tình quái dị, nàng tuy rằng không hiểu được làm thơ thế nào, thế nhưng nàng cũng từng đọc thơ Lý Bạch, đương nhiên biết là người này làm thơ rất dở. Nhưng mà Dương mẫu vẫn hòa giải nói: "Rất tốt, rất tốt, đúng là rất đúng vần!" "Đúng vậy, năm đó cháu đại biểu cho khoa Ngữ văn mà!" Trịnh Thiếu Bằng bắt đầu thổi da trâu, lúc này làm gì có ai quay về điêu tra lý lịch của hắn. Trịnh Thiếu Bằng cũng dự liệu được ngày hôm nay tôi nhất định cũng sẽ đi, cũng biết nếu như không cho hắn ngồi cùng xe thì Dương Mân cũng không ngồi. Với lại cái xe Jinbei của hắn vẫn đủ chỗ. Dương mẫu sau khi nhìn thấy quả nhiên cho làTrinhj Thiếu Bằng đại khí, lòng dạ rộng rãi. Mà điều này lại làm cho Dương mẫu ưu ái Trịnh Thiếu Bằng hơn, hai ngày đổi hai chiếc xe, đúng là nhà có tiền! Vé vào cửa quảng trường Hải Dương đương nhiên là do Trịnh Thiếu Bằng trả, tuy rằng mỗi người là hơn một trăm đồng, 5 người là hơn 600 đồng rồi, nhưng tôi cũng không quan tâm hắn có trả nổi hay không. Trịnh Thiếu Bằng hẹn Dương Mân tới quảng trường Hải Dương chỉ là một cái cớ, kỳ thực là người thành phố D, họ đã sớm nhìn chán cái cảnh này, chỉ có tôi là hứng thú. "Người anh em, tôi thấy người anh em cũng được, không bằng chúng ta thương lượng một chuyện đi" Thừa dịp Dương Mân không chú ý, Trịnh Thiếu Bằng đi tới bên cạnh tôi nhỏ giọng nói. "Chuyện gì?" Tôi hỏi một tiếng, tiếp tục nhìn cá. "Đem Dương Mân để cho tôi đi, tôi cho anh một vạn đồng, thế nào?" Trịnh Thiếu Bằng mê hoặc tôi nói. "A, tại sao là tặng? cho dù tôi muốn, nhưng Dương Mân cũng không đồng ý!" Tôi nhìn hắn một cái nói. "Chuyện Dương Mân thì tôi lo, anh chỉ cần rời đi là được rồi!" Trịnh Thiếu Bằng nói. "Vậy được, anh đem tiền cho tôi đi." Trong lòng tôi cười thầm, đúng là ngu ngốc, tôi và Dương Mân vốn không có quan hệ gì, nhưng như vậy hắn có thể theo đuổi được hay không? Mặc kệ thế nào trước tien cứ lấy của hắn một vạn đồng đã. Không nghĩ tới Trịnh Thiếu Bằng "Vù" một cái, móc từ trong túi ra một tập tiền đặt vào trong tay tôi . Tôi có chút ngạc nhiên, không hổ là nhà giàu mới nổi, lại mang nhiều tiền như vậy ở trên người! Tôi không hổ thẹn tiếp nhận, cất vào trong ngực. "Người anh em nếu đã nhận tiền, thì nói cho tôi một chút, Dương Mân thích ăn cái gì?" Trịnh Thiếu Bằng bắt đầu moi tin. "A, không thành vấn đề, thích ăn cái gì hả? Nàng thích ăn hải sản." "Hải sản?" "Đúng, không sai, ví dụ như con cá mực lớn này…" Tôi chỉ vào một loại mực trước mắt nói. "Nếu như anh tự mình làm cho nàng thì khẳng định nàng sẽ thích!" "Thật không? Vậy thì tốt quá, tôi lại biết nấu ăn!" Trịnh Thiếu Bằng gật đầu nói, lập tức chỉ vào con cá mực, nhìn nhân viên la lớn: "Nhân viên phục vụ, hải sản này bao nhiêu tiền một cân?"