Lúc ăn cơm xong, tôi mượn cớ đến toilet gọi điện thoại. Tôi gọi cho Đinh Bảo Tam một chú, hỏi người phụ trách Tam Thạch Bang ở thành phố D, thuận tiện hỏi thăm Trịnh Hoa Văn một chút. Tôi dặn hắn là sau khi điều tra xong, không nên gọi cho tôi, mà chờ tôi gọi lại cho hắn. Tới lần thứ 2 tôi gọi điện thoại lại, thì Đinh Bảo Tam đã điều tra xong. "Ông chủ, căn cứ vào lời nói của Lục Hoành Đào, người phụ trách Tam Thạch Bang ở thành phố D, thì Trịnh Hoa Văn có anh trai là Trịnh Hoa Cường, hai người từng là người trong giới hắc đạo của thành phố D. Trịnh Hoa Cường là một người độc ác, cũng bởi vì nguyên nhân làm ăn, nên không có con, đối với người cháu của mình là Trịnh Thiếu Bằng thì thương yêu vô cùng. Năm 1998, Trịnh Thiếu Bằng vì tranh giành con gái với con trai cục trưởng cục thuế vụ, nảy sinh xung đột, người kia gọi một đám người tới chỉnh cho Trịnh Thiếu Bằng một trận. Theo lý thuyết thì dân không cùng quan đấu, thế nhưng Trịnh Hoa Cường sau khi biết được, thì đêm đó cầm một con dao tới nhà của cục trưởng, đâm một nhát vào con trại của vị cục trưởng này thiếu chút nữa thì chết. Cũng bởi vì…chuyện này mà Trịnh Hoa Cường bị thành phố D phát lệnh truy nã, hắn bỏ trốn, căn cứ theo tin tức nội bộ của Tam Thạch Bang chúng ta thì Trịnh Hoa Cương hiện giờ đang ở GZ, hắn ở cùng một tình nhân của mình, sống bằng nghề buôn lậu súng phi pháp. Mà Trịnh Hoa Cường lập ra một công ty vận chuyển hàng hóa, do em trai của hắn là Trịnh Hoa Văn đứng tên. Lúc Trịnh Hoa Cường đi có 300 vạn tiền mặt, để lại cho Trịnh Hoa Văn 50 vạn để làm ăn" Đinh Bảo Tam giới thiệu. "Trịnh Hoa Văn? Trịnh Hoa Cường?" TÔi sửng sốt nói: "Vậy con trai của cục trưởng cục thuế kia có phải tên là Phong Bưu hay không?" "Phong Bưu? Chuyện này thì không phải, con của cục trưởng kia tên là Vương Vân Long, sao vậy, ông chủ? Có cần tôi điều tra người tên là Phong Bưu hay không?" Đinh Bảo Tam hỏi. "Không cần, Không có chuyện gì. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tôi chợt nhớ tới một bộ phim có hai anh em có cùng tên như vậy, nên thuận miệng hỏi. ""Được rồi, ông chủ, người kia động tới ngài hả? Có cần tôi bảo Lục Hoành Đào bắt hắn hay không?" Đinh Bảo Tam tùy ý hỏi. "Bắt? Tạm thời không cần." "Được, đây là số của Lục Hoành Đào. 1390xxxxxx,nếu có chuyện gì thì ngài cứ trực tiếp tìm hăn, tôi đã nói với hắn rồi!" Đinh Bảo Tam nói. "Được rồi." Tôi cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này tôi đã hiểu về Trịnh Hoa Văn. Bạn của Dương Mân nói tài sản của Trịnh Thiếu Bằng hơn ngàn vạn, tôi thấy chuyện này cũng chỉ là phóng đại. Tôi tin tưởng kết quả điều tra của Đinh Bảo Tam, bởi vì tin tức trong hắc đạo là chính xác hơn cả. Lúc này sắc trời đã tối. Trịnh Thiếu Bằng nhận được một cuộc điện thoại nói là công ty có việc, ngày mai xin phép lại tới. Dương mẫu muốn giữ lại nói: "Chuyện gì cũng không vội, ngày mai hãy nói đi? Buổi tối ở lại chỗ này đi!" Trịnh Thiếu Bằng sắc mặt vui vẻ, thế nhưng do dự, vẫn là cắn răng nói: "Không được, bác gái, bên kia thực sự là có chuyện!" Trịnh Thiếu Bằng không phải là không háo sắc, nghe thấy Dương mẫu muốn giữ hắn lại thì mừng điên cuồng, nhưng mà cha hắn gọi điện là bác của hắn Trịnh Hoa Cường đêm nay trở lại thành phố D! Trịnh Thiếu Bằng tuy rằng háo sắc, nhưng tình cảm với bác của mình rất sâu đậm, với lại trong mắt của hắn, Dương Mân đã là người của hắn rồi, cũng không cần phải nóng vội. Sau khi Trịnh Thiếu Bằng cáo từ, Dương mẫu còn không ngừng khen ngợi: "Trịnh Thiếu Bằng đúng là một đứa trẻ tốt, đã có sự nghiệp như vậy rồi, đã vậy mà vẫn còn làm khuya! Hơn nữa tuyệt đối là một chính nhân quân tử, không ăn chơi trác táng, đúng là làm cho tôi yên tâm mà." Tiểu Lưu, Tiểu Trịnh đã trở về, cậu còn ở chỗ này làm gì?" Dương mẫu thu hồi bộ dáng tươi cười, liếc mắt nhìn tôi lạnh lùng nói. "Mẹ, nhà của Lưu Lỗi không phải ở đây, mẹ bảo anh ấy đi đâu? Đến nhà chúng ta làm khách, thì đương nhiên phải ở đây rồi!" Dương Mân không vui nói. "Mẹ không cần biết, nhà của chúng ta nhỏ như vậy, ở thế nào được, đi khách sạn đi!" Dương mẫu đảo con mắt nói. "Mẹ, Trịnh Thiếu Bằng thì ở được, Lưu Lỗi ở không được là sao? Buổi tối chúng con ngủ chung phòng, không cần phiền mẹ quan tâm!" Dương Mân thở phì phò nói. "Con dám!" Dương mẫu cả giận nói. "có cái gì không dám, con nói cho mẹ biết, ở Bắc Kinh chúng con đã ở chung rồi!" Dương Mân lạnh lùng nói. Nói xong kéo tôi đi về phía phòng của nàng, "Thình thịch" một tiếng khép cửa phòng lại, rồi khóa trái.